Rất nhanh, mấy người Phó Vĩnh Kiệt được đưa đến một tửu lâu tọa lạc ngay vị trí sầm uất nhất của TRường An thành. Bước xuống trước mắt Chu Hằng là một tòa nhà rất nguy nga, bên trong đang tấp nập người đến.Có người rất nhanh ra tiếp đón, thoạt nhìn là một tiểu nhị bộ dáng rất được.
- Khách quan, mời vào bên trong này.
Chưởng quầy thấy người tới, đích thân đến dẫn đường, mang 3 người Phó Vĩnh Kiệt, Chu Hằng cùng a Nhất lên phòng bao trên lầu 3. Ở đây vừa hay có tầm nhìn phòng ra khắp cả thành.
- Thế tử, thế tử phi, hai vị chờ một chút, thuộc hạ cho người đi pha trà.
Chu Hằng cởi bỏ áo choàng khá nặng trên người, ngồi trên bàn lớn nhìn ngó xung quanh.
- khanh khanh, ngươi thấy nơi này thế nào? Tửu lâu này là của nhà chúng ta a~ nếu thích, khi rảnh ta liền dẫn ngươi đến đây chơi.
Chu Hằng tới lui nhìn mấy lượt, cũng thấy khá thú vị, nhìn các món điểm tâm ngọt trên bàn, không chần chừ liền cắn một ngụm. Bánh đậu xanh xốp giòn thanh mát, đúng là một loại mỹ vị nha.
- Chốc nữa liền mang về phủ một ít cho thế tử phi ngươi dùng. - A Nhất liền cúi đầu đáp vâng, sau đó đi ra người dặn dò tiểu nhị.
Người vừa ra khỏi cửa, Phó Vĩnh Kiệt liền quen thuộc động tác, nhấc bổng Chu Hằng đặt lên y ngồi trên chân mình, bản thân lại ngồi vào chiếc ghế còn lưu lại độ ấm của y.
- Thế tử,, người..đang ở ngoài đó! - Chu Hằng hoảng hốt đưa ánh mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Vĩnh Kiệt xem vào mắt biểu tình của y, mới bất đắc dĩ xoa đầu y, nói:
- Ngươi sợ cái gì, đây là chỗ của chúng ta, ai dám nhiều lời.
Một chiếc bánh quế hoa đưa đến bên miệng, Chu Hằng cũng không từ chối, y cắn hơn phân nửa, còn nửa kia trên tay Phó Vĩnh Kiệt, hắn liền đưa luôn vào miệng mình, nếm thử. Hắn khó khăn nuốt xuống một ngụm, nhíu mày:
- Thật là rất ngọt, khanh khanh thích đồ ngọt sao?
Chu Hằng gật đầu, thật lòng nói:
- Lúc nhỏ chủ mẫu hà khắc, đến cơm mẫu tử ta cũng chẳng được có dư, nên từ đó mẫu tử ta rất ngưỡng mộ những thứ điểm tâm này
Ngừng một chút, y lại nói tiếp:
- Bây giờ mẫu thân mất đi rồi, ta nghĩ lại bản thân được nuôi trong mỹ thực, vẫn luôn cảm thấy có chút không được vẹn toàn....
Bây giờ y sống đời thứ 2, cách lúc mẫu thân y chết có hơn 20 năm rồi, nên khi nhắc đến lại có một loại cảm xúc tiếc nuối chứ không quá đau buồn.
Thấy người trong lòng mới đó đã không vui, Phó Vĩnh Kiệt chỉ yên lặng ôm y vào lòng, nhỏ nhẹ bên tai y nói:
- Sau này khi ngươi ăn điểm tâm ngọt, nhớ chừa phần ta, ta thay nhạc mẫu cùng ngươi ăn.
Chu Hằng nhìn hắn, lại nói:
- Người cưỡng cầu làm gì, trông ngài không có vẻ thích chúng mà.
- Không sao, không thích ăn dần sẽ thích, thứ khanh khanh thích thì ta liền thích.
Hai người trong phòng đang vui vẻ nói nói cười cười, thì a Nhất từ bên ngoài đi vào, ho khụ khụ 2 tiếng, đôi tay cứng ngắc đặt hộp điểm tâm đã được gói lại lên trên bàn. Sắc mặt vốn lạnh lẽo nay lại vô cùng không được tự nhiên.
Lập tức phía sau, có vài người bưng từng đĩa thức ăn còn bốc khói nghi ngút tiến vào, Phó Vĩnh Kiệt thấy người tới cũng không có ý định đặt Chu Hằng xuống, cứ giữ nguyên như vậy tư thế ngồi.
Mấy người tiến vào đang cật lực khắc chế tâm tình tò mò, muốn nhìn mặt vị thế tử phi trong lời đồn được Phó thế tử sủng trên lòng bàn tay kia.
Á,,,một nha hoàn mãi lo nhìn Chu Hằng, nên chân vấp phải vạt áo, tay bưng một thố canh nóng nhào về phía trước. Chu Hằng có chút sợ hãi nhìn qua, chỉ sợ bát canh đó hất lên, sẽ lột mất một tầng da lưng của tiểu đầu bếp đi phía trước.
- Cẩn thận, - Chỉ thấy a Nhất nhanh như chớp kéo tiểu đầu bếp về phía này, tiểu lang kia vì quá bất ngờ, lại sợ đổ thức ăn trong tay nên không phản ứng kịp, cuối cùng nước canh nóng hổi vẫn hắt một mảng lên chân y.
Loảng xoảng,,,,nha hoàn lúc nãy ngã xuống, tiểu đầu bếp được a Nhất kéo trong ngực nhưng vẫn đau đớn nhăn mặt.
Chu Hằng vội đứng dậy qua xem tình hình như thế nào, liền bị Phó Vĩnh Kiệt ấn lại xuống ghế, nói nhỏ:
- Bên kia toàn là mảnh vỡ, ngươi cứ ngồi yên.
Nha hoàn vừa rồi hoảng sợ quỳ xuống luôn miệng xin tha thứ, Chu Hằng ra hiệu cho tất cả lui xuống, tránh để Phó Vĩnh Kiệt tức giận.
Một góc bên kia, sắc mặt a Nhất không tốt, tay chân luống cuống đỡ người kia ngồi vào 1 cái ghế nhỏ, đè thấp thanh âm không vui nói:
- Kéo như vậy cũng không biết tránh, vô dụng!
Tiểu đầu bếp đôi mắt hồng hồng, vì đau rát dưới chân, lại vì có người mắng mình, liền chỉ biết cúi đầu không nói.
Phó Vĩnh Kiệt động đũa gắp thức ăn vào chén cho Chu Hằng, ân cần nói:
- Ngươi ngoan ngoãn ăn cho no bụng mình, phía bên kia chỗ nào cần đến ngươi nhọc lòng đâu.
Chu Hằng nhìn đến tình cảnh này, cũng cho là hắn nói đúng, liền nghe lời ăn cơm.
A Nhất thấy người kia cúi thấp đầu, bàn chân vừa cởi giày ra liền thấy đỏ một mảng, đôi bàn tay vì đau mà nắm chặt cũng không phát ra một tiếng kêu, tự nhiên y lại thấy bực mình. Đôi tay nâng cằm tiểu đầu bếp lên, đôi mắt người kia phiếm hồng ẩn ẩn nước, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái, liền rơi nước mắt ra ngoài. A Nhất trong lòng liền mềm nhũng.
- Gắng chịu đau một chút, ta bôi thuốc mỡ cho ngươi.
Người kia vội rút chân lại, giọng lí nhí:
- Tướng quân, không,,,không cần...
Phó Vĩnh Kiệt gắp thức ăn cho Chu Hằng cũng không quên để ý chuyện thú vị bên kia, nói nhỏ vào tai y:
- Ngươi đoán xem, A Nhất có thoa thuốc cho tiểu lang quân kia được không?
Chu Hằng chậm rãi nhai nhai, lại đưa đôi mắt nghiền ngẫm nhìn, nói:
- Thật là A Nhất không biết dỗ người!! Chỉ e dọa sợ đứa nhỏ kia rồi!!
Phó Vĩnh Kiệt cũng cho là đúng, gật đầu, nói:
- Nào, cẩn thận nóng,,,,ngoài gϊếŧ người ra, A Nhất cái gì cũng đều ngốc! Chậc chậc, nhìn sát khí trên mắt hắn đi, thật không còn lời nào để mắng hắn~
Nghe được tiểu đầu bếp nói không càn, A Nhất bàn tay vẫn nắm chặt cổ chân người kia, kiên trì thoa thuốc lên vết bỏng, động tác cứng nhắc, chốc chốc lại không khống chế được lực đạo, khiến người ta đau đến sắc mặt tái xanh.
Phụt,,,Chu Hằng bên này xem kịch vui không nhịn được bật cười.
Y ghé gần vào Phó Vĩnh Kiệt nói:
- Xem ra a Nhất không ngốc như ngài nghĩ, nhìn xem,,,thuốc mỡ tùy thời đều mang theo cho tiểu đầu bếp kia,, nhìn như thế nào cũng thấy rất dụng tâm nha~