- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 40
Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
Chương 40
Trong phạm vi tầm mắt nóng rực của tôi, ba người đàn ông phong cách khác nhau đều nửa người trần trụi, lộ ra cơ ngực gợi cảm, sợi tóc hỗn độn nam tính, trong một căn phòng bừa bãi lộn xộn như thế này, bọn họ buộc chặt thắt lưng thấp dưới eo, trong mơ hồ lộ ra đường cong khiến người ta hô hấp dồn dập, vô cùng dẫn dụ người khác có du͙© vọиɠ thăm dò nhìn trộm, muốn hoàn toàn giải phóng cái quần khiến người ta huyết mạch phun trào kia.
Tôi khó có thể tự chủ, khàn khàn mở miệng nói: “Nếu… chỉ mang thắt lưng thôi, hiệu quả sẽ càng tốt.”
Bạch Mao Hồ Yêu ánh mắt tỏ ra không vui, khẩu khí chế nhạo: “Bạn học Bạch Mễ nếu cô còn trần trụi ra ngoài, tôi cũng không ngại chỉ mang thắt lưng chờ ở đây đâu.”
Tâm tư ác liệt của tôi bay bổng, mắt phượng hơi nheo, cười cười gian trá nói: “Quyết định như vậy, bây giờ anh cởi, tôi đi vào tắm thêm một lần.”
Đường Đỏ Tam Giác nộ khí xung thiên, mới vừa mở miệng to như chậu máu, liền động vào vết bầm xanh nơi khóe môi, lập tức đau đến nỗi rít lên một tiếng, nhưng vẫn không quên thấp giọng mắng nhiếc: “Mẹ kiếp! Cô trần trụi như thế chạy ra bên ngoài làm gì hả?”
Tôi trừng mắt: “Ai biết các anh tới chứ? Tôi tưởng trong phòng chỉ có một mình anh trai của tôi thôi.”
Đường Đỏ Tam Giác chuyển hướng nhìn về phía Thanh Cúc Lệ Chí đang uống nước khoáng, không thể tin tưởng hỏi: “Hắn là anh trai cô?”
Tôi gật đầu, nhướng mày: “Mới vừa nhận.”
Đường Đỏ Tam Giác chụp một chưởng lên bàn: “Mới vừa nhận thì cô lập tức loã thể thế à?”
Tôi vô cùng đơn thuần lên tiếng nghi hoặc nói: “Vậy phải nhận bao lâu mới có thể lõa thể hả?”
Cùng lúc đó, Hắc Dực Miên Thần vẫn luôn ở vào trạng thái nửa thức nửa ngủ đột nhiên đấm một quyền vào eo Đường Đỏ Tam Giác!
Đường Đỏ Tam Giác kêu lên một tiếng, che lại phần eo, chậm rãi trượt xuống, gượng ép vươn hai ngón tay, khoa tay múa chân với tôi một chút.
Tôi kéo tay hắn xuống, hỏi: “Sao hả? Trong ngày hôm nay hắn đánh anh hai lần à?”
Đường Đỏ Tam Giác cắn răng nói: “Gãy hai cái xương sườn!!!”
Tôi hít vào một hơi, đảo mắt nhìn về phía Hắc Dực Miên Thần, hắn đang lười biếng nằm trên giường tôi, đầu gối lên cánh tay nói: “Nghỉ ngơi một tuần thì khỏe thôi.”
Tôi giơ ngón tay cái lên: “Anh ra tay thật chuẩn.” Rồi quay lại hỏi Đường Đỏ Tam Giác: “Không phải sau lưng anh có thuộc hạ à? Sao lại không tìm người gϊếŧ hắn chứ?”
Đường Đỏ Tam Giác cố sức dựa vào tôi, cao giọng nói: “Một ngày nào đó ông đây nhất định có thể đánh thắng hắn!”
Không ngờ rằng Đường Đỏ Tam Giác lại còn có một bộ mặt chấp nhất đáng yêu như thế. Tôi lập tức phì cười một tiếng.
Đường Đỏ Tam Giác hung hăng trừng tôi một cái: “Cô nói xem, cô vừa tuyên bố theo đuổi lão tử thì lão tử liền không có chuyện gì tốt? Từ sáng sớm hôm nay thì đã bị Đoạn Dực đánh hai lần, cũng không biết hắn ta phát rồ chuyện gì?”
Tôi lấy tâm thái thân thiết vỗ vỗ bả vai Đường Đỏ Tam Giác, hai mắt sáng ngời hưng phấn nói: “Yên tâm, tôi sẽ hết lòng theo đuổi anh.”
Thì ra giữa tôi và hắn không chỉ đơn thuần là bát tự không hợp, cho nên mới từ trường bài xích, mà còn là vấn đề về phần mộ tổ tiên! Ha ha ha…… tuy rằng tôi không biết phần mộ tổ tiên của mình ở chỗ nào, nhưng mà nhìn tình trạng này thì không chừng cũng có thể là đại quan quý nhân gì đó. Nếu không thì sao tôi có thể chống chọi lại với Hồng Đường được?
----------
Bạch Mao Hồ Yêu nho nhã lễ độ kinh doanh đề cương thi lần này, không ngờ hắn có thể dõng dạc tuyên bố, chỉ cần có đề cương này trong tay, thì việc qua môn chẳng qua chỉ là cử động cây bút một chút mà thôi.
Bản thân tôi không có xu nào trong túi, cho nên ánh mắt trông mong nhìn hắn đang kiếm tiền một cách hiểm độc, ra vẻ hết sức buồn rầu ai oán, ý đồ muốn lấy được sự chú ý của hắn.
Khi hắn đã tiêu thụ hết toàn bộ số đề cương thi ngày mai, thì mới cười tủm tỉm đi đến trước mặt tôi, tâm trạng vô cùng tốt xoa xoa lên mái tóc tôi: “Bạn học Bạch Mễ, sao lại có bộ dạng như trái bí rợ muốn khóc thế?”
Tôi nâng khuôn mặt khổ đại tình thâm lên, chân thành nói: “Bạch Hồ, không phải anh đã nói với Hồng Đường là muốn theo đuổi tôi sao? Sao kể cả một chút lòng thành cũng không có vậy? Ngay cả đề cương kia cũng không biết giữ lại cho tôi một phần?”
Bạch Mao Hồ Yêu cười nhe hàm răng trắng một cách lộng lẫy, khiến tôi choáng váng đến hoa cả mắt: “Tôi thấy Hồng Đường theo đuổi cô một cách rất nhiệt tình, cho nên liền tạm nghỉ ngơi một thời gian, chờ khi hắn mệt mỏi rồi thì tôi mới thừa cơ xông vào chiếm tiện nghi.”
Tôi hít vào một hơi, một chưởng đánh vào bả vai hắn: “Vị bạn học này, anh đừng có sử dụng cái chủ nghĩa tư bản, lợi dụng thời cơ chiếm lợi ích để xử lý vấn đề tình cảm nghiêm túc, ý chí cách mạng không kiên định như thế sao có thể thông qua được khảo nghiệm nghiêm khắc của Bạch Mễ tôi được chứ?”
Bạch Mao Hồ Yêu lắc lư kéo từ phía sau ra xấp giấy đề cương đơn bạc, trạng thái nịnh nọt chân chó, run run đưa ra trước mặt tôi, giọng điệu vừa mềm mại vừa giận dỗi: “Thành ý là phải xuất phát từ hai bên.”
Tôi cắn răng: “Anh đây chính là áp bức người lương thiện làm phản! Hôn nhân kinh tế! Hôn nhân chính trị! Cưỡng bức chiếm đoạt!”
Bạch Mao Hồ Yêu tấm tắc nói: “Nếu bạn học Bạch Mễ đã khinh thường hành vi tiểu nhân của tôi như vậy thì còn có gì để nói? Con đường của chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản là không thể nào dung hòa được, đúng không?”
Tôi hít sâu một hơi, bật một cái nhảy lên từ trên ghế, nhún mũi chân, từng tấc từng tấc tới gần hơi thở Bạch Mao Hồ Yêu, trong lúc hắn thất thần, lập tức đoạt lấy xấp giấy đề cương kia, lòng bàn chân bôi dầu nhanh chóng phóng ra bên ngoài, miệng còn không quên kêu gào: “Tôi không thích người khác ép buộc tôi, càng không thích người khác uy hϊếp tôi!”
Khi tôi chạy ra khỏi căn phòng nghiệp chướng của Bạch Mao Hồ Yêu, vui vẻ vô cùng mở xấp giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó viết rõ ràng to tướng một câu: “Nếu thi không đậu, thì dùng giấy này lau nước mũi”.
A! Lão hồ ly tinh!
Tôi cắn răng, hung hăng ném xấp giấy ra ngoài, thật là không biết khéo léo sắp xếp như thế nào, lại một lần nữa nện lên trên mặt bạn học A Tàng vừa mới quay trở lại trường, khiến cho cô ta kêu lên một tiếng.
Tôi vội lắc mình qua đó, quan tâm hỏi: “Tàng đã trở lại à? Xin lỗi, không quăng khiến cô bị thương đó chứ.”
A Tàng thân thể run lên, vội lui một bước, ánh mắt đề phòng nhìn tôi, lắp bắp nói: “ Cô… cô muốn làm gì?”
Nhìn dáng vẻ này là đang hoài nghi thủ đoạn của tôi, lại không khẳng định được sự lợi hại của tôi, cho nên, tôi không hề sợ hãi tiếp tục cười ngọt ngào tới gần, bằng sắc mặt chân thành dịu dàng, quan tâm nói: “Tàng, cô không cần sợ, tuy rằng đã có người đoán ra cô chính là quái nhân ếch biến dị, nhưng cũng không có lưu truyền rộng rãi, ít nhất là ngoại trừ 20 trường xung quanh đây thì cũng không phát tán xa hơn nữa. Kỳ thật, tôi vốn cho rằng cô đã định chuyển trường, nhưng mà thật bội phục sự kiên cường của cô, hóa ra còn có thể mạnh mẽ đứng lên, ngẩng đầu mà bước đến trường học này. Bội phục, bội phục.”
A Tàng trạng thái y như gặp quỷ, giơ tay chỉ vào tôi, không ngừng run rẩy: “Cô…cô… làm sao mà cô biết được?”
Trong lòng tôi cười thầm, tôi không những biết cô chính là quái nhân ếch, mà tôi còn biết cô muốn mượn sự xuất hiện hoàn mỹ của mình, để giải vây cho tin đồn rằng cô đã từng lõa thể biến dị như thế.
Nhưng trên mặt chỉ biểu lộ một cách ngây thơ vô tội, nghĩ sao nói vậy, hết sức kinh ngạc cảm thán: “Tôi nghe Hàng nói, chẳng lẽ không phải cô sao?”
Trong lúc A Tàng như bị điện giật, tôi lẩm bẩm nói: “Ôi, Hàng cũng thật là, sao lại nói cô là quái nhân ếch trước mặt mọi người như thế, khiến tôi còn tưởng rằng… Bất quá, không phải cô thì càng tốt, dù sao đi nữa, ai cũng không cứu nổi người đó đâu.”
Rồi nhẹ nhàng xua xua tay, vẻ mặt như ánh mặt trời xán lạn: “Tôi đi ôn tập đây, ngày mai thi rồi, cô cũng phải chuẩn bị cho tốt nha.”
Có một vài lời nói chỉ cần chăm chút một chút là có thể khiến cho bọn họ chó cắn chó, tất cả đều, con mẹ nó, không phải chó ngoan! Loại người như tôi, tốt nhất là đừng trêu chọc, nếu không sẽ tai họa ngập đầu.
Thời gian sao, cũng không dài, đến khi tôi không còn nhớ được những ai đã từng hại mình thì có lẽ cũng đã trên dưới một trăm năm rồi.
Buổi tối lúc đang gặm sách trong phòng, thì lại bị Đường Đỏ Tam Giác rống lên kéo đi ra ngoài, tay cầm tay dạo khắp trong vườn trường, tôi nói phải đi về làm máy photocopy, hắn lại nói: “Lão tử che chở cô, cô sợ cái con khỉ gì?”
Nói thật, tôi không sợ hắn hung dữ với tôi, chỉ sợ hắn tốt với tôi, bởi vì một khi hắn làm thế thì tôi nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Tôi lập tức quơ tay đấm một phát vào mắt hắn, nhanh chân bỏ chạy, chỉ mong khói thuốc súng của chúng tôi vẫn sẽ luôn tràn ngập cho đến khi tôi thi cử xong xuôi, ngàn vạn lần đừng chỉ êm đẹp được mấy ngày thì liền chiến hỏa, khiến cho vận đen nghịch chuyển.
Buổi sáng hôm sau là ngày thi, tôi chống một đôi mắt thâm quầng vì cả đêm thức trắng viết bùa thi, giấu đông giấu tây khắp các ngóc ngách trên cơ thể, sau đó ôm theo một quả tim quyết tử đến phòng thi.
Khi tôi khinh thường mọi thứ vượt qua chỗ ngồi của Bạch Mao Hồ Yêu thì tiếng chuông báo giờ thi cũng vang lên, Đường Đỏ Tam Giác một phen kéo lấy cổ tay tôi, khiến tôi lảo đảo một trận, hắn dùng con mắt phải bị bầm xanh tím nhấp nháy nói: “Đánh là thương, mắng là yêu, đúng không?”
Tôi không biết phải làm thế nào trả lời hắn vấn đề này, nhưng lại tinh tường nghe thấy trên người mình có tiếng giấy rơi xuống đất phần phật, thầy giáo trợ lý Đảng Ủy với ánh mắt chất chứa oán hận đã lâu, lập tức hăm hở bước tới, nhìn tôi bằng bộ mặt dữ tợn, rồi dùng chổi quét đi thành quả một đêm lao động của tôi…
Tôi mắt thấy một đêm vất vả của mình như nước chảy về biển Đông, lập tức lấy thâm tái cảm tử quân cắn răng hét lớn trả lời Hồng Đường: “Phải!” Một quyền liền tập kích vào giữa mắt trái Hồng Đường. Đánh là thương, mắng là yêu mà, ha!!!
Đường Đỏ Tam Giác kêu lên một tiếng, che mắt trái lại, gầm nhẹ: “Mẹ kiếp! Cô con mẹ nó, xuống tay thật sao?!”
Tôi ra vẻ hờn dỗi nghẹn ngào trong l*иg ngực, hoàn toàn không lý trí mà đá chân ra, muốn đá tên khắc tinh này về nước XX!
Nhưng mà một cước của tôi đã bị một cái chân to ngăn cản lực lượng, đau đến nỗi tôi vội vàng rút chân về, liền thấy thầy giáo trợ lý Đảng uỷ vẻ mặt cao thâm khó đoán chuyển tư thế, hoàn toàn lấy ra phong thái của một thế hệ tông sư quở mắng tôi: “Cô gái nhỏ, em không được quá ngang ngược! Hôm đó em vô lễ với tôi, tôi đã bỏ qua cho em một lần. Hôm nay em vẫn tiếp tục gây sóng gió, có ý đồ hủy hoại trật tự phòng thi, chẳng những phạm vào tội gian lận mà còn đánh nhau với bạn học! Tôi bây giờ lập tức sử dụng chiêu hổ hạc song hình quyền, đánh em trở lại nguyên hình!”
Vì thế, trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, tôi bị ông thầy giáo già trợ lý Đảng Ủy anh hùng khí khái một chưởng bổ tới, hoàn toàn không cho tôi cơ hội giải thích gì, đã lấy tôi ra luyện võ thuật Trung Quốc!
Tôi lập tức lấy một chiêu tiên hạc sải cánh trực tiếp nhào về chỗ Hắc Dực Miên Thần đang ngủ bù, vô cùng nũng nịu kêu một tiếng: “Ông xã… Cứu em…”
Hắc Dực Miên Thần cũng không thèm nhìn tới, liền ném ra một quyển sách sau đó xoa khuôn mặt tôi xoay tròn hai má…
Chỉ nghe phía sau bẹp một tiếng, cặp mắt kính của thầy giáo trợ lý Đảng Ủy cứ như thế đã bị chọi đến rơi trên mặt đất.
Tôi thấy thầy giáo trợ lý Đảng Ủy xoay người lại sờ soạng dưới sàn nhà muốn tìm mắt kính, liền lập tức bay lên một chân nhắm chuẩn xác, đá vào cặp mắt kính dày nặng kia, sau đó sợ hãi kêu một tiếng ô hô nói: “A! Bạch Hồ, anh dẫm lên mắt kính của thầy giáo rồi kìa!”
Bạch Mao Hồ Yêu nhìn tôi cười âm trầm u tối, nhưng không hề giải thích.
Thầy giáo trợ lý Đảng Uỷ vừa nghe nói rằng Bạch Hồ dẫm phải mắt kính của mình, lập tức thái độ xoay chuyển 180 độ, lắc lắc cánh tay già khô quắt ra vẻ đại nhân đại lượng nói: “Không sao, không sao.” Ngay sau đó kêu: “Bạch Hồ, em giúp thầy làm giám thị đi.”
Tôi đang đi nhặt mấy tờ giấy gian lận, tay run lên, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo giống như bị kim chích vào!
Bạch Mao Hồ Yêu nhìn tôi cười nhe răng trắng hết sức nguy hiểm, sau khi thầy giáo trợ lý Đảng Uỷ thong thả đi lên ghế trên, hắn ý tứ xấu xa liếc tôi một cái nhẹ nhàng nói: “Bạn học Bạch Mễ còn chưa trở về chỗ ngồi sao? Chẳng lẽ muốn chủ động bỏ thi?”
Tôi lê giày, bước từng bước nặng nề trở về chỗ ngồi, hung hăng liếc nhìn Đường Đỏ Tam Giác một cái, hắn đang dùng thuốc nhỏ mắt chăm sóc bản thân, hoàn toàn làm lơ sự phẫn nộ của tôi.
Tôi lại ai oán nhìn về phía Hắc Dực Miên Thần, con người thiết diện này cũng thật thông minh sắc sảo, ngước đôi mắt mông lung buồn ngủ quét nhìn tôi một cái, trong đó ẩn chứa một nụ cười khiến người ta yên tâm.
Tôi hô hấp căng thẳng, lập tức phóng ánh mắt như dòng điện, xác định một lần nữa hắn có thể cứu tôi trong nước lửa.
Hắc Dực Miên Thần có vẻ rất vừa lòng đối với ánh mắt hoàn toàn ỷ lại của tôi, rốt cuộc cũng chịu cho tôi một nụ cười tươi tắn, chứng minh ám chỉ vừa rồi không phải là hắn ngủ mê mà có.
Tôi thở phào một hơi, vênh váo tự đắc mà dùng gót giày đá đá vào chân bàn, tư thế khıêυ khí©h, có giỏi thì phóng ngựa lại đây.
Bạch Mao Hồ Yêu ánh mắt nhấp nháy mỉm cười, sau khi phát bài thi, liền bắt đầu ra dáng ra hình làm giám thị.
Tôi nhân lúc hắn xoay người, vội tìm kiếm mấy tờ bùa còn sót lại trong váy, sau đó bi ai phát hiện bản thân mình tối hôm qua một đêm choáng váng, đã chép sai chủ đề rồi! Tôi hận! Nhưng mà, cũng không sao, trong nịt ngực của tôi còn có pháp bảo!
Khi tôi lặng yên đưa bàn tay vào dưới cằm, thì, khuôn mặt sinh động của Bạch Mao Hồ Yêu kia thình lình xuất hiện ở trước mặt tôi, vô cùng lịch thiệp hỏi: “Bạn học Bạch Mễ, cô đây là bị ngứa ở đâu à?”
Tôi vội rút tay về, tức giận thấp giọng trả lời: “Ngực ngứa! Nhưng mà không cần anh gãi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 40