- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 4
Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
Chương 4
Tôi lập tức hét lớn một tiếng: “Cảnh sát tới!!!” Rồi nhiệt huyết sôi trào, giơ chân chạy như bay ra, giống như sói đói chụp mồi lượn vòng trên các lưỡi dao và nòng súng, tiêu diệt ý đồ chạy trốn của bọn lưu manh!
Tôi đột nhiên xông ra, trong khí thế quỷ khóc sói gào, lại phi thường không thành công phát hiện, hoạt động của mấy chục người đang quần ẩu này, thế mà lại bị mùi viêm cánh của tôi bóp chết! Toàn thể bỏ mình!
Ôi..ôi..cuộc sống này, là trôi qua như thế nào vậy?
Người đàn ông trong đội ngũ ít người kia, nâng gương mặt đầy máu, ngước con mắt đen thâm thúy như đáy hồ nhìn về phía tôi …
Chỉ trong một cái liếc mắt này, có một loại cảm quan không có ngôn ngữ nào diễn tả được đánh úp vào người tôi, giống như có một loại rung động trong tim đã từ mấy đời.
Tôi hoảng loạn trốn tránh ánh mắt thăm dò của hắn, quét mắt nhìn qua đám côn đồ đang vừa nôn vừa trợn trừng mắt, bắt đầu có loại đau đớn khóc không ra nước mắt.
Ôi…… Thật ra, tôi chỉ thử một lần tử vong ngoài ý muốn, chứ không mong lại là một mảnh trăm họ lầm than.
Trong lúc không có cách nào tin tưởng, tôi giở cánh tay lên, quay đầu ngửi thử nách mình…
Ầm một tiếng, tôi nằm ngay đơ.
Sau khi tỉnh lại, Lão cục trưởng lại lần nữa đại diện cho toàn thể đồng chí trong cục từ trên xuống dưới, cùng với lê dân bá tánh ở khu bản địa, cảm tạ tôi đã có cống hiến kiệt xuất.
Hơn nữa, Lão cục trưởng còn biểu tình phấn khởi, tán dương tôi đã một mình ngăn chặn giao dịch bất hợp pháp giữa hai đại bang phái, anh dũng vô cùng làm tan rã âm mưu, bóp chết lực lượng chủ yếu của bọn xã hội đen! Dùng thủ pháp gϊếŧ người không thấy máu, làm chấn động hai giới hắc bạch lưỡng đạo! Thành công xây dựng hình tượng chính nghĩa vô địch của cục cảnh sát, cũng thành công trở thành đối tượng mà đám xã hội đen treo giải săn gϊếŧ.
Tuy rằng trong thời điểm đó, đám người ít nhân thủ hơn, đã chạy thoát được một số, nhưng đám người đông nhân thủ thì vẫn hôn mê bất tỉnh, bị cảnh sát bắt được. Vì vậy đã cung cấp không ít tin tức, giúp cảnh sát tiêu diệt phần lớn hang ổ của bọn chúng!
Tổ chức khen ngợi tôi cống hiến vì hòa bình khu vực, vì giúp cho 2 đồng chí bảo vệ tôi, có thể đến gần tôi trong vòng 10m cho nên đã quyết định: xuống tay một lần nữa cung cấp chi phí, trị liệu viêm cánh cho tôi.
Bởi vì đám xã hội đen đã tung ra tin tức, nói nhất định phải khiến cho thứ vũ khí bí mật của Cục Cảnh sát là tôi biến mất, cho nên, Lão cục trưởng phái người 24 giờ bảo hộ tôi, che đậy tôi đến kín mít, trực tiếp tìm một cái mặt nạ kinh kịch cho tôi mang vào không để bất cứ người nào có thể nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra.
Quả nhiên, nhìn xa trông rộng…
Còn tôi lại đối với loại bảo hộ này có tràn ngập cảm giác chống cự, sợ bọn thợ làm trì hoãn thời gian xuyên qua của tôi, vì vậy đã tìm mọi cách thuyết phục, nhưng Lão cục trưởng không chịu thả người, bù lại cho phép tôi làm chút chuyện mình thích.
Vì thế, để chuẩn bị cho cuộc sống sau khi xuyên qua, có thể làm một người tinh thông cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tuyệt. Cho nên, tôi quyết định, đi học nâng cao! Bù lại những khiếm khuyết về văn hóa Trung Hoa cổ đại!
Lại nói quá trình bổ túc văn hóa Trung Quốc của tôi, thật đúng là cực kỳ bi thảm, nhưng mà cũng nhờ quá trình này tôi lại một lần nữa cũng cố được địa vị tuyệt thế nhân gian.
Vì hình ảnh mỹ lệ của việc tỳ bà che nửa mặt hoa trong truyền thuyết, tôi mặt đeo mặt nạ báo danh lớp học đàn.
Kết quả là có lớp dạy dương cầm, dạy đàn violin, dạy đàn guitar và các loại nhạc cụ khác chỉ là không có dạy tỳ bà. Buồn bực vô cùng, tôi lân la chạy đến cửa hàng đồ cổ, lục soát một phen mới lôi ra được một cây tỳ bà, sau đó xen lẫn trong lớp học guitar, dùng ma âm phá hủy ý chí của các bạn học khác, cũng như sự nhiệt tình của các giáo viên.
Cuối cùng, được các bạn học tặng cho danh hiệu: Thất chỉ cầm ma. Trường học ưu tiên cho tôi tốt nghiệp trước lại còn phát một giấy chứng nhận to to màu đỏ trên đó đặc biệt ghi rằng: người có sự si mê bất chấp đối với các loại nhạc cụ cổ.
Vì hình ảnh một đôi bích nhân vừa đánh cờ vừa liếc mắt đưa tình, tôi liền ghi danh lớp học đánh cờ.
Kết quả, lão sư chịu không nổi cái mặt nạ kinh kịch trên mặt tôi, cộng với bộ trang phục may thêm hai cái tay áo dài thậm thược, phía sau đứng sừng sững hai người cảnh sát mặc thường phục, tay trái cầm trà sữa trân châu, tay phải ra bộ liên hoa chỉ cùng ông ta đánh cờ.
Đương nhiên, chuyện làm ông ta cảm thấy giật gân nhất, chính là mỗi khi tôi đánh đến lúc cao hứng, sẽ còn phun ra một câu: “Diệu thay!”
Bởi vậy được các bạn học đặt cho danh hiệu: Cuồng kỳ.
Có lẽ bởi vì tôi đặc thù theo đuổi, cho nên, thầy giáo vẫn luôn luôn vô cùng nghiêm khắc, đã quyết định trước khi ông ta nổi điên lên, thì phát cho tôi một cái bằng tốt nghiệp, trên đó đặc biệt phê là: có tài năng đặc biệt ngoài chương trình giảng dạy.
Trước khi đi, còn cầm tay tôi, tình ý chân thành mà quan tâm nói: “Vị bạn học này, vợ của tôi là bác sĩ chẩn trị khoa thần kinh, nếu bạn có thời gian, có thể đến khám.”
Về phần thơ ca, tôi đều ở trong văn phòng mỗi ngày đều ngâm tụng thơ Đường, Tống từ nguyên khúc. Thế cho nên mỗi lần nghe điện thoại, đều là sửa lại cách nói chuyện: “Xin hỏi ý định của quân tử là như thế nào?” hành vi này trực tiếp ảnh hưởng đến việc nói chuyện riêng tư qua điện thoại, tần suất trực tiếp giảm xuống, một lần nữa làm ra cống hiến xa xỉ vì tài sản quốc gia.
Còn về vẽ tranh, tôi có thầy giáo chuyên biệt của mình, không cần làm cho những ông thầy dạy vẽ tranh bên ngoài tức giận đến hộc máu nữa.
Cô ấy tên là Giang Sơn, là người bạn lớn lên từ nhỏ cùng với tôi, là người bạn tốt nhất của tôi, chính là người vẽ loại tranh gái đẹp không mặc quần áo cực kỳ xuất sắc, chuyên tấn công vào nam giới. Nhưng mà cô ấy không bao giờ thừa nhận mình là họa sĩ, chỉ nói mình là lưu manh biết vẽ tranh.
Kỳ thật, tôi vẫn luôn siêu cấp bội phục sức chịu đựng của cô ấy. Cái lúc mà tôi bị viêm cánh, trong vòng phạm vi trăm mét không có người nào dám đến gần, thì cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi, cùng ngồi chồm hỗm trên đường phố, ăn điểm tâm, phần khí phách này, không phải người bình thường có thể so được.
Dưới sự dạy dỗ ân cần của cô ấy, tôi rốt cuộc cũng có thể dựng được cái bản vẽ, tiện tay nguệch ngoạc ra một vài hình ảnh nam giới lõa thể. Tuy rằng không theo kịp được bản nháp của cô ấy, nhưng vẫn làm tôi hết sức vừa lòng.
Bất quá, Giang Sơn nói: “Tớ cảm thấy cậu rất có năng khiếu trong lĩnh vực hội họa.”
Tôi hỏi: “Vậy tớ có cần tự thành lập môn phái hay không?”
Giang Sơn lại trả lời: “Không cần, nhìn phong cách vẽ hiện nay của cậu thì đã là họa sĩ thuộc trường phái trừu tượng rồi. Người nam này đứng xa, thì thấy là con rồng, đứng gần thì là con giun, mắt trái nhìn sơ thì là cá chép, mắt phải thì chính là mạch mầm.”
Tôi nghĩ có thể từ họa sĩ vẽ thân thể con người, mà học trộm được chân truyền của họa sĩ vẽ trừu tượng thì, kể ra cũng là một cao thủ về ngộ tính.
Hiện tại, cô gái dạy tôi học được cách thưởng thức đàn ông không mặc quần áo này, đã hương tiêu ngọc vẫn, cô ấy bị một tên điên khùng nào đó nhảy lầu té xuống, đè trúng đầu mà chết, khiến cho tôi đến bây giờ cũng đều không thể tin tưởng được cô ấy cứ như vậy mà đi rồi sao? Bỏ lại tôi một mình, tiếp tục giãy giụa trên con đường tìm kiếm cánh cửa xuyên qua?
Cho tới nay, cô gái có sức chống đỡ cực kỳ mạnh mẽ và sức chịu đựng dẻo dai mới có thể đắm chìm trong căn bệnh viêm cánh của tôi lâu như vậy, chứng kiến tôi lột xác trở thành mỹ lệ trong mưa bom bão đạn.
Trong lúc tôi và Giang Sơn thân cận với nhau thì Lão cục trưởng đã ra một mật lệnh bảo tôi âm thầm giám thị hành vi của cô ấy bởi vì ông ta hoài nghi Giang Sơn chính là sát thủ mà cả nước truy nã, biệt danh là ‘ Tri. ’
Kỳ thật, tôi vẫn luôn biết Giang Sơn là cướp, tôi là cảnh sát. Nhưng mà tình cảm bạn bè giữa chúng tôi, thì phải đưa ra quyết định như thế nào?
Tôi thừa nhận, mình không phải là một nhân viên tu sửa tư liệu tốt, chẳng qua là muốn kiếm miếng cơm, vẫn cảm thấy trong chuyện này, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ không cần nhọc lòng cố sức, nhưng bây giờ lại có liên quan đến tự do của bạn tôi.
Cho nên, cho dù biết rõ thân phận thật của Giang Sơn, nhưng mà trên báo cáo tôi vẫn như cũ ghi rất hàm hồ và sơ lược. Hơn nữa, theo những gì tôi biết phàm là người chết dưới tay của ‘Tri’ đều không phải là kẻ tốt đẹp gì!
Trong lòng tôi thậm chí còn rất ngưỡng mộ thủ pháp ra tay xinh đẹp của cô ấy đến điên cuồng. Trên thực tế tôi rất muốn lớn tiếng tuyên bố sát thủ lãnh khốc vô tình, biệt hiệu là ‘Tri’ đó chính là bằng hữu duy nhất của Giang Mễ tôi!
Nhưng mà dù sao cô ấy cũng đã chết rồi chẳng phải là vì ung thư tái phát, cũng không phải bởi vì cô ấy đã từ bỏ ý niệm sinh tồn.
Chỉ mong, cô ấy ở thế giới bên kia, có thể tìm được hạnh phúc chân chính của mình, có thể làm việc tùy hứng không cần phải bo bo giữ mình tránh ở chỗ yên bình, không một gợn sóng mà tồn tại.
Tốt nhất là có được vài anh chàng đẹp trai cùng nhau XXOO, OOXX, tìиɧ ɖu͙© thỏa mãn mới là đạo lý.
Lại nói về mặt nước gợn sóng…
Về chuyện ca múa… chính là chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời này của tôi.
Đừng cho rằng những người khi nói chuyện dễ nghe thì khi hát lên cũng nhất định rất tốt. Tôi chính là một ví dụ thực tế chứng minh hữu hiệu.
Tôi chính là điển hình của việc nốt cao thì không thể lên tới, nốt thấp thì cũng không thể xuống được, nốt trung thì cứ đi đều đều, cộng thêm ngũ âm không được đầy đủ, âm luật không phân biệt, cái lưỡi cứ xoắn lại cứng đờ. Chính vì như thế, cho nên cứ tê tâm liệt phế điên cuồng mà thét lên.
Nói một cách hoa mỹ là khiến cho giáo viên nhiều năm kinh nghiệm, cũng phải tức đến hộc máu, nói một cách bình dân là có thể khiến cho một ca sĩ rock and roll đầy hứa hẹn bị dọa choáng váng, đi karaoke đi một chuyến, từ đó về sau, trên mặt tường liền dán ảnh chụp của tôi, còn ghi chú rõ: Đi cùng cô gái này không cho vào!
Được rồi không có năng khiếu, thì thôi bỏ đi.
Dù sao tôi nghĩ cho dù không hát được một bài hát ra hồn, nhưng tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng thì vẫn là không thể thiếu.
Cho nên, tôi liền đi học Tae Kwon Do, Nhu Đạo, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Nhất Chỉ Thiền, Ưng Trảo Thiết Bố Sam, Phật Sơn Vô Ảnh Cước……
Có lẽ là tôi danh tiếng lớn, cho nên, toàn bộ các lớp học võ thuật đều không cho tôi vào. Nhưng mà, cũng có người hảo tâm chỉ điểm cho tôi, nói: “Bạn học này bạn không cần luyện tập võ công gì cả, đầu tiên không nói đến chuyện bạn có bộ răng hô đặc biệt như vậy, cứng cỏi như vậy, diện mạo của bạn như thế, là đã cực kỳ an toàn. Cho dù gặp được người nào mắt mù mà tập kích bạn, chỉ cần với công phu gào rống của bạn, có thể làm cho ca sĩ rock and roll bên hệ âm nhạc của chúng ta, đến bây giờ hai lỗ tai vẫn còn chưa hết ù, thì bạn nhất định sẽ bình an vô sự thôi.”
Tôi… buồn bực… tôi xuyên qua thì đâu có bộ dạng như vậy nữa…
Sau khi học hết tất cả các môn một cách cấp tốc, mang theo mặt nạ kinh kịch che mặt, cùng với một đống bằng tốt nghiệp to đỏ tươi chữ vàng, trở về trong Cục Cảnh sát tính toán bảo Lão cục trưởng chi trả các chi phí đào tạo cho tôi.
Mới vừa về đến cửa của Cục Cảnh Sát liền nhìn thấy Lão cục trưởng đang chuẩn bị đi ra, tôi còn nhiệt tình dào dạt nhảy qua, chưa kịp mở miệng nói chuyện gì đã thấy trên mặt ông ấy có một điểm khả nghi màu đỏ giống như là … Tia hồng ngoại!
Tôi theo tia màu đỏ laser đó, quay đầu chỉ cảm thấy vô cùng chấn động, sau đó không biết lực lượng lớn đến mức nào tập kích, tôi trực tiếp ngã vào trong lòng Lão cục trưởng …
Sau khi tỉnh lại một lần nữa Lão cục trưởng cảm động đến rơi nước mắt, trực tiếp khen thưởng tôi chính là Lôi Phong của thời đại, là ân nhân cứu mạng của toàn bộ gia đình ông ấy, là tấm gương cho toàn bộ Cục Cảnh sát, à không, là cho toàn bộ khu vực!
Nguyên nhân không có cái gì khác, chính là khi kẻ địch tưởng rằng đã có thể bắn chết được Lão cục trưởng, thì tôi đột nhiên xả thân quên mình, nhảy ra đem máu thịt của mình làm lá chắn phía trước người ông ta, chặn lại lần huyết quang tai ương này!
Mà viên đạn của kẻ địch đó lại vô cùng trùng hợp, bắn vào hàm răng hô tường đồng vách sắt của tôi, khiến cho chúng anh dũng ra đi.
Vì thế, chi phí chữa trị vừa được cung cấp thì hàm răng hô của tôi cũng được giải quyết nhân tiện chữa trị cho xương hàm của tôi, làm luôn cả một hàm răng sứ.
Cuối cùng, sau khi bác sĩ đã động tay động chân, thì lập tức được lóe sáng đưa ra thị trường.
Nhìn cô gái quyến rũ vũ mị, xa lạ trong gương, cùng với chung quanh là một lượng lớn các loại trái cây thăm bệnh, còn có một đám đông các anh trai cố ý đến thăm, tôi vô cùng nghiêm túc mà nhận ra được rằng: còn sống là rất tốt.
Từ thời khắc này bắt đầu, một nữ chính phong tình vạn chủng quyến rũ vũ mị, cứ như vậy hoa lệ lệ mà trọng sinh rồi!
Còn tên sát thủ bắn tỉa muốn gϊếŧ chết Lão cục trưởng cuối cùng cũng ở dưới sự tìm tòi một cách kinh khủng của tổ chức, bị bắt được, đền tội một cách xứng đáng.
Nhưng mà thái độ khi bị bắt của hắn khiến tôi vô cùng không hài lòng.
Tên sát thủ đó hai mắt đẫm lệ bàng bạc vô cùng đau đớn, gào khan: “Lão cục trưởng, ông là người sáng suốt, tôi thật không phải muốn bắn chết ông!!! Tôi chỉ muốn giải quyết cái cô vũ khí hạt nhân quan trọng của cảnh sát các người, giảm bớt phiền toái cho anh em của mình mà thôi!!! "
"Có lẽ là ông không biết từ sau khi cô ta xuất hiện anh em của chúng tôi chỉ đi thu phí bảo kê, đã bị mùi viêm cánh của cô ta huân đến mức vào bệnh viện trực tiếp đeo 6 cái bình dưỡng khí."
"Anh em của tôi vừa mới khôi phục lại, liền đi đánh nhau đoạt lại địa bàn, đã bị cô ta lao tới phá rối, khiến chúng tôi phải quay đầu bỏ chạy đâm vào cây to rớt xuống nước trẹo chân, thật là cực kỳ bi thảm. Sau đó anh em chúng tôi lại phải vào bệnh viện, hưởng thêm 6 bình nước biển."
"Ông cũng biết đó bệnh viện bây giờ có bao nhiêu đen tối, anh em chúng tôi trong túi không có đồng nào, lại không có bảo hiểm chữa bệnh, làm sao có thể chịu đựng nổi. Anh em chúng tôi không có cách nào khác đành phải mượn tiền mua một cây súng bắn tỉa, muốn giải quyết cái con người phiền toái này đi."
"Ông đừng nghĩ rằng lúc đó tia hồng ngoại đã nhắm vào ông. Thực ra người bán súng cho tôi nói, bởi vì đây là hàng kém chất lượng cho nên là việc ngắm bắn và viên đạn có một độ lệch lạc nhất định...."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên
- Chương 4