- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 8
Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
Chương 8
Tôi nâng ngón tay được tu bổ xinh đẹp lên, giả vờ trong lòng rất muốn nhưng còn làm bộ làm tịch chống lấy vòm ngực nóng bỏng của hắn, như có như không vuốt ve điểm mẫn cảm trước ngực kia, giọng nói mềm nhẹ như tiếng mèo kêu: “Vậy…… Em chọn thêm một vài món, sau đó nhờ học trưởng anh “đích thân” giao hàng đến nhà có được không?”
Bạch Hồ vừa nghe có khách đến cửa, lập tức đôi mắt sương mù kia cong thành một bộ dạng hồ tiên ưu nhã, bắt lấy ngón tay của tôi, kéo tới bên môi khẽ hôn một chút, cực kỳ thân sĩ nói: “Nguyện vì học muội xinh đẹp quyến rũ cống hiến sức lực.”
Tôi e lệ ngượng ngùng mà đẩy ngực hắn ra, lay động cặp mông tròn trịa, nâng ngón tay ngọc lên, chỉ chỉ thêm mấy món hàng trong phòng một phen, rõ ràng nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn dần dần cứng đờ lại, trong lòng, thực sự sung sướиɠ vô cùng.
Khi tôi tay xách giỏ Gadino, tự nhiên hào phóng quý khí mười phần cất bước ra khỏi phòng, Bạch Hồ Vương Tử thì tay ôm một cái bồn cầu ngọc thạch tinh oánh dịch thấu rực rỡ lung linh, đầu đội cái chậu rửa mặt khảm thủy toàn lưu li, eo đeo một hệ số tất chân màu sắc rực rỡ, phía sau lưng cõng hai con búp bê thật lớn đang hôn môi, cứ mỗi bước đi tạo ra chấn động thì chúng liền hưng phấn kêu lên đồng thời: Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi, chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi, chúng ta…
Hiệu ứng mỹ nam quả thực không phải là bình thường. Vừa ra khỏi cánh cửa phòng kho, liền hấp dẫn vô số ánh mắt những người xung quanh xem trọng.
Lại còn có không ít cả trai lẫn gái chạy tới, tha thiết nói: “Chủ tịch, để chúng tôi giúp anh đưa hàng đi.”
Chủ tịch? Cái con hồ ly đực bề ngoài dát vàng, bên trong thối rữa, ra vẻ đạo mạo, một bụng đen tối này thế mà là chủ tịch sao? Mẹ kiếp! Hội Học Sinh này còn có thể tốt được chỗ nào?
Trường học một khi tổ chức hoạt động, thằng nhãi này còn không phải sẽ cười đến vẻ mặt như tắm mình trong gió xuân, sau đó cho các nam sinh mỗi người tròng lên một cái áo mưa, đi khắp nơi tuyên truyền đây là tấm áo mỏng như lá, lo trước khỏi hoạ đó sao? Đổi lông hồ ly, mắt hồ ly lấy bó lớn tiền mặt chứ gì? Hoặc là bảo nữ sinh xách theo một cây đồ chơi tɧẩʍ ɖυ, khẩu hiệu là: Kɧoáı ©ảʍ, gợi cảm, quyến rũ toàn diện, chỉ trong một cây!
Thật là…… Tuyệt!
Thanh âm rầu rĩ của hồ ly đực xuyên thấu qua chậu rửa mặt lưu li truyền đến, khách khí nói với các mỹ nữ soái ca muốn giúp đỡ hắn: “Không cần, tôi đã đồng ý...Đích thân... Giao hàng cho vị học muội này...”
Chéo chéo… Chát chát chát…
Tôi phát hiện vô số ánh mắt đều tập trung đến trên người tôi, có ghen ghét, có tức giận, có ngưỡng mộ, có yêu say đắm…… Đương nhiên, hai từ trước là của các nữ sinh, hai từ sau là dành cho các nam sinh.
Mà tôi vẫn tự nhiên hào phóng cười cười với mọi người, quét mắt nhìn tờ giấy các-tông có ghi tên mình kèm theo số phòng trên bảng, nhấc chân bước ra khỏi phòng khách dành cho học sinh mới, đi về tòa nhà phòng ở của mình.
Phía sau truyền đến thanh âm dìu già dắt trẻ của Bạch Hồ Vương Tử, cùng với tiếng hai cái miệng nhỏ khoái chí kêu lên trong ngày mùa hè… Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi…… Chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi……
Tất cả những điều này, ở trên sân thể dục xanh mướt náo nhiệt vô cùng, phong cảnh tươi đẹp rực rỡ như màu vớ bay bay trong gió kia, đã mở ra hành trình đại học tuyệt đối đặc biệt của tôi...
Khi tôi và con hồ ly đực đầu đội chậu rửa mặt, tay ôm nồi, eo đeo vớ bảy màu, lưng cõng búp bê bò lên trên khu phòng ngủ nữ lầu 2, vào phòng 207 thì, thình lình phát hiện mình là người đến trễ nhất, ba cái giường đệm khác đã chất đầy hành lý, chỉ còn lại có một cái giường ngủ dựa cửa là còn trống.
Quẳng các loại hành lý đơn giản lên trên giường, quét mắt nhìn mọi thứ trong buồng vệ sinh phòng tắm, giơ tay gõ gõ cái chậu rửa mặt lưu li trên đỉnh đầu hồ ly đực, chỉ huy hắn mang đồ vật nhất nhất xếp đúng vị trí, nhưng lại không biết phải xử lý cái bồn cầu như thế nào, cũng không thể bảo hồ ly đực vứt cái trong buồng vệ sinh đi rồi thay cái bồn cầu ngự dụng của tôi vào chứ?
Trong lúc tôi đang suy tư, hồ ly đực sắc mặt phiếm hồng dựa lên trên ván cửa, hai chân thon dài bắt chéo, nút áo toàn bộ cởi bỏ, lộ ra vòm ngực gợi cảm phập phồng đầy hứng thú, khiến tôi nhìn mà tê dại tầm mắt, hắn tùy tiện lấy cái áo gối của tôi kéo qua chà chà lau lau gò má và vòm ngực đầy mồ hôi ấm áp, mở miệng với một âm thanh gợi cảm giống như tiếng rêи ɾỉ ái muội: “Học muội ....GGMMXXOO tệ.” Tiếp theo vô cùng hiểu ý người khác: “Nếu không có tiền mặt, chúng ta cà thẻ cũng được, viết chi phiếu càng không có vấn đề.”
Tôi là thục nữ tự nhiên hào phóng, là làm tiểu thư con nhà giàu, là cục cưng của một ông bố nhiều tiền, cho nên, tôi không có thể nào đưa ra một cái thẻ ngân hàng chỉ còn 167,8 tệ được, nhưng lại không ngại dùng tay trái viết một tờ chi phiếu khống, chi trả tiêu phí kếch xù của tôi.
Nếu Bạch Hồ Vương Tử báo công an, Lão cục trưởng nhất định sẽ ra mặt bãi bình, đến lúc đó tôi chỉ cần ở trên lỗ tai nhét cục bông, trên vai lót miếng đệm phòng chống chấn động, sau đó khóc lóc kể lể rằng tôi bị người ta hoài nghi mình không phải là tiểu thư con nhà có tiền, cho nên phải lựa chọn diễn xuất cho thật đạt, chạy đi mua sắm, mọi thứ tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.
Chỉ mong Lão cục trưởng còn chưa luyện được Thiết Sa Chưởng đến cảnh giới cách sơn đả ngưu. Bằng không, tôi phải đi mua thuốc trợ tim hiệu quả nhanh trước. Lau mồ hôi...
Trải qua quá trình tự hỏi trong lòng trong nháy mắt, tôi động tác ái muội mà từ trong áo móc ra tờ chi phiếu, ghé vào trên tường loạt xoạt múa bút, liền mạch lưu loát, ký tên... Mễ Bạch. Lại tiêu sái nhanh nhẹn giơ lên tờ giấy tràn ngập dụ hoặc kia, trong ánh mắt hắn rất có hứng thú trượt xuống, động tác tự nhiên mơn trớn vị trí ẩn nấp, đưa vào giữa các ngón tay đang chờ đợi của hắn.
Hồ ly đực làm lơ vẻ ngượng ngùng của tôi đem chi phiếu cầm trong tay nhìn qua nhìn lại, trình độ nghiêm túc kia tuyệt đối so với liều mạng làm bài kiểm tra. Cho đến khi xác nhận vừa lòng xong, hắn cười, nâng ngón tay tinh xảo của tôi lên, đưa tới bên môi khẽ hôn một cái, ưu nhã giống như vương tử: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tôi đỏ mặt, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Cảm ơn học trưởng.”
Hồ ly đực trầm thấp cười, thanh âm thoải mái thanh tân dễ nghe, hắn nói: “Mọi người trong phòng này hẳn là đã đến lớp điểm danh rồi, em cũng mau đi đi.”
Tôi ừ một tiếng, rồi liền đi ra ngoài cửa.
Hồ ly đực bỗng nhiên giữ chặt tay tôi, đem tôi ấn lên trên ván cửa, nâng cằm tôi, dùng ngón tay cọ xát bờ môi tinh tế của tôi, phả ra hơi thở kiều diễm, thân mật nói: “Anh tên là Bạch Hồ, hồ tròn nước hồ, nếu có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần gọi số xxooxxooxxoo là được, nhận hàng mới trả tiền, bảo đảm tiền nào của nấy.”
Tôi phải kiềm chế tính tình lắm mới không có nhào lên chơi trò chơi mạnh mẽ, chỉ chớp chớp mắt phong tình, trong lòng âm thầm phỉ báng, quả là một con hồ yêu lông trắng thành tinh! Trên mặt lại kiều nhu mà thở hổn hển: “Đau...”
Hồ ly đực thân mình chấn động, lời thề son sắt mở miệng nói: “Thuốc giảm đau cũng có.”
Tôi…… Muốn…… Chém chết hắn!!!
Rốt cuộc thoát khỏi con hồ ly đực ham mê buôn bán đến hóa điên, thật vất vả vòng đi vòng lại phân nửa cái vườn trường mới tìm được cái tôi gọi là khu dạy học, nhìn lên kiến trúc nghệ thuật cao nhã trên kia, tôi mệt đến mức hai chân run run, đột nhiên có loại xúc động muốn bò thay cho đi.
Nhưng! Lão nương là thục nữ! Cần phải chịu đựng!
Thẳng eo lên, hất hất mấy sợi tóc hỗn độn, nhấp nhấp bờ môi gợi cảm nhu hòa, giũ sạch tro bụi trên người, định cho Hoàng tử nước XX một ấn tượng vô cùng tốt, khiến hắn xúc động dưới mị lực của tôi, chủ động dính sát vào tôi, để tôi đỡ phải tung tăng đi theo phía sau hắn, tiến hành bảo vệ bí mật.
Trong khi đang âm thầm bài bố sát chiêu thì, một thanh âm vang lên từ từ bên tai như thanh phong, khiến tôi sợ tới mức thân hình run lên, liền thấy con hồ ly đực kia một thân thoải mái thanh tân đang ngồi trên xe đạp cười lộng lẫy với tôi: “Xem ra học muội em lại cần phải mua thêm một chiếc xe đạp F.”
Tôi nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, điềm mỹ khả ái cười nói: “Học trưởng, lại là anh sao, trùng hợp quá.”
Hồ ly đực cười ha hả, làm cho tia nắng mặt trời từ kẽ hở lông mi rơi rụng xuống, lại khôi phục bộ dạng ôn nhu thường nhật, giơ tay sờ đầu tôi, cười nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp, lúc anh về phòng ngủ thì đã thấy em bắt đầu đi, sau khi anh tắm rửa xong thấy em vẫn còn đang đi. Sao em vẫn còn chưa đi lên lầu? Chẳng lẽ em đang đợi anh?”
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn ta, hóa ra các khu dạy học đáng chết đó nằm ở bên trái cạnh ký túc xá nữ sinh không xa! Con mẹ nó! Lão nương đã mang mình đi một vòng quá xa rồi! Tại sao tất cả các chuyện mất mặt đều đổ dồn vào ngày hôm nay? Bực bội, buồn bực, chán nản……
Khi đủ mọi loại cảm xúc ùa lên, sợi tóc của tôi lại bị ngón tay ai đó dùng sức mà kéo!
Phải biết rằng, trước kia tôi cắt tóc ngắn chính là vì chán ghét người khác kéo tóc mình! Ghét nhất sợi tóc bị người ta nắm trong tay lôi kéo, cái loại cảm giác này giống như một con chó bị dắt đi! Cho…… Nên khiến tôi vô cùng có cảm giác không tốt, giống như muốn lấy một cái gì đó từ trong thân thể của tôi kéo ra ngoài, làm cho tôi mơ hồ cảm thấy bất an, thậm chí là...Bạo lực.
Đặc biệt hôm nay lại nghẹn một bụng tức tối, cảm giác bản thân mình và bát tự của cái trường học này không hợp nhau, cho nên trong lúc tính tình nhiệt liệt tôi không hề nghĩ ngợi một cái tát bay qua trực tiếp quất thẳng vào con hồ ly đực kia!
Kết quả……
Khi cái tay trắng nõn ngọc ngà cùng với với gương mặt lớn màu hồng tím kia phát ra tiếng vang thật lớn, thì cái miệng của tôi đã há to đến mức không thể che giấu, thể hiện sự kinh ngạc hết sức lúc này của tôi, còn cái người đang bị đỏ mặt dữ tợn kia mang theo đôi mắt phẫn nộ thì càng là không có cách nào có thể dập tắt được ngọn lửa dạt dào đang bùng cháy…
Tôi…… Tôi…… Tôi mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại vặn vẹo trước mặt, quay đầu tìm kiếm, thì thấy con hồ ly đực kia đã bước lên bậc thang của khu dạy học, hơn nữa còn vì tiếng vang thanh thúy do sự va chạm của bàn tay tôi và gương mặt kia, mà quay đầu nhìn tôi một cách bi ai...
Tôi lại một lần nữa quay đầu nhìn Phách Lối Nam bị tôi đánh nhầm kia, dưới xác khí che trời lấp đất của hắn, tôi vô cùng không có hình tượng co giò bỏ chạy!
Nói đùa sao, tôi đã hai lần ba bận bất ngờ đánh hắn, bây giờ không chạy... Chẳng lẽ còn chờ hắn mời tôi ăn cơm hay sao? Huống chi, pháo trúc đã bị mồi lửa là đáng sợ nhất, cho dù muốn xin lỗi, cũng phải chờ sau khi hắn bùng nổ xong, còn ai trở thành vật hy sinh thì tôi không thèm để ý.
Lúc chạy qua bên người con hồ ly đực, hắn thế mà còn luôn mồm chế nhạo: “Thỉnh thoảng anh cũng có làm thêm công việc vệ sĩ, học muội em nếu cần có thể suy nghĩ một chút.”
Tôi nghĩ nếu ngân phiếu khống tôi đã viết một lần thì cũng không ngại viết thêm lần nữa. Phách Lối Nam đã cùng tôi kết một mối nghiệt duyên không phải là chỉ trong một ngày. Nếu không thể giải quyết trong hòa bình, thì lỡ như hắn quấy nhiễu đến nhiệm vụ bảo vệ hoàng tử của tôi, thì rất có thể sẽ gây ra phiền toái.
Trong lúc thất thần, tôi bị hai tên bạn học áo xám của Phách Lối Nam bắt lấy, nghe thấy Phách Lối Nam giống như sóng thần rống lên: “ĐM! Băm nát cô ta ra cho ông!”
Trong sự gào thét của Phách Lối Nam , tôi như một con thuyền lá, tinh tế nhộn nhạo nói: “Đừng! Đừng! Vị bạn học này, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, dù sao thì lực tác dụng là qua lại, tôi đánh anh, thì đồng thời tay tôi cũng đau mà.”
Phách Lối Nam giơ lên gương mặt tươi cười bừa bãi, âm trầm nói: “Được thôi, vậy lão tử liền con mẹ nó, cắm cô, coi như cô nhào vào l*иg ngực thành công.”
Tôi vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức chỉ ngón tay về hướng hồ ly đực: “Được, anh mua áo mưa đi, anh ta có bán đó.”
Phách Lối Nam thân thể cứng đờ, dấu ngón tay bị tôi tát trên mặt dần dần hiện rõ.
Lòng tôi cười lạnh, muốn đấu với tôi, anh còn non lắm! Trên mặt lại giả vờ kinh sợ và co rúm, run run nói: “Anh mua áo mưa của anh ta thì nhớ mua số nhỏ. Nếu không lỡ chảy ra ngoài thì đối với cả anh và tôi đều không an toàn.”
Hồ ly đực khóe miệng co rút, nhìn dáng vẻ là đang ẩn nhẫn nụ cười một cách dữ dội, còn Phách Lối Nam bùng nổ trong nháy mắt, như một cơn gió xoáy vọt lại đây, bóp chặt cổ tôi, rống lên: “Con mẹ nó, đồ đê tiện!”
Tôi thề, tôi tuyệt đối là xuất phát từ bản năng, tuyệt đối không phải cố ý khıêυ khí©h, càng không phải…… Ôi…… Bỏ đi, không gì có thể bảo đảm, dù sao tôi cũng đã đá rồi...Có gì nữa đâu mà nói?
Không phải lốc xoáy đoạt mệnh của tôi, Phách Lối Nam đau thấu triệt nội tâm, rống to chấn động khiến cả tòa nhà khu dạy học cũng run lên, có thể so sánh với sự thương tổn khi giải địa chấn bị hủy diệt.
Tôi mượn cơ hội thoát khỏi hai vị áo xám theo đuôi kia, chạy đến sau lưng hồ ly đực, nhu nhược đáng thương lại nghẹn ngào nói: “Học trưởng, em muốn thuê vệ sĩ.”
Hồ ly đực dứt khoát móc máy tính cầm tay ra ngay, ngón tay bắt đầu vận động, bùm bùm cuồng cuộng chụp xuống bàn phím, ôn nhu nói: “Học muội, để anh tính một chút, xử phạt tội đánh nhau ẩu đả cũng không phải là việc nhỏ, có lẽ sẽ ảnh hưởng tốt nghiệp, nếu…… Em có thể chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí bốn năm đại học cho anh, anh đương nhiên đạo nghĩa không thể chối từ, nhất định đem việc bảo vệ em liệt vào hàng ngũ công việc quan trọng tối ưu.”
Ngay lúc Phách Lối Nam chỉ huy hai ông hầm ông hừ vô địch kia đánh úp lại, tôi anh dũng hy sinh gật đầu, quát: “Lên!”
Hồ ly đực cất máy tính cầm tay vào, thân hình nhanh nhẹn động tác tiêu sái vọt lên, còn không quên quay đầu lại oán trách: “Học muội, đừng rống lớn như vậy, sao lại có cảm giác giống như thả chó vậy? Á……” Hậu quả của việc khinh địch, chính là bị đánh...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 8