Mùa đông năm đó, hoàng đế đông săn bị trọng thương, dự thân vương cùng lý quốc sư tạo phản thất bại bỏ mạng, gia quyến hơn ngàn người bị đày đi biên cương vĩnh viễn không được về kinh thành, vài tên tham quan cũng vì đó bị liên lụy mất chức. Nhất thời, triều đình liền thanh tẩy một trận sóng to gió lớn.
Chiến thần quân Phó Vĩnh Kiệt lại lần nữa nắm giữ trọng quyền, tiếp tục trở thành đại hồng nhân bên cạnh hoàng đế. Trác Vân Niên dưỡng thương hơn nửa tháng, Phó Vĩnh Kiệt liền bận tối mắt tối mũi từng đấy thời gian, ngày duyệt binh, đêm phê tấu chương đến thời gian đi thăm thế tử phi tương lai của mình cũng không có, cuối cùng, hắn không thể nhượng bộ nữa, liền vứt bút lông sói xuống đất, đập bàn:
“ ông nội ngươi không làm nữa, dựa vào đâu ta ngày đêm cực khổ, ngươi lại nhàn tản xem mỹ nhân múa ca?”
Trác Vân Niên lúc này đang nằm trên sạp gần đó, nghe Phó Vĩnh Kiệt mắng liền học bộ dáng vô lại của người kia trả lời:
“ Thương thế của trầm rất nặng, trong 10 ngày nửa tháng không thể dưỡng xong đâu, chắc phải nghỉ ngơi ít nhất hết mùa xuân này”
Phó Vĩnh Kiệt cũng không kém cạnh, giơ ba ngón tay lên “ bổng lộc tăng gấp ba”
“ Ngươi đi ăn cướp luôn đi”
Người kia lại dựa lưng vào ghế, tỏ vẻ chán nản xoay xoay mấy chồng tấu chương: “ Haizzz,,,thân ta còn có thê tử phải nuôi, tương lai phải đem vàng ngọc mà dưỡng hắn, chỉ trách ta quá thanh liêm, đời này vừa tận tâm lại vừa nghèo túng,,,cũng chẳng nghĩ ra được một chút nhiệt huyết nào”
Thấy bằng hữu mình một câu thê tử, hai câu thê tử, Trác Vân Niên cũng lười coi thường hắn.
“ Tăng gấp đôi, không thể hơn”
Phó Vĩnh Kiệt nghe vậy liền tỏ ra một chút hài lòng, tiếp tục công việc.
Đầu xuân, tuyết bắt đầu tan, cây cối cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Mỗi sáng sớm, cẩm y vệ đều đến Thị lang phủ mang theo thánh chỉ triệu Chu hằng vào cung, nhưng y biết, làm gì có thánh chỉ nào, chính là Phó Vĩnh Kiệt đang giở trò. Mỗi ngày buổi sáng được người đón vào cung, tùy ý dạo chơi một chút, đợi hắn cùng Trác Vân Niên tảo triều trở về, liền ăn sáng, sau đó bồi hắn mài mực, duyệt tấu chương.
Ngụy thị thấy tên thứ tử nhà mình cứ ngày ngày diện thánh, nỗi hận sự việc Chu Hạo lúc trước vẫn chôn sâu, liền viết một bức thư, khóc lóc kể lể với Chu Hướng Lan.
Hôm nay, Chu Hằng như thường lệ được đoàn người hộ tống đến ngự hoa viên, từng đóa mẫu đơn rực rỡ khoe sắc dưới ánh nắng sớm, nhưng nhìn chung, y vẫn cảm thấy có chút vô vị. Đang buồn chán vẩy vẩy một ít sương sớm đọng trên lá, từ xa xa đã thấy Chu Hướng Lan cùng mấy mỹ nữ khách đang cười cười nói nói đi tới đây,
Tiêu tần, con gái của ngự sử đương triều nhìn thấy bóng dáng Chu hằng phía trước liền hỏi:
“ Bệ hạ mới nạp nam sủng sao? Ta chưa từng nghe nhắc tới”
Chu Hướng Lan cười ngọt ngào trả lời: “ Tỷ tỷ có điều không biết, đó là thứ đệ ta, là thế tử phi của Chiến thần quân a~”
Hoa tần đi bên cạnh cũng che miệng cười: “Thật tốt số nha~ có một phu quân như vậy, nếu là ta có nằm mơ cũng nở nụ cười”
Sắc mặt Tiêu tần lập tức thâm trầm, Phó Vĩnh Kiệt là nam nhân thời trẻ nàng ngưỡng mộ, thế nhưng đến cả cơ hội đến gần cũng bị hắn từ chối. Vậy mà một nam nhân như vậy lại ung dung chiếm vị trí thế tử phi. Được Chu Hướng Lan dắt tay đi về hướng Chu Hằng. Chu Hướng Lan thầm đắc ý mỉm cười, Chu Hằng a~ Chu Hằng, đến lúc cho ngươi nếm trải một chút thiệt thòi rồi.
Chu Hằng thấy người đi tới, liền cúi người hành lễ, y dù gì cũng là thế tử phi chưa qua cửa, trên người không có cáo mệnh, vẫn nên phải đối với mỗi một người này cung cung kính kính.
“ Gặp qua các vị nương nương” – Tiêu tần nhìn một lượt nam nhân từ trên xuống dưới, tuy không phải mang dáng vẻ mắt ngọc mài ngài như nữ nữ, nhưng mỗi đường nét trên gương mặt đều mềm mại, y có một bề ngoài nhu nhược, ngũ quan lại thanh tú, đem cho người nhìn cảm giác thanh mát dễ chịu. Lòng đố kỵ của nữ nhân rất lớn, nàng cố tình không cho y đứng dậy, muốn nhìn thấy y khom lưng khụy gối trước mặt mình, chờ y té ngã xấu mặt.
Chu Hằng đợi hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng kêu bình thân, ngẩn đầu liền thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, y nghĩ thầm “ mấy nữ nhân này ăn no rững mỡ sao, Chu Hướng Lan thì thôi, lại đến thêm mấy kẻ đi tìm phiền toái”
Đợi khoảng nửa khắc, chân y mỏi đến lợi hại, giờ này chắc Phó Vĩnh Kiệt cũng về sắp đến rồi. Chu Hằng cố gắng nhịn sự khó chịu dưới chân cũng không mải mai kêu lên một tiếng. Không đợi được phản ứng mình muốn thấy, Tiêu tần liền lên tiếng trách móc:
“ Đã vào cung mà quy củ cũng không chịu học tốt, đừng nghĩ ngươi là thế tử phi ….”
“ Thì như thế nào?” – Giọng nói trầm thấp của Phó Vĩnh Kiệt phía sau lưng y vang lên, Chu Hằng mừng thầm, cuối cùng hắn cũng tới rồi.
Tiêu tần vẫn chưa kịp trách phạt người kia thì Phó Vĩnh Kiệt đã xuất hiện, hắn đi đến đỡ người còn đang khụy gối đứng lên, vì chân đang rất tê, Chu Hằng lảo đảo một cái liền được cánh tay vững chắc của Phó Vĩnh Kiệt giữ lấy. Y xấu hổ nói lí nhí một câu: “ Thất lễ rồi, là các nàng muốn nhắm vào ta, chân ta đau nên mới đứng không vững”