Bên ngoài, tiếng vó ngựa đạp tuyết trở về, mấy thái y gấp đến đầu rơi máu chảy mang hòm thuốc chạy đến lều của hoàng đế.
“ Mau mau mau,,,nghe nói hoàng thượng đi săn bị tập kích, thương thế rất nặng, nếu còn chậm trễ sẽ không còn có thể sống sót”
Phó Vĩnh Kiệt lúc này mới buông người trong lòng ra, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, dắt tay Chu Hằng hướng ra cửa:
“ Mau, cùng ta đến xem cẩu hoàng đế diễn trò”
Bên trong lều trại, cảnh người người bận rộn chạy tới chạy lui, kẻ thay nước, người sắc thuốc, phi tần khóc than,…trước sau trong ngoài nháo thành một đoàn.
Phúc Gia công công thấy hắn tới, sắc mặt cũng tái xanh, vội chạy lên đón người vào trong: “ Thế tử người mau đến xem , thương thế của bệ hạ rất nguy kịch a~”, nói rồi còn ô ô rơi mấy giọt nước mắt.
Phó Vĩnh Kiệt cùng Chu Hằng tiến vào, thấy Trác Vân Niên người đổ đầy mồ hôi, cánh môi trắng đến không còn chút huyết sắc, vài vết thương chằn chéo trên ngực, trước bụng, sau lưng, máu chảy ồ ạt thấm đỏ một mảng trên giường.
Chỉ trong phút chốc mà Chu hằng đã thấy cảnh máu me này đến 2 lần, mùi vị tanh nồng xộc lên trong mũi, dạ dày cũng mạnh mẽ cuộn vài cái. Phó Vĩnh Kiệt đưa cho y một tách trà, để y an ổn ngồi một bên tránh nhìn tới sự việc trước mắt, hắn tiến đến bên người Trác Vân Niên, dùng truyền âm nói : “tên cáo già nhà ngươi cũng không cần phải tự đâm mình thảm như vậy, lỡ ngươi chết thật thì vợ lớn vợ nhỏ của ngươi làm sao chịu nổi tịch mịch đây?”
Trác Vân Niên bên ngoài đau đớn dày vò vì thương thế, nhưng đầu óc thật sự vô cùng thanh tỉnh liền trả lời “ nếu ta băng hà, 3000 tần phi đều ban hết cho Chiến thần quân, cho ngươi vui nhà vui cửa”
Các thái y đang cúi đầu khâu vết thương nghe cũng giật mình không ít,,,bệ hạ a~ người đừng nói lời xúi quẩy có được không?
Lúc này, a Nhất từ bên ngoài nắm cổ một người mặc đồ rách rưới bước vào, trên tóc còn cắm mấy cọng rơm, thứ duy nhất bán đứng dáng vẻ của y là một hòm thuốc lớn làm bằng gỗ đàn hương quý giá.
Một vị thái y lớn tuổi nhìn thấy liền biết người kia là ai, vội vàng tránh chỗ cho người đó tiến vào.
Thần y Mặc Diệp, cúi chào Phó Vĩnh Kiệt một cái, sau đó liền đến bắt mạch cho Trác Vân Niên, sau đó liền nói:
“Thương thế nguy kịch, mệnh treo 1 đường, kẻ nào to gan lại mang tâm tư gϊếŧ vui đoạt vị như vậy?”
Một câu này nói xuống, chỉ cần tra ra kẻ ra tay là ai, thì cái tội gϊếŧ vua đoạt vị hắn sẽ gánh trọn. Các thái y nghe vậy liền muốn phân giải một chút:
“ Đây rõ ràng là ngoại thương, chỉ chảy nhiều máu chứ không dẫn đến chết người”
Viện trưởng thái y viện thấy học trò của mình ngu xuẩn như vậy, liền nhanh chóng cho hắn một cước.
“ Ngươi tài học chưa đến thì cũng đừng làm đại phu nữa, kẻo lại hại người, Mặc diệp thần y có thể chẩn sai bệnh hay sao?”
Các thái y khác nhất thời im miệng, đồng thanh đáp “ Là chúng thần bất tài, mong bệ hạ tha thứ”. Lúc này, Trác Vân Niên trên giường đưa gọi Phúc Gia một tiếng, Phúc Gia từ trên bàn nhỏ, mang một chiếc hộp giao lại cho Phó Vĩnh Kiệt.
“ Trong này là danh sách phản tặc cùng binh phù, trẫm lệnh cho ngươi theo luật mà xử, tiền trảm hậu tấu”