Ánh mắt tôi sáng lên, hỏi: “Có phải anh chính là người giao dịch không?”
Hắc Dực Miên Thần chậm rãi ngước mắt lên như một dải ngân hà mênh mông sương mù khiến người ta cũng không hiểu rõ, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp hỏi: “Em tưởng anh nói thật sao?”
Tôi nhướng mày: “Anh không cần phải nói thật, anh cứ nói dối cũng được. Em chỉ cần nghe ngược lại là xong.”
Hắc Dực Miên Thần hơi hơi thất thần, không nói nữa.
Tôi cười gian trá: “Được rồi, nếu người giao dịch là anh, thì anh cứ ra ngoài nói chuyện với bọn họ, sau đó mọi người ùa vào rồi bắt hết cả bọn, anh thấy thế nào?”
Hắc Dực Miên Thần tỏ ra có chút nghi ngờ: “Em là muốn...... Đen đen sao?”
Tôi đẩy hắn một phen: “Em mà đen sao? Em là trắng! Chỉ có bề ngoài là đen thôi hiểu không? Đừng lải nhải nữa, mau hành động đi! Em đã chuẩn bị tư tưởng hy sinh cái tôi vì lợi ích tập thể rồi.”
Thật là ngại quá, bất cứ một cơ hội nào cũng không thể quên thổ lộ tấm lòng của mình dành cho tổ chức.
Nhưng mà, nếu Hắc Dực Miên Thần có thể tới giao dịch, thì tất nhiên cũng đã chuẩn bị đường lui, tôi hẳn là không cần lo lắng, nói không chừng lát nữa khi xung đột nổ ra, Lão cục trưởng sẽ đáp xuống như một vị thần.
Mà cho dù rằng Lão cục trưởng không tới, thì ba người này do một mình Hắc Dực Miên Thần xử lý, cũng tuyệt đối không thành vấn đề! Đến lúc đó...... haha...... Công lao đều thuộc về một mình tôi!
Hắc Dực Miên Thần bị những lời nói của tôi làm cho choáng váng, cuối cùng nghiêng đầu, trộm quay về phía cửa sổ, trong ám hiệu ba dài một ngắn đi xa khu vực giao dịch.
Bạch Mao Hồ Yêu thoải mái dựa vào cái rương sắt, nhìn Hắc Dực Miên Thần đi vào cười nói: “Người từ trước đến nay luôn đúng giờ sao đột nhiên lại đến trễ?”
Hắc Dực Miên Thần không hề giật mình trả lời: “Gặp mèo.”
Sao tôi lại mơ hồ cảm thấy lời nói này của hắn có gì đó không ổn nhỉ? Đầu tiên, Hắc Dực Miên Thần không phải là người thích giải thích, đặc biệt là ở một nơi giao dịch thế này, bình thường mà nói thì mèo là chỉ cảnh sát đúng không? Đầu óc tôi mờ mịt, có chút không theo kịp tư duy của mọi người, xem ra, không phải mèo quá ngu ngốc, là bọn chuột bây giờ quá khôn ngoan mà thôi.
Bạch Mao Hồ Yêu à một tiếng, nói: “Chỉ mong anh không bị mèo cào làm cho thương tổn gân cốt.” Ngón tay lại chỉ chỉ lên trên cái rương: “Kiểm hàng đi.”
Bạch Mao Hồ Yêu vừa mở miệng bảo kiểm hàng, tôi liền cảm thấy mình đã quá đa nghi, nếu Hắc Dực Miên Thần ám chỉ với Bạch Mao Hồ Yêu rằng có cảnh sát, thì sao hắn lại không chút khẩn trương gì mà còn bảo kiểm hàng chứ?
Hắc Dực Miên Thần ra hiệu bảo hai người có dáng vẻ hung dữ kia mở rương, cảm xúc khẩn trương của tôi bắt đầu bành trướng, nhìn chằm chằm vào mấy cái áo lính vẽ trang mà bọn họ cầm trên tay, lại thấy bọn họ lôi ra một mớ súng ống nặng trịch đen ngòm, máy chụp ảnh trong tay tôi lập tức mở màng rập, thành công chụp lại hiện trường giao dịch của bọn họ!
Nhưng tiếng máy ảnh ăn khách này lại gây sự chú ý cho đám người bên ngoài, khiến cho tôi bị bại lộ trong ánh mắt của hai người đàn ông hung dữ kia.
Trước khi tiếp đón nắm đấm của hai người này, tôi chụp lấy cây gậy bên cạnh, hoả tốc nhảy ra ngoài, phấn đấu quên mình đánh úp về phía Bạch Mao Hồ Yêu, dự định bắt giặc bắt vua trước!
Bạch Mao Hồ Yêu mở to mắt không thể tin được, rồi lập tức tranh thủ thời gian, trở tay đoạt lấy cây gậy của tôi, cũng thuận tiện chụp lấy điện thoại của tôi rồi không chút do dự ấn nút xoá...
Tôi thấy chứng cứ đã bị tiêu hủy, lại tùy tiện chụp lấy một cây gậy to hơn, nhắm thẳng vào đầu Bạch Mao Hồ Yêu mà đập xuống!
Con yêu tinh này cuối cùng cũng bị một gậy không chút lưu tình của tôi đập ngất xỉu ra đất, còn chết không nhắm mắt mà trừng tôi...
Tôi ngồi xổm xuống, hết sức dịu dàng lau hết máu chảy xuôi cho hắn, sau khi xác định mọi việc không còn gì đáng ngại, trong lòng thở dài nghĩ: Vì tổ chức, tôi hy sinh nam sắc, hy sinh thuần khiết cùng thanh xuân, thật là đồng chí tốt đáng khen ngợi!
Nhìn Bạch Mao Hồ Yêu chết không nhắm mắt mắt, lòng tôi lại không tự chủ được mà run rẩy, nếu hôm nay không phải Hắc Dực Miên Thần theo tới, có lẽ... Sau khi tôi tịch thu toàn bộ súng ống, sẽ chừa cho hắn một con đường sống. Một người đàn ông như vậy nên dùng để tạo phúc cho quãng đại nữ nhân, bây giờ lại phải ngồi xổm trong nhà tù, thật là phí phạm của giời.
Quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông hung dữ kia bị Hắc Dực Miên Thần bảo ra ngoài, tôi còn nhìn hắn bằng đôi mắt thâm sâu nói: “Gọi điện thoại cho người tới đi.”
Hắc Dực Miên Thần hỏi: “Em bảo anh gọi ai?”
Tôi cắn răng: “Gọi cảnh sát!”
Hắc Dực Miên Thần khẽ nhíu mày: “Em gọi bọn họ làm gì?”
Tôi trả lời một cách hết sức đương nhiên: “Bắt người.”
Hắc Dực Miên Thần cầm lấy một khẩu súng, nhắm vào đầu tôi, nhợt nhạt cong môi cười: “Em muốn ngồi tù à?”
Tôi ngây ngô hỏi: “Sao lại là em? Là Bạch Hồ buôn lậu súng ống đạn dược mà?”
Hắc Dực Miên Thần lại chỉ súng về phía rương ở ngoài xa, bóp cò, viên đạn vù một cái phóng ra ngoài.
Trái tim tôi hoảng hốt đến nỗi ngừng đập một giây, lại hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy ở chỗ mép cái rương tràn ra một dòng máu..
Tôi không thể tin tưởng được quay lại nhìn Hắc Dực Miên Thần, chẳng lẽ.....Hắn mới là đen ăn đen? Chẳng lẽ... Hắn thật sự không phải là thằng nhãi ranh mà Lão cục trưởng nhắc tới? Hay là bản thân hắn dựa vào sự che chở của Lão cục trưởng, đã gạt ông ta tự mình buôn lậu vũ khí? Hay là......bản thân Lão cục trưởng cũng biết hành động của thằng nhãi ranh nhà mình, cho nên mới đặc biệt phái một nhân viên chỉnh sửa tư liệu không làm được trò trống gì là tôi chạy đến đây...... Làm ầm ĩ một hồi để quấy nhiễu sự theo dõi của tổ chức?
Hoặc là...... Bạch Hồ mới là người tốt thật sự, còn Hắc Dực Miên Thần kết quả chỉ là sản phẩm do bộ não tôi tưởng tượng ra mà thôi? Xem ra...... Tất cả mọi thứ đều thoát khỏi sự khống chế của tôi, phát triển về một hướng mà tôi không lường được!
Như vậy người bên trong cái rương kia là ai? Máu chảy ra từ bên trong là máu của ai?
Không phải là..... Đường! Đỏ! Tam! Giác! Đó chứ?!!!
Thân thể tôi như chìm vào trong một hầm băng, máu trong người dường như đều đông cứng lại.
Ánh mắt chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào dòng máu chảy ra từ các gương kia, tôi chậm rãi đứng lên, kéo theo cây gậy gỗ nặng trình trịch, đi từng bước một đến chỗ cái rương kia.
Ngay khi tiếp cận cây súng trong tay Hắc Dực Miên Thần, tôi đột nhiên bị trượt một cái, với một tư thế hết sức duyên dáng ngã xuống trước mặt hắn.
Hắc Dực Miên Thần đưa tay ra nhưng cũng không thể đỡ kịp cơ thể tôi, chỉ có thể trong tiếng kêu đầy khí thế bàng bạc của tôi mà ngồi xổm xuống nâng cổ chân của tôi lên, kiểm tra chỗ bị thương.
Tôi nhắm chuẩn thời cơ, một gậy đập xuống, thành công nhìn thấy Hắc Dực Miên Thần trợn trắng mắt, ngã xuống đất.