Hoa Thanh xoay chuyển đôi mắt trong suốt màu xám nhạt qua, nhàn nhạt cười: “Vậy năm vạn, song công đi.”
Bạch Mao Hồ Yêu hiếm khi gặp trường hợp như vậy, cho nên cũng cảm thấy rất bất ngờ. Chỉ nghe hắn khẽ cười, khen: “Dù sao cũng là giáo viên môn tâm lý học nghệ thuật, xin lĩnh giáo…… vậy được thôi chúng ta thêm một tụ song công!”
Chữ công còn chưa nói xong, thì hình ảnh bên kia đã bắt đầu xoắn xít vào nhau.
Màn hình sống động âm thanh hoàn mỹ, hai người kia bị tình cảm mãnh liệt chi phối, trong tầm mắt chúng tôi, đang giằng co giữa thống khổ và sung sướиɠ, khó khăn lựa chọn…
Đường Đỏ Tam Giác hưng phấn nói: “Lão tử đoán đúng rồi!”
Nhìn Phương Hàng đang bị đè xuống cho người ta cắm, tôi có chút suy tư, nói: “Thằng nhãi Phương Hàng này cũng thật máu nha, hay anh ta vốn là con trâu?” (nên bị đè đầu)
“Ha……” Thanh Cúc Lệ Chí khẽ bật cười.
Trong lúc tình cảm quần chúng mênh mông, thì bạn học Phương Hàng đột ngột phản công, đè Tô Son Trát Phấn xuống rồi xỏ xuyên qua, Đường Đỏ Tam Giác mắng một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Tôi tò mò hỏi: “Hoa Thanh, làm sao anh đoán được sẽ là song công?”
Thanh Cúc Lệ Chí xoay gương mặt đẹp như mộng ảo kia về phía tôi, nhẹ nhàng cười nói: “Thuốc là Bạch Hồ bán ra, cậu ta nếu đã dám mở sòng, thì tất nhiên có mười phần nắm chắc. Chỉ cần nghe cậu ta đưa ra quy định chọn ai là công, thì cũng đã có thể suy đoán được rồi.”
Trong sự bội phục sát đất của tôi, hai thanh niên tuổi trẻ khí thịnh huyết mạch bành trướng kia, sau khi đại chiến N hiệp, cuối cùng đều thành công kiệt sức mà ngất đi.
Tôi dẫm gót giày vui thích đi xuống lầu, trong tiếng âm nhạc chấn động, chui vào vũ trường, hoà vào đám người lắc lư lắc lư.
Thì ra cảm giác xử lý được người khác là vui vẻ như vậy!
Lúc trước khi anh ta ở trong bóng tối cho người đánh tôi, thì cũng nên nghĩ tới, tôi không phải là một người có thù mà không báo!
Tâm trạng hào hứng, phập phồng phóng túng theo tiếng nhạc, hết sức bùng cháy…
---------
Bạn học Phương Hàng biến mất một tuần, cuối cùng cũng xuất hiện lần nữa.
Vừa lên sân khấu đã lập tức chặn tôi lại ở lối rẽ cầu thang, khẩn trương hết sức, hỏi thử: “Tiểu Mễ, đêm đó… em quay về bằng cách nào?”
Tôi mở to mắt phượng, tuyệt đối vô tội, nghiêm túc nói: “Ngồi xe trở về, không lẽ là đi bộ về sao?”
Phương Hàng vẻ mặt táo bón, kiềm chế khóe miệng rút gân, lại thăm dò: “Đêm đó, anh uống say quá, đã quên xảy ra chuyện gì……”
Tôi giải thích: “Đêm đó em cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ sau khi uống mấy ly rượu ở lầu hai, thì đầu rất đau, người lại hơi sốt, cho nên em định ra tiệm thuốc mua một chút thuốc hạ sốt. Sau đó lại gặp bạn học cùng lớp, rồi mơ mơ màng màng đi theo bọn họ về trường.” Ngược lại ra vẻ hờn dỗi nói: “Hôm sau khi em tỉnh dậy, còn tưởng rằng anh sẽ tới thăm em, không ngờ anh biến mất đến tận bây giờ, khiến em chờ đợi mỏi mòn đấy...”
Phương Hàng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt thì vẫn không tốt, miễn cưỡng cười cười với tôi: “Em không sao thì tốt. Mấy ngày nay thân thể anh không khỏe, cho nên ở nhà tĩnh dưỡng, đã làm em lo lắng. 130xxxxxxxx là số điện thoại của anh, em cho anh số điện thoại của em đi, như vậy chúng ta sẽ liên lạc dễ dàng hơn.”
Trao đổi số điện thoại xong, tôi đề nghị anh ta đi ăn lẩu cay xiên que, coi như chuộc tội.
Sau đó, trong sự kẹp mông đau khổ của anh ta, tôi kéo anh ta đi vào tiệm lẩu cay kiểu Thái, giọng nói dịu dàng mềm mại, mị nhãn như tơ, đút anh ta đang cứng đờ như hoá thạch ăn ớt chỉ thiên, ý tưởng xấu xa suy nghĩ, từ hôm nay đến sinh nhật, anh ta chắc chắn sẽ không thể đến làm phiền tôi được đâu.
Chỉ cần đi tiểu một lần, cũng đủ để cái lối ra bên dưới của anh ta đau hai ba ngày, nếu lại bị nứt vết thương, vậy một tuần này coi như không cần đi ị.
Còn tôi, cũng có thể nhờ vào cái cớ đi thăm anh ta, đến nhà anh ta thăm dò nhiều hơn một chút, dễ dàng ăn nói với Lão cục trưởng. A ha ha ha ha, sao tôi lại có thể thông minh như thế? Đúng là có muốn khiêm tốn cũng không được.
Thành công đẩy lui Phương Hàng, tôi liền tập trung ôn tập chuẩn bị thi cử.
Bình thường mỗi lần lên lớp đều là giáo viên nói gì thì tôi nghe nấy, nhưng kết quả vì sao những kiến thức đó lại không thể ở trong đầu tôi đơm hoa kết trái, thì chỉ có thể nói con người của tôi có có một loại tính cách tốt đẹp đó là không thích thiếu nợ.
Giáo viên đưa ra cái gì tôi nhất định trả lại toàn bộ tuyệt đối không nợ một phần. Khiến cho tôi bây giờ hai mắt đều mờ mịt, nhìn cái gì cũng đều thân thiết, đều cảm thấy đó là Trung Quốc văn tự. Rồi đều nhìn cái gì cũng cảm thấy đó là mẹ kế của văn tự.
Thật sự là bị ép buộc đến không còn cách nào khác, tôi đành phải đi tìm Bạch Mao Hồ Yêu, nhờ cậy vị bạn học có nhân phẩm và học lực đều ưu tú này, giúp cho một bộ đề cương.
Đương nhiên, không ngoài dự đoán bắt gặp hắn bên ngoài, đang làm người bán hàng, treo nụ cười tiêu chuẩn thường trực trên môi, lộ ra tám cái răng trắng sáng bóng, đối với bất cứ một vị bạn học nào đi vào hỏi thăm cũng tràn đầy nhiệt tình không hối hận.
Khó khăn lắm mới chen chúc, làm giúp việc không công cho hắn đến phút cuối, trong ánh mắt đáng thương vô cùng của tôi, Bạch Mao Hồ Yêu rốt cuộc cũng dừng móng vuốt đếm tiền của hắn vỗ vỗ đầu tôi, tự mình cảm nhận được sự tốt đẹp của việc mua may bán đắt: “Đàn ông giống tôi đã biết kiếm tiền lại biết tiết kiệm, nhân phẩm học vấn đều ưu tú như vậy, hay là cô suy nghĩ một chút về việc tiên hạ thủ vi cường có được không?”
Căn cứ vào việc người này đã biết bộ mặt dữ tợn từ trong xương cốt của tôi, cho nên tôi trực tiếp phủi móng vuốt hồ ly của hắn xuống: “Thôi đi, tôi sợ sau khi anh xong việc lại bắt tôi trả tiền áo mưa.”
Bạch Mao Hồ Yêu cong môi cười, lập tức hóa thân thành hồ ly, kề sát lại thì thầm nói: “Kỳ thật…… tôi cũng không phải người keo kiệt như vậy, chúng ta có bản hạn chế được tặng đấy.”
Tôi giật mình một cái, đẩy hắn ra ái muội: “Loại yêu nghiệt như chúng ta, không phải loại có thể hưởng được pháp khí, vẫn là làm bạn với thanh đăng thôi.”
Bạch Mao Hồ Yêu nghiêm mặt, trang trọng nói: “Cô xem đi, rõ ràng là cô không tranh thủ làm tốt mối quan hệ với người lãnh đạo của mình đúng không? Trước mắt, cô chẳng những thiếu tôi hai tờ ngân phiếu khống, còn có 5000 nguyên tiền mặt mượn thêm, bây giờ còn muốn mua bộ đề cương thi ở chỗ tôi, cô không những không nịnh nọt tôi lại còn nơi nơi chốn chốn đả kích sự quyến rũ vô địch của tôi, cô làm thế thì có hợp lý hay không hả?”
Tôi nhướng mày: “Nghĩa là sao? Muốn tôi lấy thân gán nợ à?”
Bạch Mao Hồ Yêu nhe răng cười: “Cũng không phải, cũng không phải, tôi là kẻ bắt người hiền lành làm việc không đứng đắn hay sao? Chỉ là làm ăn kinh doanh với cô, nếu cô trong lúc thi lại bỏ cuộc, thì phải giải quyết thế nào.”
Tôi lắc đầu cảm thán: “Bạch Hồ, tôi nói thật với anh, con người của anh, cả đời cũng không làm được phú ông đâu.”
Bạch Mao Hồ Yêu ra vẻ chăm chú lắng nghe: “Mời nói.”
Tôi đắc ý nói: “Đa số mọi người ai mà không phải có tiền là nhờ vất vả kiếm được? Không phải là mua xe thể thao rồi ôm một đống nợ hay sao? Ôi... có đôi khi tôi nghĩ, tôi sẽ nghĩ không thể trở thành phú bà được là vì tôi quá lương thiện, ha ha ha ha……”
Bạch Mao Hồ Yêu bừng tỉnh ra vẻ hiểu chuyện, lẩm bẩm: “Xem ra tôi đúng là không thể cho cô mượn tiền nữa. Nếu không, sau này đi kiện cũng không được, chém cũng không xong chỉ có thể vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Nếu làm không tốt thì cô lại giở trò lợn chết không sợ nước sôi, tiền của tôi lúc đó chẳng phải là đem đổ sông đổ biển hay sao. ”
Tôi cứng họng, không ngờ lại tự mình bê đá đập vào chân mình! Nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Hồ, sao anh lại có thể mê tiền như thế? Tôi thật hoài nghi anh là loại người bỏ mạng chứ không bỏ tiền đấy.”
Bạch Mao Hồ Yêu ưu nhã vỗ trán cười, che giấu khác thường trong mắt: “Có tiền không tốt sao?” Sau đó ngẩng đầu cười: “Nhớ trước đây có người trộm ba lô của tôi, tôi đuổi theo suốt 24 trạm xe mới tóm được hắn.”
Tôi trừng lớn đôi mắt: “Lợi hại vậy à?”
Bạch Mao Hồ Yêu đắc ý cười: “Tên ăn trộm kia sau khi bị tôi bắt được, thì liền kêu khóc cho rằng bản thân đã trộm phải một đồ vật gì đó quan trọng đối với tính mạng của tôi. Kỳ thật…… trong bóp tiền của tôi lúc đó chỉ có 134 đồng thêm vào một cái phiếu cơm nhặt được mà thôi."
Tôi há miệng thở dốc, không phát ra được một âm tiết nào, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, biểu đạt sự khâm phục của bản thân.
Đột nhiên phát hiện thái độ Bạch Mao Hồ Yêu đối với tôi quả thực đã coi như là thiên đại khoan dung, nếu không phải có mối quan hệ bạn học, tôi chắc chắn sẽ hoài nghi hắn chính là anh ruột của mình!
Bạch Mao Hồ Yêu quét mắt nhìn bộ dạng ngu si của tôi, thấp giọng cười nói: “Đói bụng không, muốn ăn chút gì không?”
Tôi mờ mịt: “Có phiếu ưu đãi sao?”
Bạch Mao Hồ Yêu sau một lúc suy xét, nói: “Hôm nay tôi mời.”
Tôi ánh mắt sáng lên, có loại lạc thú rút lông trên người Grandet (*), lập tức đồng ý ngay: “Được!”
Bạch Mao Hồ Yêu xoa xoa đầu tôi, cười như tắm mình trong gió xuân: “Lần sau cô mời nhé.”
Tôi nháy mắt bẹp cà tím, ai oán liếc nhìn hắn: “Anh cất hết tất cả các phiếu ưu đãi rồi còn đâu.”
Bạch Mao Hồ Yêu nắm lấy tay tôi cười đến vẻ mặt dịu dàng: “Tôi đây cũng chỉ là dành dụm tiền để cưới vợ thôi, nếu cô hợp tác một chút thì nói không chừng gia sản của tôi, có một nửa là của cô mà.”
Tôi sởn tóc gáy, thật sự không dám tưởng tượng ai làm vợ hắn thì phải có sở thích thích bị ngược đãi đến mức nào, lập tức trả đũa: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ đi tìm một bà lão đặc biệt có tiền, thịt heo cũng được, thịt bò cũng không sao, chỉ bằng bộ dạng thịt người hàng thật giá thật của anh thì chắc chắn là được giá."
Bạch Mao Hồ Yêu dừng bước, ái muội bao vây tôi trong l*иg ngực, chậm rãi cúi đầu mê hoặc nói: “Bạn học Bạch Mễ, nếu bây giờ cô chịu trả tiền áo mưa, đêm nay…… cho dù tôi có nhảy lầu, nhất định huyết lệ khóc ra máu cũng phải bán phá giá cho cô”
Tôi thừa nhận, tôi có chút xao động. Trai bao ưu tú như thế, còn là mua hàng tặng người bán, dù sao đi nữa thì tôi cũng có lời mà? Có lẽ, tôi cũng nên suy xét mua một cái áo mưa giá trị xa xỉ.
“Rầmmm…” Ngay khi tôi và Bạch Mao Hồ Yêu ngừng thở dán sát vào nhau thì, một tiếng ầm ầm vang dội nổi lên, cánh cửa vô cùng kiên cố kia một lần nữa bị đá văng, Đường Đỏ Tam Giác trưng gương mặt biếи ŧɦái của hắn thình lình xuất hiện ở cửa, với lửa giận hừng hực bốc khói trực tiếp lao về phía tôi!
Tôi giống như một người phụ nữ bị bắt gian, hoảng loạn lui về phía sau một bước, nỗ lực che giấu sự tồn tại của bản thân.
Đường Đỏ Tam Giác đi từng bước một nặng nề vào phòng, đứng thẳng tắp ở trước mặt tôi, không nói một lời chỉ căm tức nhìn chằm chằm tôi.
Giờ khắc này, không ngờ tôi lại cảm thấy chột dạ, theo bản năng hơi dịch chuyển về phía sau một chút…
Cánh tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, tiếp theo chính là một trận hôn sóng gió mãnh liệt che trời lấp đất như sóng thần ập tới!
Tôi bị sự tấn công điên cuồng của hắn làm chấn động thần kinh, không ngờ lại quên mất cả phản ứng, chờ đến khi tất cả các giác quan khôi phục lại công năng, thì chỉ cảm thấy môi hết sức đau đớn.
Đường Đỏ Tam Giác giam tôi vào trong khuỷu tay của hắn, quay lại nhìn Bạch Mao Hồ Yêu gầm khẽ tuyên thệ: “Cô gái này là của lão tử! Ai dám xen vào, lão tử sẽ diệt người đó! Không cần quan tâm tình nghĩa anh em gì hết!” Nói xong liền xoay người, mạnh mẽ lôi kéo tôi đi ra khỏi phòng…
Bạch Mao Hồ Yêu một tay chặn Đường Đỏ Tam Giác lại, khóe miệng mỉm cười như tắm mình trong gió xuân bây giờ lại nhếch lên ba phần khinh thường: “Sao hả? Muốn đe dọa tôi à? Không dám công bằng cạnh tranh đúng không?”
Đường Đỏ Tam Giác nheo mắt, khuôn mặt hoàn chỉnh như đế vương lộ ra vị thế cao cao tại thượng của mình, trầm giọng nói: “Sẵn sàng tiếp chiêu.”
Bạch Mao Hồ Yêu cười cao thâm khó đoán, thu cánh tay chặn cửa lại: “Một khi đã như thế… vậy thì… bồi thường tiền cái cửa bị đá hỏng cho tôi trước đã.”
Rắc rắc… tôi giống như có thể nghe được tiếng xương cốt của mình nứt vỡ, còn khuôn mặt vốn dĩ đằng đằng sát khí của Đường Đỏ Tam Giác cũng xuất hiện tình trạng da rạn khô nẻ.
Thằng nhãi này… quá khủng bố…
Sau khi Đường Đỏ Tam Giác và Bạch Mao Hồ Yêu ngả bài xong, tôi co rúm người lại cùng Đường Đỏ Tam Giác đi ra khỏi đó, tôi thật cẩn thận hỏi: “Vừa rồi, anh đền cho hắn bao nhiêu tiền?”
Đường Đỏ Tam Giác vươn hai ngón tay.
Tôi khẽ hỏi: “2000?”
Đường Đỏ Tam Giác lắc đầu.
Tôi giọng cao quãng tám hỏi: “Hai vạn?”
Đường Đỏ Tam Giác gật đầu.
Tôi tức giận bất bình: “Cái cửa rách nát kia chỉ khoảng 500 nguyên, còn nói là giảm giá cho bạn bè gì chứ! Cái này rõ ràng là muốn ăn của anh một mớ!”
Đường Đỏ Tam Giác tiếp tục gật đầu: “Hắn nói lực chân của lão tử quá lớn, cho nên đã làm chấn động khiến hắn bị hỏng cả cái máy tính, vì vậy cũng phải bồi thường."
Tôi cảm khái: “Thật là gϊếŧ người không thấy máu.”
Đường Đỏ Tam Giác nhếch miệng cười nhe răng trắng: “Cô, con mẹ nó, cũng biết xót tiền cho lão tử hay sao?”
Tôi nhìn thẳng vào hắn: “Kỳ thật… Tôi có một việc muốn nói với anh.”
Đường Đỏ Tam Giác xua xua tay: “Lão tử biết cô lại muốn nói gì, cô không thích lão tử, chỉ là thích nhìn tôi chằm chằm thôi chứ gì.”