Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tôi tình ý chân thành, cầm lấy tay hắn: “Đồng chí, rốt cuộc anh cũng hiểu ra rồi sao?”

Đường Đỏ Tam Giác một tay kéo tôi ôm vào l*иg ngực, hung thần ác sát nói: “Con gái các cô chỉ thích nói chuyện dối lòng, đừng hòng chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi, lão tử không lạ gì đâu!”

Tôi mạnh mẽ kéo ra chút khoảng cách, ngửa đầu hỏi: “Xin hỏi, anh cảm thấy anh có điểm nào khiến cho tôi yêu thích chứ? Là diện mạo? Hay là tiền tài? Là tính tình? Hay cái thói thích rống lên với tôi? Một ngày không cho anh rống, thì cả người tôi sẽ cảm thấy khó chịu từ ngón chân phát ngứa lên đến da đầu à?”

Đường Đỏ Tam Giác thân thể cứng đờ, trên mặt xẹt qua ý đồ khả nghi kỳ dị, cuối cùng là giơ tay lên chỉ ánh trăng, nhìn tôi thề son sắt: “Cô hiểu rõ bản thân mình muốn gì là tốt, cái này gọi là củ cải rau xanh cũng có tình cảm. Cô thích lão tử, chỉ có thể chứng minh ánh mắt cô độc đáo, lão tử chính là đồ quý hiếm.”

Tôi gục bả vai xuống, mạnh mẽ xoay người, xua xua tay bất lực nói với hắn: “Thôi cứ tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi về phòng ngủ diện bích sám hối đây.” Nói xong tôi lê bước chân, đi từng chút một ra xa…

Phía sau, Đường Đỏ Tam Giác lại còn đột ngột hô lớn lên: “Nè lão tử đồng ý cho cô theo đuổi đó!”

Tôi lắc lư lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì đã hôn lên đất mẹ, sau đó lập tức mạnh mẽ khởi động khung xương tiếp tục đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm: “Chỉ mong là anh đừng có đồng ý.”

Nhưng vẫn có tiếng dép lê lẹp xẹp phía sau, Đường Đỏ Tam Giác bắt lấy cổ tay của tôi, tay kia nâng cằm tôi, kiêu ngạo nói: “Ân chuẩn cho cô hôn tôi một cái đó.”

Mẹ nó! Tôi bực bội! Như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao! Lập tức yết hầu liền phát huy công lực gào rống, nước miếng dâng lên, đánh tới xối xả: “Đường Đỏ Tam Giác!!! Anh thật là quá đáng! Tôi đã nói không thích anh thì chính là không thích anh! Anh đừng có bám dính lấy tôi có được không!”

Đường Đỏ Tam Giác thân mình cứng đờ, hai mắt nhìn thẳng vào tôi chằm chằm, giống như một con dã thú bị thương, đang hết sức phẫn nộ, trừng mắt nhìn kẻ thù, sắp sửa nếm thử mùi vị máu của đối phương.

Tôi không có tiền đồ nên hơi sợ hãi, nhưng thật sự là chỉ hơi mà thôi, từ trước đến giờ mặt mũi vẫn là thứ quan trọng, cho nên chỉ có thể thẳng lưng lên nỗ lực làm loãng không khí, lặng yên sửa bước chân lại thành trạng thái công kích. Nếu hắn nổi bão, tôi liền hành động!

Bốn mắt âm thầm đánh giá nhau một hồi thì Đường Đỏ Tam Giác đột nhiên há miệng to rộng như chậu máu, tôi cũng lập tức nâng đầu gối lên tập kích vào vị trí yếu ớt của hắn!

Vì thế, trong tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết, tôi nhanh chóng cất bước bỏ chạy.

Nhưng cổ áo sau lưng lại bị Đường Đỏ Tam Giác nắm chặt lại, mặc kệ tôi kéo như thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn!

Tức giận cực độ, tôi quay người lại kéo đôi giày cao gót của mình ra, nhắm ngay đỉnh đầu Đường Đỏ Tam Giác lạnh giọng gầm gừ: “Buông tay!”

Đường Đỏ Tam Giác sắc mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi lạnh, hai mắt sung huyết lại trừng to nhìn tôi lom lom, dáng vẻ này tức là dự tính cho dù có bị đánh chết cũng quyết không buông tay.

Tôi còn phải khách khí cái gì sao? Lập tức một gót giày đập xuống!

Đường Đỏ Tam Giác kêu rên một tiếng, vội buông tay che lấy đầu mình.

Tôi quay đầu lập tức bỏ chạy.

Ngay khi tôi sắp rẽ vào góc tòa nhà, thì nghe thấy Đường Đỏ Tam Giác điên cuồng hét lên một cách vặn vẹo thống khổ như sắp đoạt mệnh: “Đồ ngốc, cô nghe cho kỹ đây: Lão! Tử! Muốn! Theo! Đuổi! Cô!”

Tinh thần bị đả kích, lập tức gót giày bước trẹo, ầm một tiếng liền ngã nhào cả người ra mặt đất, phát ra một tiếng tru tréo thê thảm.

Tôi phẫn hận ngửa mặt lên trời thở dài, thật là…… oan gia mà!

Trong lúc đang muốn giãy giụa bò dậy, chân lại không thể chịu đựng được thể trọng, thì có một bàn tay to vươn ra thô lỗ dựng tôi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, sao lại không ngã chết đồ ngốc như cô luôn đi!”

Tôi quét mắt nhìn tiểu đệ đệ đang bị hắn túm lại, ngang ngược nói: “Sao lại không đá phế luôn thứ đồ nhỏ xíu khốn kiếp này của anh nhỉ!”

Đường Đỏ Tam Giác ánh mắt đỏ như sao Hỏa: “Con mắt nào của cô thấy đệ đệ của lão tử là đồ nhỏ xíu hả?”

Tôi càn rỡ cười: “Một chân này của tôi nếu không phải đã trải qua trường kỳ rèn luyện, nhất định đá không trúng vào cái đấy mini bỏ túi của anh đâu!”

Đường Đỏ Tam Giác đỉnh đầu bốc khói nhẹ, hung hăng kéo dây khoá quần xuống, chụp lấy tay tôi nhét vào bên trong đó, trong miệng còn hô lên: “Để xem có bắn bay cô không!”

Khi tay tôi nắm lấy thứ đó đang gắng gượng đứng lên, khi nó càng lúc càng lớn rơi vào trong tay tôi, hai người chúng tôi đều phát ra một tiếng thét chói tai hủy thiên diệt địa, bén nhọn giống như bị tập kích, cho đến khi chấn động đến thú chạy chim bay trong phạm vi trăm dặm! Chuông cảnh báo liền reo lên ầm ĩ!

Các nam sinh thấy cảnh này đều cho rằng: Hồng Đường là tên phóng đãng, trước bàn dân thiên hạ mà còn chơi thủ giao!

Đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, chúng tôi đều sẽ lắc đầu cùng lúc phun ra hai chữ: Xúc động, xúc động…

Tôi cảm thấy Đường Đỏ Tam Giác đúng là một tên ngốc ngoại quốc, hơn nữa tôi cũng rất tin tưởng rằng, hắn nhất định cho rằng tôi là một cô nàng dối lòng chính cống.

Từ sau khi hắn tuyên bố muốn theo đuổi tôi, thì ngày tháng của tôi trôi qua trong trời đất tăm tối và thê thảm đến mức không nỡ nhìn!

Sáng sớm khi mặt trời vừa lên, hắn đã điều khiển một cái máy bay mô hình bay tới bay lui ở trước cửa phòng tôi. Tôi vừa mới đẩy cửa sổ ra, thì chiếc máy bay kia sẽ lập tức phun một dòng chocolate lỏng ra, hoàn chỉnh vẽ hình trái tim hoành tráng lên cái áo ngủ tơ tằm màu trắng mà tôi vừa mới mua!

Tôi gào rống: “Anh đủ chưa hả?!!! Á…!!!”

Nhưng mà khi công phu sư tử rống của tôi còn chưa được biểu diễn đến đỉnh cao nhất, thì chiếc máy bay mô hình kia đã thình lình phun trào ra vô số viên kẹo hoa hồng màu đỏ ngọt ngào, thẳng tắp bắn vào nửa thân trên của tôi, vỡ vụn rồi tươm ra mật hoa thơm ngào ngạt! Còn chiếc máy bay đáng ghét kia thì phun ra tiếp tục một tấm biểu ngữ ghi rằng: Em là cục cưng của anh.

Nhưng mà chuyện như thế…… vẫn còn chưa xong đâu, xuất sắc nhất chính là đám ong mật vô cùng chăm chỉ và cần cù, cứ thế sôi nổi nhiệt tình lao vào cửa sổ phòng tôi, bám theo cái thân thể mềm mại thơm tho của tôi!

Cả ngày hôm đó tôi dựa vào việc mang khăn che mặt để vượt qua.

Hắn bực bội giải thích rằng: “Lão tử cũng không ngờ rằng sẽ biến cô thành cái dạng đầu heo như thế. Mẹ kiếp! Cô trừng lão tử làm gì? Lần sau lão tử sẽ bảo bọn họ đổi kẹo nhân mật hoa hồng thành thuốc diệt ong mật là được chứ gì?”

Tôi hết chỗ nói rồi……

Lúc ăn cơm, cũng không biết hắn mời được một đầu bếp nổi tiếng quốc tế biểu diễn tại gia ở đâu về, cứ nhất quyết bắt ông ta trình diễn tài năng ở giữa nhà ăn có vô số người chứng kiến, khiến cho bộ mặt ong chích của tôi bị toàn thể các nữ sinh điên cuồng theo đuổi hắn khinh bỉ tập thể.

Từ đầu đến chân, ngay cả sợi lông tơ cũng bị đám phụ nữ lưỡi dài đó quở trách trên dưới một trăm lần, chỉ còn thiếu chuyện tập thể xông lên, bóp chết tôi.

Hắn rống lên với cái bàn bên cạnh: “Mẹ kiếp! Nếu còn lén lút nói xấu tôi sẽ cắt hết đầu lưỡi của các cô xuống...!” Ngón tay thì chỉ vào món thịt bò bít tết còn đỏ hồng: “...Đem nướng trên vỉ sắt!”

Kết quả, đám nữ sinh kia bị hắn đe dọa như thế, chỉ đành im lặng cúi đầu, nhưng sau khi xoay người lại, liền tổ chức thành một đoàn thể hùng hậu đến xử lý tôi.

Khiến cho tôi một quyền khó định trăm chưởng, chỉ có thể chạy vắt giò lên cổ, nắm bắt thời cơ tận dụng mọi khả năng có thể, đúng lúc không cẩn thận chui vào WC nam, đúng lúc bắt gặp thầy trợ lý Đảng Uỷ đang sắp sửa đi ị, bị tôi làm cho kinh hoàng, lập tức phọt ra, khiến cho cái dòng chảy bài tiết màu kim hoàng thối hoắc kia cứ thế chảy xuôi theo ống quần…

Trong lòng tôi nghĩ: Ông tuổi già đóng miệng cống không kín, đâu có liên quan gì tới tôi chứ?

Nhưng, đương nhiên thầy trợ lý Đảng Uỷ không cho là vậy, bộ xương già gần đất xa trời của ông ta lập tức run rẩy, hùng hổ quy chụp cho tôi một tội danh lớn hơn! Nói tôi muốn rình coi mãn viên xuân sắc của ông ta!

Tôi thèm vào! Ông ta cũng chỉ có cà tím héo thành đậu que, không phải hạ giá, thì là phơi khô để dành! Tôi còn rình coi cái gì? Làm gì có sức hấp dẫn để người ta nhìn trộm chứ.

Buổi tối, toàn bộ thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, tôi rốt cuộc cũng an toàn bò vào ổ chăn thơm ngọt mềm mại mà ngủ ngon lành.

Nhưng ngay lúc tôi đang say mộng đẹp, thì đột nhiên cảm giác không khí xung quanh trở nên nóng rực! Ngay lập tức tôi mở choàng mắt ra, liền thấy bản thân mình đang ở trong một trận hỏa hoạn, xung quanh mọi thứ bị lửa thiêu cháy bừng bừng giống như một con dã thú hung mãnh tàn sát bừa bãi!

Tôi sợ tới mức bất chấp suy nghĩ nhiều, lập tức bọc lấy chăn bông, liền giơ chân muốn xông ra ngoài!

Khi đang lao ra ngoài thì tôi nhìn thấy được, Đường Đỏ Tam Giác lấy một tốc độ cực nhanh phi thân đáp xuống đúng vị trí vừa rồi của tôi, sau đó điên cuồng la hét lên nói: “Đồ ngốc! Lão tử tới làm anh hùng cứu mỹ nhân! Cô con mẹ nó chạy ra làm gì?”

Tôi lúc này mới phát hiện, thì ra, trong lúc tôi ngủ mơ đã bị đám thủ hạ thần bí của Đường Đỏ Tam Giác khiêng ra ngoài, đặt trên một bãi cỏ xanh, xung quanh tôi chính là ánh lửa cực kỳ lãng mạn bao bọc, còn cái tấm chăn quấn trên người tôi chính là được làm từ một chất liệu chống cháy.

Như vậy… điều duy nhất không lãng mạn bây giờ chính là… Đường Đỏ Tam Giác chẳng những không cứu được mỹ nhân, mà còn không có tấm chăn chống cháy. Ối… nếu vậy hắn ra ngoài như thế nào bây giờ?

Đường Đỏ Tam Giác cũng ý thức được tình cảnh xấu hổ của mình, lập tức gào rống lên với tôi: “Mẹ kiếp! Cô còn nhìn cái gì? Mau đem tấm chăn đó vào đây cho tôi!”

Sự tức tối dồn nén suốt cả ngày của tôi bây giờ đã có thể trút ra, làm sao có thể từ bỏ cơ hội dạy dỗ hắn được chứ? Lập tức tinh thần phấn chấn, lắc đầu vẫy đuôi, cười xảo trá nói: “Thiêu chết đồ ngốc anh luôn đi!”

Lúc này, một tên bảo vệ tuần tra vườn trường hóa thân chính nghĩa liền lấy tư thế lôi đình xuất hiện ở trước mắt tôi, vẻ mặt nghiêm khắc, phê phán: “Vị bạn học này, cô có ý định phóng hỏa muốn thiêu chết anh bạn học trong kia, cho nên tôi phải đại diện cho quy định công bằng nghiêm khắc và minh bạch của học viện, tuyên bố bắt cô! Cô có thể giữ yên lặng, bởi vì tôi đã báo cảnh sát, tin chắc rằng nữ sinh ác độc như cô nhất định sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng! Nhẹ thì 24 giờ ngồi xổm trong Cục Cảnh sát, nặng thì không thể đánh giá……”

Thấy Đường Đỏ Tam Giác sắp sửa bị khói hun đến mức ho khan lên, tôi bắt đầu tức giận tên bảo vệ đang thao thao bất tuyệt này, liền lập tức chém một quyền ra: “Im miệng!”

Tên bảo vệ trường một tay khống chế tôi lại, rồi lại tiếp tục lên án: “Cô dám… chống đối… người thi hành công vụ……”

Tôi điên cuồng hét lên một tiếng, liền bị hắn ném lên xe cảnh sát mà hắn báo án vừa chạy tới, tầm mắt trông mong nhìn bọn họ dập tắt lửa cứu Đường Đỏ Tam Giác ra, còn tôi không có cách nào khác, đành bị bọn họ mạnh mẽ kéo đi, vào trong Cục Cảnh sát, ngồi chồm hổm trong trại tạm giam không thấy ánh mặt trời!

Lúc nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài, bên tai tôi còn mơ hồ nghe tiếng Đường Đỏ Tam Giác nói nhỏ nhẹ: “Cái đám ngu xuẩn này toàn nghiên cứu ra những phương pháp theo đuổi con gái vớ vẩn! Nhưng mà nếu lão tử đã nói muốn theo đuổi cô thì nhất định sẽ không nuốt lời. Ngày mai sẽ có phương án mới lên sân khấu, lão tử nhất định sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ.”

Tôi lê bộ xương bước từng bước loạng choạng nghiêng ngả, chuyển động cần cổ kẽo kẹt quay về hướng Đường Đỏ Tam Giác, run run rẩy rẩy vươn móng vuốt đã đen như mực ra, mắt chứa lệ nóng nắm lấy bàn tay hắn, vì tánh mạng bản thân đành phải tình ý chân thành đau khổ cầu xin nói: “Cầu xin anh, đừng theo đuổi tôi…”

Đường Đỏ Tam Giác nhe răng cười: “Lão tử luôn luôn giữ đúng lời hứa.”

Bởi vì nhìn ra được ý chí cứng cỏi trong mắt hắn cho nên tôi chỉ có thể nức nở lên một tiếng trực tiếp rút vào trong l*иg ngực hắn, thút tha thút thít nói: “Đại hiệp, vẫn là để nô gia theo đuổi ngài đi...”

Đường Đỏ Tam Giác vui vẻ cười ha ha: “Mẹ kiếp! Đã biết cô thích lão tử mà, còn giả vờ chim chóc cái gì hả?”

Tôi cắn lên áo hắn, trong lòng vô tận thê lương. Sớm biết có cục diện hôm nay, tôi tội gì phải băn khoăn với chính mình? Trực tiếp cắn răng một cái, dậm chân một cái thừa nhận mình thích hắn không phải được rồi sao? Tội tình gì... tội tình gì chứ...

Đường Đỏ Tam Giác thấy tôi nhu thuận chui rúc vào trong lòng hắn, khóe miệng kéo thẳng lên, lập tức kéo tay tôi, nhét vào túi quần hắn, cứ như vậy kéo ra hai cái bóng thật dài in trên con đường trở về.

Vốn dĩ đang đi yên lành, Đường Đỏ Tam Giác đột nhiên dừng lại bước chân, đôi mắt quét về phía bàn chân trần trụi của tôi, đột nhiên lại nổi xung thiên lên, đá đôi giày dưới chân mình về phía tôi, thô bạo nói: “Mang vào, cứ như một đứa trẻ chưa lớn vậy, đau chân cũng không biết la lên một tiếng hay sao?”

Còn không phải là tôi bị hắn tập kích rồi kéo đi hay sao? Nếu không làm sao có thể bỏ qua đau đớn dưới chân được? Lập tức phẫn nộ tăng trở lại, đá đôi giày của hắn ngược lại: “Anh không biết lái xe đến hay sao? Không thì kêu một chiếc xe đến cũng được?”

Đường Đỏ Tam Giác liếc tôi một cái, mắng mỏ: “Lãng mạn, cô có hiểu hay không?”

Tôi khóe miệng rút gân, quét mắt nhìn bản thân mình suýt chút nữa thì bị khói lửa mịt mù khiến cho táng thân bỏ mạng, sau đó là vinh quang ngồi chồm hổm trong trại tạm giam mà ăn khuya, thật sự không hiểu được hắn lấy lãng mạn ở đâu ra!

Không còn sức lực phản kháng, trăng đã sắp tàn, tôi kéo lê đôi giày kích cỡ siêu cấp của hắn, kéo lấy áo ngủ đã bị lửa thiêu xốc xếch, đầu tóc thì lung tung rối loạn, xoa xoa đôi mắt bị lửa hun đến nỗi cay xè, hít hít cái mũi gần như cảm lạnh, toàn thân dơ bẩn bị hắn lôi kéo, run run rẩy rẩy bước từng bước cho đến lúc hừng đông... cuối cùng quang vinh trở thành mục tiêu chú ý của toàn thể các bạn học dậy sớm tập thể dục, hoàn thành cái gọi là hành trình lãng mạn của hắn...
« Chương TrướcChương Tiếp »