Chương 17. Một câu nói nhỏ đã chọc người mất khôn

Đang ăn uống vui vẻ, người trong quân doanh tới báo, biên cương có việc gấp truyền về. Trác Vân Niên cùng Phó Vĩnh Kiệt được mời đi thư phòng nghị sự, nên tạm thời rời khỏi yến tiệc.

Trước khi đi, y tỏ ý muốn cùng hắn rời khỏi, nhưng hắn thấy sắc mặt hoàng đế có vẻ trầm trọng, lo y bị người khác nghi kỵ nên đành dỗ dành:

“ Ngươi ở đây tự chơi một chút, ta sẽ tranh thủ trở lại, tuyết rơi đường trơn, vẫn là không nên chịu cực”

Y cũng không muốn thuyết phục đến cùng, đành gật đầu chấp nhận. Bên tai lại nghe tiếng mắng của hoàng đế “ Ngươi từ biệt thê tử đi biên ải đó à?,”. Phó Vĩnh Kiệt trừng hoàng đế một cái, xoa nhẹ đầu y, sau đó liền rời khỏi.

Đại điện bỗng nhiên im bặt một lúc, vì chủ nhân bữa tiệc đã rời đi, bọn họ ở lại cũng không biết làm gì cho qua thời gian. Vậy là vài tiểu thư nhỏ giọng to nhỏ với nhau, các vị đại nhân cùng nhau bàn một chút việc nhà, nhất thời tiếng xì xầm vang lên trong không gian rộng lớn của đại điện. Phó Vĩnh Kiệt đi rồi, một mình y nhìn thức ăn đầy bàn cũng không còn thấy hứng thú nữa, tự mình đứng dậy rời khỏi đây. Chu Hằng rẽ trái một chút liền nhìn thấy một hòn non bộ nhỏ, suối chảy róc rách, dưới nước còn có một đàn cá nhỏ nhiều màu sắc bơi lội tung tăng, nhìn cũng rất vui mắt.

Tiểu thái giám đứng trông nơi này thấy Chu Hằng thích thú, liền tiến lên giới thiệu:

“ Đây là cá ngũ sắc, lúc trước được Chiến thần quân mang từ dị quốc về tặng cho bệ hạ, người sợ nuôi trong ao chúng sẽ chết nên đặc biệt cho xây hòn non bộ này cho chúng ở, cũng dễ để quan sát hơn”

Chu Hằng mỉm cười lấy một ít thức ăn cá vẩy cho chúng, từng đàn cá màu sắc đẹp đẽ liền lượn lờ trên mặt nước.

“ Ây yooo,, nam thế tử phi của chúng ta vậy mà cũng có thú vui tao nhã này a~”

Người lên tiếng là Phó Lệ Hoa, đi cùng nàng ta còn có nhị di nương Đoàn thị. Thấy vẻ mặt muốn gây sự của người này, Chu Hằng cũng lười quản họ, chỉ gật đầu chào một cái sau đó định bước đi.

“Không biết nhà Chu thị lang làm sao có thể dưỡng ra loại nam nhân này nữa, mềm mềm nược nhược, còn không có đầu óc bằng một nữ tử” – Phó Lệ Hoa tiếp tục khıêυ khí©h.

Chu Hằng bên trong đã nhìn thấy Trung dũng hầu Phó An Sinh đang chuẩn bị bước ra phía này, dừng bước chân, đến trước mặt hai mẹ con nhà kia nhỏ giọng nói một câu khıêυ khí©h.

“Ta được dưỡng không tốt thì sao chứ, tương lai phu quân của ta vẫn là người kế thừa Trung dũng hầu phủ, còn các người,,,sau này gặp ta nhớ gọi một tiếng..CHỦ MẪU”

Sắc mặt Đoàn thị tái xanh, tên này vậy mà dám cố ý khıêυ khí©h bà sao. Phó Lệ Hoa biết che giấu tâm trạng hơn một chút, nhưng vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt kinh thường nhìn y.

“ Ngươi thôi mơ rằng có thể hô mưa gọi gió ở hầu phủ đi, một kẻ tiện nhân thì xứng với một tên mất mẹ,, hắn cao quý bao nhiêu, nếu không có được sự sủng ái của phụ thân, sau này ai là người kế thừa cũng đừng nói trước”

“Câm miệng!” – Lời nói vừa dứt, Phó Lệ Hoa sợ hãi nhìn về nơi phát ra âm thanh phía sau lưng mình, luống cuống giải thích.

“ Phụ…phụ thân, nữ nhi không có ý đó..”

Nhìn hai mẫu tử các nàng vì tiếng quát của hắn mà nét mặt sợ hãi, Phó An Sinh lại có chút đau lòng, nhưng lão hầu gia như hắn không thể để mặc lời nói này truyền vào tai kẻ khác, đích thứ có khác biệt, tội sủng thϊếp này, hắn gánh không nổi.

“ Nghịch nữ, lời này có thể nói bậy sao?”- Phó An Sinh mạnh giọng quở trách, Phó Lệ Hoa đôi mắt rưng rưng, tên Chu Hằng đáng chết, cơ nhiên dụ nàng nói ra lời này. Không được, nàng ta phải nhịn.

“ Nữ nhi lỡ lời, nguyện ý chịu phạt”

Chu Hằng nhìn Phó An Sinh ra vẻ tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ và trách mắng Phó Lệ Hoa, trong lòng cười khẩy, một đám người giả nhân giả nghĩa hắn ta lại xem như bảo bối mà che chở. Còn đích tử làm hiển hách hầu phủ, rạng rỡ Phó gia lại dửng dưng lạnh nhạt, đúng là một lão bất tử không phân biệt nổi thị phi