Tôi vừa định lắc đầu tỏ thái độ, Đường Đỏ Tam Giác đã tự mình ra quyết định: “Hỏi đồ ngốc em thì cũng là khỏi không, lão tử đi chỗ nào em cứ đi cùng anh đến đó, chắc chắn không thể thiếu cơm cho em ăn.”
Hắn vừa nói xong, trong đầu tôi lập tức tưởng tượng ra một cô gái mặc lễ phục dạ hội ngây ngô cười .... stop. Chà, lúc nào cũng mang giày cao gót quả thật là không hợp với phong cách của tôi.
Lắc đầu, kiên quyết lắc đầu.
Đường Đỏ Tam Giác cực kỳ sắc bén liếc tôi một cái: “Cắn thuốc hả? Không được, con mẹ nó, lắc đầu với lão tử!”
Tôi bị câu nói của hắn làm cho nghẹn ngào, xôn xao nước mắt chỉ có thể nuốt xuống bụng, giọng điệu u oán nói: “Ai cũng nói đàn ông sau khi đã có được phụ nữ rồi thì sẽ lập tức xoay người ca bài hát nông nô. Cổ nhân quả nhiên chỉ là đám lừa gạt.”
Đường Đỏ Tam Giác một chưởng chụp xuống: “Mẹ nó! Không biết vừa rồi là ai vừa kéo quần lên đã muốn bỏ lão tử hả?”
Tôi chơi đùa ngón tay, nhìn rừng cây hai bên, hoàn toàn không còn gì để nói.
Đường Đỏ Tam Giác ném cho tôi một cái điện thoại mới, nghe nói còn là kiểu dáng hạn chế số lượng toàn cầu, của hắn là màu đồng đỏ, của tôi là màu xanh coban. Nếu nói về kiểu dáng thì quả thật là không có gì để bàn, nhưng mà tôi vẫn không thể lấy ra mà xài một cách thuận tiện ở bất cứ đâu được..
Phải nói như thế nào nhỉ?
Nếu một chiếc xe Ferrari đời mới nhất được dán đề can là đầu một con heo, thì không biết chủ nhân chiếc xe đó có dũng khí lái nó ra ngoài mà khoe khoang hay không?
Đúng vậy, bên trên cái điện thoại di động của tôi chính là khuôn mặt chuồn chuồn biến dị của Hồng Đường, còn trên điện thoại di động của hắn thì chính là hình ảnh của tôi được phóng đại cái đầu lên hết mức có thể.
Theo như lời Đường Đỏ Tam Giác nói, thì chính là “ĐM! Phải dán như vậy! Trừ tà!”
Nhưng mà theo như những gì tôi thấy, thì hắn muốn cho đám yêu nghiệt Bạch Mao Hồ Yêu, Hắc Dực Miên Thần, Thanh Cúc Lệ Chí tự biết mà tránh ra.
Lại nhìn vào dãy số điện thoại mà mình lấy được từ trong phòng sách nhà họ Phương, tôi bắt đầu cân nhắc có nên gọi hết mỗi số một lần hay không?
May mắn là điện thoại di động của tôi có chức năng giấu số gọi đi, chỉ cần tôi nhắn một cái thì mặc kệ là quỷ thần phương nào cũng không tra ra được số điện thoại của tôi ở đâu, chắc chắn có thể làm chuyện xấu mà không lưu dấu vết, làm chuyện tốt thì không cần lưu danh! Cho dù bị kẻ địch phát hiện thì cũng có thể an toàn trốn tránh.
Tạm thời tôi không thể liên lạc được với Lão cục trưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến quyết tâm tận trung với công việc của tôi. Đương nhiên, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được khẩu hiệu nhiệt tình nguyện trung thành với tổ chức mà tôi đã tuyên thệ.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi vẫn quyết định không thể làm việc lỗ mãng, tạm thời cứ cất giữ những số điện thoại này, rồi buông cái điện thoại chỉ lưu độc nhất một số của Đường Đỏ Tam Giác xuống, đi vào phòng tắm tắm nước nóng xong, thì liền nhận được điện thoại gọi đến số bàn từ bạn học Phương Hàng, muốn xin lỗi, hai người nói xong một số lời âu yếm tởm lợm rồi cúp máy, cuối cùng tôi xoay người bò lên giường, chuẩn bị dỗ giấc ngủ.
Hai cô gái cùng phòng là Hà Tố và Diệp Du đã đến phòng tự học, chỉ có một cô gái ở trong trạng thái mệt nhọc nghiêm trọng chính là tôi nằm yên trong phòng ngủ tĩnh dưỡng.
Lúc mới mơ màng, thì giọng của Đường Đỏ Tam Giác vang lên, khiến tôi sợ tới mức giật mình bò dậy, nhưng mà tìm khắp nơi vẫn không thấy hắn ở đâu, lại thấy cái di động nằm ở bên cạnh gối đang lập lòe nhảy lên, lặp đi lặp lại một câu rống của hắn: “Đồ ngốc, nhận tin nhắn đi.”
Tôi thở dài một hơi, bị phương thức ghi âm mang tính oanh tạc của Đường Đỏ Tam Giác làm cho sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt chuồn chuồn biến dị đầu to dưới ánh đèn di động nhấp nháy, thì tôi càng thêm khẳng định cái điện thoại di động này không những có thể trừ tà mà còn có công dụng tiêu hồn nữa.
Tôi mở màn hình ra thấy tin nhắn mà Đường Đỏ Tam Giác gửi tới: “Đồ ngốc, đã ngủ chưa vậy?”
Tôi lấy cây bút cảm ứng ra viết lại câu trả lời: “Ngủ rồi thì sao có thể trả lời tin nhắn của anh được. Có việc gì?”
Đường Đỏ Tam Giác: “ĐM! Lão tử thử chức năng gửi tin nhắn.”
Tôi: “A… chúc ngủ ngon.”
Đường Đỏ Tam Giác: “Ngủ sớm như vậy làm gì? Muốn biến thành heo hay sao?”
Tôi: “Đúng vậy, tôi muốn biến thành heo mập sau đó cho heo con uống sữa.”
Đường Đỏ Tam Giác: “Mẹ nó! Dám nói tới nói lui mắng lão tử là heo con à? Em mau lăn xuống dưới nhà đi, cho lão tử uống hai hớp nào!”
Tôi: “Ngực không có sữa.”
Đường Đỏ Tam Giác: “Mẹ kiếp! Em đúng là không leo lên được mặt bàn!”
Tôi: “Tôi chỉ leo lên người đàn ông thôi.”
Đường Đỏ Tam Giác: “Em xuống đây cho anh, lão tử cho em leo lên!!!”
Tôi: “O(∩_∩)O… nói đùa à, tôi buồn ngủ lắm.”
Đường Đỏ Tam Giác: “Xuống đây đi! Lão tử mua cơm tối cho em rồi này.”
Tôi: “Ăn trễ như vậy hay sao? Anh tưởng tôi là heo thật à?”
Đường Đỏ Tam Giác: “Đúng vậy! Nuôi heo cho mập rồi lão tử sẽ uống sữa!”
Tôi: “Đ*!”
Đường Đỏ Tam Giác: “ Đ* lại nè!”
Tôi hoa lệ lệ quỳ gối, đây là Hoàng tử lưu manh nhất mà tôi từng thấy! Sự cảm động khó khăn lắm mới có thể chồng chất lên được, trong phút chốc liền sụp đổ ầm ầm nhưng những viên gạch vụn!
Tôi cắn chặt răng, có một loại cảm xúc nếu bây giờ không hung hăng chà đạp hắn thì khó mà tiêu trừ được ngọn lửa trong lòng, vì thế lập tức phát qua một tin nhắn: “Chờ ở đó!”
Sau khi tôi loay hoay mặc xong quần áo, từ từ chậm rãi cột lại mớ tóc xoăn, xoắn mông nhỏ, từng bước lay động nuốt từng bậc thang đi xuống dưới lầu.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Đường Đỏ Tam Giác chờ trong gió lạnh, nhưng sau khi tôi xoay đầu 180 độ cũng không thấy con người kia ở đâu!
Không phải là hắn cũng phản công muốn trêu chọc tôi đấy chứ?!
Thế là tôi móc điện thoại gọi lại cho hắn, đè nén cơn giận trong lòng ngực, chỉ chờ hắn lên tiếng là sẽ rống lên một trận sông cuộn hổ gầm!
Kết quả, điện thoại chỉ vang lên một câu cực kỳ kiêu ngạo được ghi âm sẵn: Lão tử không rảnh, có rắm mau thả, không có thì cúp máy.
Môi tôi giật giật, không phát ra được một âm thanh nào, liền cúp điện thoại, gọi lại một lần nữa nhưng vẫn nghe thấy câu nói đáng ghét kia.
Nổi giận rồi!
Từ khi tôi luyện thành thần công cho tới nay, còn chưa có người đàn ông nào dám trêu chọc tôi như thế! Biệt hiệu “Đệ nhất khắc tinh biếи ŧɦái” của tôi, có phải là không được làm nên từ những chiến công hiển hách đâu cơ chứ?
Lòng bàn chân lập tức vận nội công, cả người liền nhảy về hướng lầu hai ký túc xá nam, một lần nữa lấy thân phận trợ lý của Thanh Cúc Lệ Chí xông thẳng lên phòng 208, vốn định một chân đá cửa, sau đó lại cảm thấy cách này làm tổn hại hình tượng thục nữ của mình, cho nên chỉ hít sâu một hơi, tươi cười thân thiết duỗi tay gõ cửa.
Nhưng số lần gõ càng gia tăng thì khuôn mặt tôi càng đen tối.
Không có ai cả sao? Nếu nói rằng giờ phút này Hắc Dực Miên Thần đang ngủ ở Linh Vực, Bạch Mao Hồ Yêu đang chui rúc trong kho hàng, vậy thì Thanh Cúc Lệ Chí đã chạy đi đâu?