- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 7
Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
Chương 7
Bạch Hồ Vương Tử hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó mắt mang ý cười, thực hiện động tác thân sĩ nước Pháp hết sức xinh đẹp với tôi, rồi hài hước nói: “Gần đây đã hóa được thành người, cho nên đương nhiên phải thu đuôi lại.”
Tôi tự động ôm lấy cánh tay hắn, trước ánh nhìn chăm chú kinh diễm của mọi người, như một Công chúa chân chính cùng Hoàng tử bước về hướng bên trong trường học.
Trong lòng tôi đã sớm vui mừng đến nở hoa to bằng cái chén, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt, mắt long lanh, đoan trang thanh nhã. Tổ chức ơi, tôi rốt cuộc cũng thành công mà tiếp cận Hoàng tử nước XX rồi, kề cận bên cạnh để bảo vệ là xác suất an toàn có thể đề cao hơn không chỉ một tầng đâu, không chừng là, một khi tốt nghiệp xong, tôi còn có thể trở thành Hoàng tử phi nước XX nữa kìa.
Há há…người thừa kế duy nhất của nước XX, người khiến nhân tâm mê mẩn ngọt ngào kia, hãy để đại mỹ nhân Giang Mễ điên đảo chúng sinh tới cứu vớt chàng!
Cái chân trần trụi bị đá cộm đến có chút đau, tôi âm thầm cắn chặt răng, sóng mắt chan chứa ẩn tình kiều nhu cười với Bạch Hồ Vương Tử, xoay người qua, mặt hướng về phía cô nàng thịt trứng toàn thân màu đỏ bao vây kia từ từ bước tới, một phen kéo đôi giày cao gót còn găm trên ngực cô ta ra, vừa lòng nghe được cô ta lại hét lên một tiếng chói tai.
Tôi nhìn bộ ngực cô ta bị xì hơi chảy nước khô quắt queo, quét mắt qua tên chảnh chọe, vô cùng ngây thơ vô tội nói: “À, tuy rằng trong hợp đồng có nói nếu mua phải hàng giả có thể lấy một đền hai, nhưng tôi thật sự tưởng tượng không ra, anh làm thế nào có thể bắt cô gái này moi ra bốn bộ ngực bồi thường cho anh.”
Trong lúc tên chảnh chọe môi mỏng mím chặt, nắm tay rung động khanh khách, tôi vô cùng sung sướиɠ nhẹ nhàng xoay người, đi về phía Bạch Hồ Vương Tử.
Bạch Hồ Vương Tử lấy chiếc giày còn lại của tôi bị găm vào khe đá ra, trong tiếng hít thở dồn dập của mọi người xung quanh, hắn nửa quỳ xuống thân dưới, kéo chân tôi lên rồi dịu dàng cẩn thận mang giày vào giúp tôi.
Cái biểu cảm kia giống hệt như Hoàng tử đã tìm được cô bé Lọ Lem của mình, hết sức tập trung, yêu say đắm.
Giờ phút này, tôi đột nhiên cảm thấy trái tim bị tàn phá của tôi, đã sống lại một cách kỳ diệu! Thậm chí, còn có một sự vui sướиɠ nho nhỏ chậm rãi thấm vào trái tim, cái loại hạnh phúc nhàn nhạt quây xung quanh này, thật sự khiến tôi muốn hét to lên với cả thế giới rằng: Bà đây cuối cùng cũng vớt được một thằng ngốc rồi!!! Ha ha ha ha……
Nhìn Bạch Hồ Vương Tử tự mình ôm lấy cái vali của tôi, đi theo sau hắn hai bên cả trai lẫn gái tự động tránh đường, tôi liền cảm thấy mỹ mãn, lay động eo nhỏ, lấy khí chất tuyệt đối của một Công chúa theo hắn đi vào cánh cổng đại học tràn ngập tương lai tốt đẹp này.
Trong lúc hưởng thụ cảm quan duy mĩ, tôi nghe thấy thanh âm như tắm mình trong gió xuân, của Bạch Hồ Vương Tử kia quan tâm dò hỏi: “Học muội, vali của em hỏng rồi, chúng ta đổi một cái mới được không?”
Ta gật gật đầu, dịu ngoan cười: “Vâng.” Chẳng lẽ...Hắn muốn đưa tôi đi mua vali mới? Sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy? Á há há……
Vương tử lại nói: “Váy cũng rách rồi, không thể mặc nữa.”
Tôi ngượng ngùng liếc hắn một cái: “Anh thật chu đáo.” Nếu anh có tiền tôi ngại gì phải băn khoăn với sức quyến rũ của mình? Đến đây đi, dùng ngân phiếu của anh chọi vào mặt tôi đi!
Vương tử xoay mặt qua cười với tôi, như ánh mặt trời mùa đông lộng lẫy: “Đừng khách sáo, mọi người đều sinh hoạt trong cùng một mái trường, vốn là nên chăm sóc lẫn nhau. Huống chi, có thể trợ giúp một học muội xinh đẹp quyến rũ như vậy là vinh hạnh của anh.”
Tôi hơi né tránh ánh mắt nồng cháy của hắn, như một đóa hoa mềm mại thẹn thùng nũng nịu nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp em chắn nắm đấm của vị bạn học kia, nếu không, giờ phút này em sợ là đã phải vào bệnh viện chỉnh hình rồi.”
Vương tử ha hả cười, thanh âm thoải mái thanh tân động lòng người, chân thành tha thiết nói: “Cho dù là có sử dụng phương pháp phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến nhất thì cũng không theo kịp được nhan sắc vốn có của học muội đây.”
Tôi khống chế tốt hàm lượng đường trong giọng nói, để sao cho ngọt mà không ngán, nũng nịu kêu một tiếng: “Học trưởng...”
Vương tử hô hấp căng thẳng, sóng mắt nhấp nháy nhìn tôi: “Anh muốn mang em đến một nơi.”
Tôi chớp chớp đôi mắt phượng linh động, hoàn toàn ra vẻ ngây thơ vô tri, trong lòng lại vô cùng chán ghét, biết ngay là hắn không có lòng tốt quả thật là muốn xxoo tôi rồi! Được thôi, cứ đi theo anh, đến lúc đó nhìn xem tôi không cần động đến một ngón tay, cũng có thể xử lý anh thành hết sức dễ bảo, cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân, liếʍ láp những ngón chân duyên dáng của tôi! Vì thế, tôi gật gật đầu, hàm hậu thiên chân nói: “Được, em đi cùng học trưởng.”
Vương tử vui mừng cười, trong mắt tinh quang xẹt qua, cưỡi xe nhẹ đi đường quen dẫn tôi rẽ vào một phòng bên cạnh phòng dành cho sinh viên mới, trước mặt mọi người đang biểu tình quái dị, ngưng thở nhìn chúng tôi, hắn ánh mắt lập lòe, đút tay thâm nhập lưng quần… Khụ… Móc ra một chùm chìa khóa, mở ra cánh cửa tràn ngập bộ mặt tà ác nhất của nhân loại…
Khi tôi nhìn thấy đống đồ vật chất chứa bên trong, thì tôi hoàn toàn, choáng váng……
Mọi thứ trước mắt này, thậm chí so với một mỹ nam tuyệt sắc lõa thể, quỳ rạp trên mặt đất chổng mông về phía tôi lay động lắc lư, mãnh liệt yêu cầu tôi SM hắn, thì càng làm người ta bất ngờ hơn!
Hóa ra cái phòng thật lớn này chính là showroom trưng bày…
Chậu rửa mặt chậu đựng nước, gương hoa văn điêu khắc chạm rỗng, màn thêu hoa mẫu đơn, dép lê vẽ vườn hoa anh đào, túi xách LV chính hãng, cùng với mấy chục cái tất chân màu sắc rực rỡ.
Ái chà…… Còn có qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁), và nịt ngực ren gợi cảm đáng yêu nữa!
Còn cái khối vuông nhỏ màu sắc rực rỡ kia là gì? Tôi híp mắt đi tới……
Ôi mẹ ơi! Hóa ra là các loại áo mưa đầy đủ kích cỡ lớn nhỏ, đầy đủ màu sắc, đa dạng hương vị, nhiều hình dạng hoa văn lồi lõm khác nhau!
Bên cạnh đống áo mưa kia, thình lình còn đứng sừng sững mấy chục cái dụng cụ tự sướиɠ màu sặc sỡ.
Tôi ôm tâm tình kính ngưỡng duỗi tay ra sờ sờ, đương nhiên, mục tiêu là cái lớn nhất thô nhất trong số đó, ai mà ngờ được cái dụng cụ cao cấp này hóa ra còn là một cái hoạt động tự động, lúc ngón tay tôi mới vừa đυ.ng tới bề mặt, nó liền lắc đầu cái đuôi hốt hoảng bắn lên!
Éc…… Thật là hú hồn chim én.
Nhưng vào lúc này, cái thanh âm ôn nhuận như ngọc vừa thông cảm vừa mơ hồ ý cười kia từ từ truyền đến: “Với dung mạo bề ngoài xuất sắc của học muội đây, hẳn là không cần dùng đến cái này.”
Tôi vội thu tay quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Hồ Vương ttử dựa vào cửa lớn, cười như không cười nhìn tôi, ánh mắt vẫn ôn nhu thanh thấu, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười gian trá: “Học muội cứ từ từ chọn cái mình thích, chúng ta có rất nhiều thời gian cùng nhau chậm rãi vượt qua mùa hè oi bức.” Hắn còn nhẹ nhướng cặp mày kiếm, vô cùng thân sĩ hỏi: “Muốn uống chút gì không?”
Tôi bắt đầu âm thầm phỏng đoán hắn rốt cuộc là muốn gì, nhưng trên mặt vẫn không lộ thanh sắc, hiền lành nhu thuận cười: “Cũng được, em cũng đang khát đây.”
Vì thế, tôi thấy hắn động tác ưu nhã kéo cái tủ đông thật lớn ra, đem từng chai từng chai nước với rất nhiều thương hiệu quý tộc sắp hàng ra trước mắt tôi, tùy tôi chọn lựa.
Mắt của tôi dừng lại ở chỗ nào thì hắn liền hiểu ý lấy ra chai đó, giúp tôi xoay tròn mở nắp chai, đổ vào cái cốc chân dài, hết sức ga lăng đưa tới tay tôi, dùng hơi thở mềm mại trong không gian tràn ngập ái muội, nhẹ hỏi: “Có cần thêm nước đá không?”
Tôi lắc đầu cười ưu nhã.
Tiếp theo, dưới sự chỉ dẫn của hắn, tôi dạo bước khắp cái khu vực xa hoa thiên địa chỉ mở ra vì tôi này, dưới sự đề cử thỉnh thoảng của hắn, tôi khi thì thoái thác, khi thì vui vẻ tiếp thu, thế mà cũng chọn được không ít lễ vật xa hoa.
Hắn nói: “Giỏ xách Gadino này chất lượng tốt lắm, chỉ có để cổ tay trắng nõn của học muội, mới có thể biểu hiện thiết kế tinh túy của nó.”
Hắn nói: “Học muội nếu cơ thể xức nước hoa hiệu Chanel no.5 thì chính là bữa tiệc tối trân quý của hoàng gia.”
Hắn nói: “Nhà thiết kế Gianfranco Ferre nếu có thể nhìn thấy thiết kế tinh hoa của hắn mặt trên người em, nhất định sẽ vô cùng kiêu ngạo.”
Hắn nói: “Giày đối với một người phụ nữ mà nói là vô cùng quan trọng đặc biệt ở những thời điểm không có đàn ông thì nó chính là thiên sứ bảo vệ cho người phụ nữ. Đây là nhãn hiệu Louboutin nổi tiếng nhất đấy.”
Tôi chưa bao giờ biết cảm giác dụ dỗ một đứa ngốc lại tốt đến như vậy! Tốt đến nỗi trên miệng tôi đã cứng đờ một nụ cười điềm tĩnh, vẫn cứng rắn giả trang thành tiểu thư con nhà giàu, nhưng trong lòng thì đã cười đến co rút thành một cụm.
Chọn lựa một hồi, tôi làm bộ có chút mệt nhọc, vốn là chỉ tính toán trôi qua những ngày yên bình, chứ không hề có ý định bao trùm trong một đống ngân phiếu không thể tự kiềm chế thế này.
Ngay lúc ở tôi ôm một đống chiến lợi phẩm, định công thành lui thân, thì Bạch Hồ Vương Tử liền mặt mũi đưa tình, chân thành sâu sắc nhìn tôi, nâng lên ngón tay tu bổ sạch sẽ cởi nút áo mình ra, đem cái áo Tôn Trung Sơn trắng thuần khiết kia vắt lên cánh tay phải, mở rộng cổ áo sơmi đến nút thắt thứ hai trước ngực, động tác ưu nhã từ từ rút cái máy tính bên cạnh giá sách ra.
Trong lúc hóa đá, Bạch Hồ Vương Tử bùm bùm hạ chỉ vô cùng linh hoạt gõ gõ bàn phím nhỏ xinh, không mất bao nhiêu thời gian, nhếch miệng cười tràn ngập ánh mặt trời thiên sứ, câu môi nói với tôi: “Học muội, tất cả những sản phẩm em chọn đều là hàng thượng hạng tổng cộng hết GGMMXXOO tệ. Còn chai nước em uống kia, anh miễn phí cho em, coi như là quà gặp mặt.”
Lúc này tôi đã hoàn toàn sáng rõ hai mắt, người đàn ông trước mặt trên đầu đã thò ra hai cái lỗ tai lông xù xù, sau mông mọc ra chín cái đuôi, hình tượng tuy khác biệt nhưng càng là hết sức quyến rũ, còn mấy ngón tay tuyệt đẹp mà hắn gõ lên máy tính bây giờ đã biến thành một bộ móng vuốt hồ ly!
Vốn là sóng tình ôn nhu như nước, trong lúc tính toán hóa đơn, hết sức tự nhiên cười cong môi cong mắt, đột nhiên khắc họa một cách sinh động hình tượng hồ ly thêm ba phần.
Độ cong nơi khóe môi như tắm mình trong gió xuân kia, trong lúc ngóng trông con số nhảy lên trên màn hình, cũng hết sức phấn khởi nhảy nhót theo, gia tăng nụ cười súc vật vô hại, cả người, trong nháy mắt biến thành một con hồ ly tinh hại nước hại dân yêu mị họa thủy!
Kỹ thuật biến đổi sắc mặt chỉ trong một khoảnh khắc của người đàn ông này, khiến tôi xem mà líu lưỡi không thôi.
1 phút 2 phút 3 phút, chỉ cần đếm như thế thôi thì đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, thật làm người ta có loại cảm giác… đây là hai linh hồn mỹ nam cùng sinh sống trong một thân xác!
Tuy rằng tôi trì độn phát hiện, ánh mắt hắn nhìn tôi không phải là thứ cảm tình như tôi nghĩ, mà là ánh mắt mừng rỡ như điên khi nhìn thấy một tòa núi vàng di động, nhưng cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tâm tình đi săn tuyệt diệu của tôi
Tuy rằng tôi buồn bực mà phát giác, hắn không phải là khối Tam Giác Đỏ mà tôi muốn tìm, nhưng cũng tuyệt đối không ảnh hưởng tâm tình tôi giờ phút này sóng biển vỗ xôn xao.
Chỉ là…… Lão cục trưởng khi thấy tôi mang đôi giày Louboutin, cảm thán tiền về hưu dưỡng lão của ông ta thật quá đơn bạc đáng thương? Khi thấy tôi mặc cái áo khoác Gianfranco Ferre, hai mắt sẽ đẫm lệ bàng bạc mà lên án nhãn hiệu toàn cầu này cực độ bóc lột? Khi tôi xịt nước hoa Chanel no.5 lên người sẽ lên án tôi tư tưởng hủ bại?
Mà quan trọng là, chi phí tán tỉnh đàn ông này, Lão cục trưởng có chi trả cho tôi hay không?
Mà quan trọng hơn cả việc quan trọng... Đó chính là...Tôi...Không...Có tiền! Cho dù có bỏ việc đi bán bắp thì tôi cũng không có tài chính đủ để mua sắm đống hàng hóa xa xỉ này.
Tuy rằng Bạch Hồ đôi mắt để lộ ôn nhuận, phảng phất như một trận gió nhẹ thổi qua, đưa tình ẩn tình trêu chọc tiếng lòng thiếu nữ, tuyệt đối sẽ phá hủy bất cứ một tòa thành kiên cố nào của phái nữ, bổ ra lâu đài phòng thủ chặt chẽ kia, công thành đoạt đất, khí thế không gì bì kịp.
Nhưng, tôi thật sự là không thích cái cảm giác bị người ta chém một đao. Thậm chí tôi cảm thấy, nếu cứ như vậy mà trả tiền thì quả thật phải xin lỗi cái danh hiệu “Đệ nhất khắc tinh biếи ŧɦái” mà võ lâm ban tặng!
Vì thế, tôi có ý đồ bàn bạc với hắn, trong đống thương phẩm rực rỡ muôn màu đang trưng bày ở đây, ánh mắt giao lưu giữa chúng tôi trở nên gắn bó keo sơn không thể tách rời, giống như hai cao thủ đang quyết đấu nội lực. Nếu không chiến thắng thì chính là hộc máu bỏ mình.
Nhưng không ngờ chưa kịp đợi tôi mở miệng thì, Bạch Hồ đã động tác ưu nhã, thân hình di chuyển, áp sát tôi lên ván cửa, tư thái ái muội, ngôn ngữ nguy hiểm hỏi: “Học muội, không phải em không mua nổi nên muốn trả hàng đó chứ?”
Giống như khi người ta chê bai bạn thì bạn nhất định sẽ theo bản năng phản đối lại, cho nên, tôi nói, một khi mở miệng thì phải trả lời là: “Đương nhiên không phải.”
Bạch Hồ ôn hòa cười, mang hơi thở phả lên mặt tôi, buồn bã nói: “Ngoan lắm.”
Tôi cũng đăng lên khuôn mặt nhỏ phong tình, mang theo quá mắt vũ mị nhìn chăm chú, hoàn toàn tự nhiên khẽ liếʍ một chút bên môi non mềm, hỏi: “Học trưởng, anh “đích thân” giao hàng tận nhà phải không?”
Báo cáo lãnh đạo, các tiểu thư khuê các bình thường đều ra vẻ lạnh lùng bề ngoài nồng nhiệt bên trong, cho nên, xin cho phép tôi ở cái không gian riêng tư này tỏ ra “nhân tính” một chút, dù sao ra khỏi cánh cửa này thì đánh chết tôi, tôi cũng là một tiểu thư khuê các! Nhưng xin các vị lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ quy tắc hành động, không bị lộ thân phận.
Bạch Hồ hô hấp căng thẳng, hầu kết gợi cảm hoạt động, mắt mạ lên một tầng sương mù quyến rũ, thanh âm khàn khàn nói: “Đương nhiên sẽ ‘ đích thân ’ giao hàng tận nhà.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 7