Đêm trước đại hôn, Chu Hằng chợt hồi hộp đến không ngủ được, y nhìn giá y đỏ thẩm được bày trên kệ, y là nam thê, không đội mũ phượng, nhưng giá y này được mang đến, nhìn kiểu dáng chất liệu, chỉ e giá y của hoàng hậu cùng lắm cũng chỉ đến mức này mà thôi. Bàn tay mềm mại sờ lên từng hạt châu sáng bóng đính trên thân áo, y bất giác mỉm cười. Sống lại một đời, vậy mà lại có ngày trở thành thê tử của nam nhân khác, kỳ lạ thay, bản thân y lại rất mong chờ!
- Khanh khanh nghĩ gì mà vui vẻ vậy?
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Chu Hằng giật mình nhìn ra hướng cửa sổ, Phó Vĩnh Kiệt một thân đồ đen nhẹ nhàng nhảy vào. Một luồng khí lạnh theo động tác của hắn làm Chu Hằng đang mặc trung y mỏng manh có chút lạnh.
Đưa tay đẩy lò sưởi lại qua hướng hắn, y lại nói:
- Chẳng phải trước ngày cưới không được gặp nhau hay sao? thế tử đây là muốn làm trái quy củ?
Phó Vĩnh Kiệt nhìn dáng vẻ ân cần của y lại thấy trong tâm ấm áp, liền nhìn y cười cười:
- Chỉ là không gặp khanh khanh vài hôm, đến nay vi phu không thể cố gắng nổi nữa.
Một người anh tuấn xuất thần đang ngồi trước mặt chính mình, lại dùng vẻ mặt chân thành nói những lời nồng thấm, hai gò má Chu Hằng chợt nóng lên, cũng không biết dùng lời gì để nói với người kia., mắng một câu : không đứng đắn, sau đó cũng không nói gì.
- Giá y này là ta đặc biệt nhờ ty chế phòng trong cung chuẩn bị, khanh khanh, ngươi thích nó không?
Chu hằng gật đầu, biểu thị sự hài lòng của bản thân. Lại nói:
- Thực ra cũng không cần sang quý đến mức này, dù gì cũng chỉ mặc một lần, rất lãng phí.
Phó Vĩnh Kiệt hơ người đã đủ độ ấm, lúc này mới kéo tay Chu hằng ngồi trong lòng mình, vòng tay mạnh mẽ sát sao ôm lấy y, nhẹ giọng nói.
- Khanh khanh đừng tiếc tiền cho vi phu, tương lai ngươi vào phủ làm chủ mẫu rồi, những thứ tốt đẹp hơn như thế ta đều cho ngươi cả, gia vụ trong nhà vẫn còn phải nhờ ngươi nhọc tâm một phen.
Chu Hằng cũng an ổn ngồi trong vòng tay của Phó Vĩnh Kiệt, suy nghĩ một chút, hỏi:
- Trung dũng hầu phủ lớn như vậy, chỉ e ta không đủ sức.
Phó Vĩnh Kiệt ngón tay sờ sờ lên cánh mũi Chu Hằng, trấn an:
- Ngươi không cần sợ, mọi chuyện đã có a Tam giúp ngươi làm, bọn di nương thứ nữ, trực tiếp dùng thân phận chủ mẫu chèn ép là được. Khanh khanh,,,ngươi về cùng ta nháo hầu phủ một thời gian, sau đó ta dắt ngươi ra ngoài lập phủ vui vui vẻ vẻ sống, có đươc không?
Chu Hằng bật cười, có phu quân nào trên đời trước ngày cưới lại vẽ đường cho thê tử sau này về nháo nhà mình như hắn không? lại còn là tiếp tay cho y cưỡi lên đầu kẻ khác?
- thế tử, ngươi như vậy là dưỡng ra ta không hiền không đức độ, sau này nếu ta ngang ngược thành thói, hẹp hòi đố kỵ, chỉ e nửa đời còn lại của người sẽ không được dễ chịu lắm đâu.
Phó Vĩnh Kiệt cười ha ha trước lời đe dọa của tiểu nhát gan trong l*иg ngực mình, hôn chụt vào đôi má mềm mại của y vui vẻ nói:
- Biết làm sao được, ta chính là muốn có thê tử ghen tuông đố kỵ, tốt nhất ghen đến mức có thể đòi chém đòi gϊếŧ bất cứ ai ve vãn bên ta,,,khanh khanh,,ta chính là thích được ngược như thế nha!
Nha đầu gác đêm bên ngoài nghe tiếng cười trong phòng liền hốt hoảng gõ cửa:
- Công tử, là có chuyện gì sao?
Chu Hằng gấp gáp liền bụm chặt miệng Phó Vĩnh Kiệt, nhỏ giọng như thể bản thân đang làm chuyện mờ ám vậy:
- Người có thôi đi không, định mang nha hoàng đầy sân vào đây bắt gian chúng ta sao?
Lời vừa nói ra liền phát hiện bản thân nói không đúng, cái gì là bắt gian chứ,,,y mới không phải cùng người làm chuyện gian da^ʍ...
Phó Vĩnh Kiệt bắt lấy bàn tay đang bụm miệng mình, nhẹ nhàng đặt lên môi hôn một cái vào lòng bàn tay y, lại dặn dò:
- Khanh khanh mau ngủ sớm, ngày mai ta đến đón người, ta hứa ngày mai 10 dặm hồng trang diễu hành trên phố, sẽ khiến ngươi trở thành người được tất cả nữ tử lẫn nam tử trong thiên hạ ngước nhìn, ngưỡng mộ.
Nói rồi, hắn cũng bế y đến bên giường, đắp chăn, sau đó mới từ cửa sổ rời đi.
Chu hằng mơ màng nhớ đến lời hắn nói: " 10 dặm hồng trang, diễu hành trên phố, chúng sinh đều ngưỡng mộ"
Phó Vĩnh Kiệt, ta rất mong chờ!