Chu Hằng buồn cười nhìn Phó Vĩnh Kiệt người này dùng vẻ mặt đó dọa người khác, liền nhỏ giọng bên tai hắn nói một câu: “ Thế tử, ta là chướng mắt thứ muội của người”
Phó Vĩnh Kiệt nhìn y cười một cái, sau đó liền kéo y đứng về phía đối diện với đám người Phó An Sinh, bàn sau trong ống tay áo nắm chặt lấy Chu Hằng. Phó An Sinh nhìn sắc mặt như muốn tính sổ của nhi tử, sợ hắn lại trút giận lên mẹ con nhị di nương nên vội vàng giải thích.
“Đứa nhỏ Chu Hằng này tốt thì có tốt, nhưng chung quy về phần lễ nghĩa vẫn có nhiều thiếu sót, ta cùng nhị di nương ngươi đang chỉ bảo hắn một chút”
Chu Hằng lúc này mới như ngộ ra vấn đề, bàn tay nhỏ lay lay ống tay áo Phó Vĩnh Kiệt. “ Thế tử, thì ra bọn họ không có ức hϊếp ta, Phó tiểu thư nói ta không có giáo dưỡng là muốn tốt cho ta, nhị di nương nói ngài sẽ vì ta mà trở mặt với hầu phủ là muốn tốt cho ta, hầu gia bắt ta quỳ dưới đất cũng là muốn tốt cho ta, thế tử, người hiểu lầm rồi, đừng lại tức giận”
Từng lời nói dùng ngữ điệu rất bình thường, lại dùng vẻ mặt hồn nhiên thiên thành mà biểu đạt nhưng lại khiến mọi người xung quanh hiểu ra Phó hầu gia vậy mà để thϊếp thất cùng thứ nữ trèo lên đầu chính thê của thế tử nhà mình.
Phó Vĩnh Kiệt xoa xoa đầu y, ánh mắt có vẻ xót xa mà nói: “ngươi lương thiện như vậy, lại có kẻ lang tâm cẩu phế hết lần này tới lần khác khi dễ ngươi, bắt nạt ngươi”
Hắn lại cúi người, dùng ngón tay cái xoa xoa viền mắt ửng đỏ vì tủi thân của y lại nói: “ đừng sợ hãi, chúng ta về nhà, sau đó ta thay ngươi trút giận lên đầu cả nhà bọn chúng”
Được hắn kéo đi một đoạn, Chu Hằng lúc này mới che miệng khúc khích cười, Phó Vĩnh Kiệt nhìn tiểu hồ li đang lén cười đến bả vai run run, liền véo má y, làm ra vẻ hung tợn hỏi:
“ Tiểu hồ li ngươi đang cười trộm ta cái gì?”
Chu Hằng nhịn đến gò má cũng đỏ bừng, liền nhỏ giọng trả lời “Ta thấy ngài giả bộ dọa mẹ con Phó Lệ Hoa đến xanh mắt liền vui vẻ a~, còn nữa,,, người nói sẽ trút giận lên cả nhà bọn chúng,,,ta cũng đang nghĩ thế tử có nên để ta trút giận một chút không?”
Nói đến đây, Chu hằng nhận ra lời nói của mình đã quá phận, nên vội vàng bịt miệng lại, cụp ánh mắt nhận lỗi.
Phó Vĩnh Kiệt nhìn y, lại thoải mái cười : “ Được, sau này trên giường bổn thế tử cũng tùy ý để ngươi trút giận”
Nét mặt Chu Hằng vì lời nói này mà nổi lên hai rặng mây đỏ, lại im lặng không thèm trả lời, con người này a~, cái gì cũng tốt ngoại trừ đôi khi hắn rất vô sỉ.
Tại Phó gia, xe của thế tử về trước, sau đó không lâu, hầu gia cùng mẹ con nhị di nương cũng về đến. Trong đại sảnh, trên chiếc ghế bên trái chủ vị, Phó Vĩnh Kiệt đang chầm chậm uống trà, chiếc ghế nhỏ bên cạnh có lót đệm mềm cho Chu Hằng ngồi ở đó chờ đoàn người Phó An Sinh đi vào.
“ Mời hầu gia ở lại một chút, ta có vài việc nhà cần giải quyết”
Đoàn thị liếc nhìn qua Chu Hằng đang cúi mặt ngồi một bên, liền hiểu chuyện buổi sáng chưa dễ dàng như vậy mà kết thúc. Phó An Sinh lúc này cũng tức giận, có nhi tức nhà nào chưa qua cửa mới bị cha mẹ chồng giáo huấn mấy câu liền chạy tìm phu quân cáo trạng như hắn không? Còn có nhi tử nào vừa thấy nàng dâu vừa quỵ gối một cái đều đằng đằng muốn mang cả nhà bên nội ra tính sổ như hắn không? Phó An Sinh ông cuối cùng đã tạo nghiệp gì, trong nhà lại có một cặp phu- phu như vậy?
Tức giận vỗ lên tay vịn ghế, ông quát lớn: “ Nháo đi, để bổn hầu gia xem, cuối cùng con lại muốn nháo cái gì ở nơi này”
Phó Vĩnh Kiệt nhìn sắc mặt hủng hổ của Phó An Sinh liền cười khẩy:
“ Hầu gia, thϊếp thất cùng thứ nữ của người lại dám khó dễ chính thê của ta, người nói ta nên xử lý như thế nào?”
Chu Hằng nghe lời hắn nói, liền đưa mắt từ trên cao nhìn xuống Phó Lệ Hoa, đúng là thứ nữ mẫu mực, nhan sắc tài hoa đều có, chỉ có điều, được mỗi mấy cái khôn vặt. Lại nhìn đến Đoàn thị, nhị di nương hiền từ chu đáo nhưng gương mặt lúc khinh miệt y chỉ thiếu điều viết chữ lên trên trán thôi.. hai mẹ con này, chung quy kỹ thuật diễn chỉ lừa được mỗi lão bất tử Phó An Sinh.
“ Các nàng là di nương cùng muội muội ngươi, ngươi nói cái gì thϊếp thất, cái gì thứ nữ!”
Phó Vĩnh Kiệt nghe đến đây, liền nhìn Phó An Sinh hỏi: “ vậy Chu Hằng là thê tử ta, là nhi tức của ngươi, tương lai là chủ mẫu Phó gia, lúc sáng ngươi hô to gọi nhỏ cái gì thứ tử?”
Phó An Sinh cứng họng, nhìn con trai của mình, lớn rồi, đủ lông đủ cánh lại như mẫu thân của nó suốt ngày chỉ muốn cãi lại ông. Lại nhìn nhị di nương luôn dịu dàng hiểu chuyện, con gái con trai ngoan ngoãn nghe lời, luôn tôn kính mình, đáy lòng ông liền lệch về một hướng, muốn ra sức che chở cho bọn họ.