Chương 24

Kỳ thật, tôi có N loại phương thức có thể khiến ba con cua kia tự động lăn ra đây gặp tôi, nhưng lại không thể dùng các loại thủ đoạn phi thường đó để phá hư không khí kinh doanh tốt đẹp của chỗ này.

Đặc biệt là trong lúc Lão cục trưởng không thể che chở tôi hôm nay, tôi nhất định phải học được cách khiêm tốn, khiêm tốn.

Ngồi ở bên cạnh quầy bar, gọi một ly ‘ trúc thanh độc ảnh ’, tôi kề sát vào môi đỏ chậm rãi uống, mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, thưởng thức mấy căn phòng kín mít kia.

Trong hiệu ứng kí©ɧ ŧìиɧ của âm nhạc, tôi lại uống thêm hai ly, giống như mưa bụi không có bất cứ cái gì gọi là say, nhưng tôi lại điều chỉnh bản thân đến trạng thái say chuếnh choáng, thuận lợi thích hợp dung nhập vào không khí uể oải chỗ này.

Tôi nhớ rõ đã từng xem qua không ít phim ảnh, trong đó đều miêu tả nữ chính nào đó đến quán bar uống rượu, nếu không phải bị rót cho quá chén rồi kéo ra con hẻm âm u ẩm ướt phía sau quán này nọ, thì cũng là bị người ta bỏ thuốc, từ đó sinh ra nghiện ngập không thể tự kềm chế, cuối cùng sa đọa thành một đống bùn nhơ.

Tôi chỉ có thể nói, biết rõ bản thân mình là con nhím cởi gai ra, còn trần trụi đi tới đi lui trước mặt các loài động vật ăn thịt, nếu bọn chúng không ăn, thì cũng chỉ có thể nói rõ ràng một chút: vì con nhím cõng thuốc nổ. ( Một trong những lí luận biếи ŧɦái của Giang Noạ ).

Cho nên… Cho nên… Ha ha… Cho nên tôi thích làm con nhím cõng thuốc nổ lỏa lồ chạy vòng quanh, trong lúc đám cầm thú há mồm ra thì nổ đến miệng chúng đầy máu me, tan nát cõi lòng không còn cái răng nào hết.

Cũng giống như người say rượu không thừa nhận mình say, tôi thừa nhận mình biếи ŧɦái, cho nên, tôi căn bản là không biếи ŧɦái, chẳng qua ở cái thế giới ồn ào điên cuồng này tự hưởng thụ vui vẻ đơn giản do chính mình chế tạo.

Người đến gần tôi không ít, nhưng không có ai là con mồi mà tôi nhắm tới.

Muốn chuốc rượu tôi đều bị tôi chuốc ngược lại, muốn bỏ thuốc tôi đều bị tôi đánh lạc hướng, muốn chiếm tiện nghi của tôi thì bị tôi một trái một phải châm ngòi, hỗn chiến loạn xạ, thật hết sức kí©h thí©ɧ.

Chơi trò trêu cợt một hồi với đám người tự đưa tới khiến tôi cũng quên thời gian và nhiệm vụ, cứ cắm đầu vào trận đấu một nữ đánh N nam, trong lúc đấu trí đấu dũng, hưng phấn đến nỗi mắt cũng tràn ra ánh sáng xanh!

Đã là cùng hòa nhập uống rượu vui vẻ với đám đàn ông, thấy thế nào cũng cảm thấy mình là kiểu con gái tới đây vung tiền chơi bời, vì thế, tôi vác một thân uể oải đầy mùi rượu, dẫm lên gót giày nửa hư nửa thật, vun vít cái túi xách hàng hiệu xa xỉ, lung lay cất bước đi lên khu phòng vip trên lầu hai.

Bởi vì có thẻ trong tay, cộng thêm nãy giờ chơi cũng đủ số, cho nên cũng không có ai tìm tôi gây khó dễ, hoài nghi động cơ không trong sáng của tôi.

Cuối cùng ai cũng đắn đo không biết tôi có lai lịch gì, nếu thực sự có ai chạy ra tích cực cản trở, tôi sẽ cực lực biểu diễn giả ngây giả dại, trực tiếp la hét nói muốn tìm đàn ông.

Sau khi dạo qua một vòng, tôi mới phát hiện có quá nhiều căn phòng bị đóng kín lại, không thể nhìn trộm vào bên trong được, trong lúc bất đắc dĩ, vừa định rút lui khỏi lầu 2 thì có một căn phòng đột nhiên mở cửa ra.

Người trong đó suýt nữa thì đυ.ng vào tôi, trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại thứ mùi vị quá nồng, thì người nọ đã gấp gáp kéo tôi vào bên trong, rồi giọng nói thô thiển quở trách: “Sao bây giờ mới tới? Để Nghiêm ca chờ cô lâu như vậy thật đúng là gan to bằng trời!” Ngược lại cung kính nói: “Nghiêm ca, đây là gà tốt nhất của ‘ Hoàng Triều ’, anh xem có thể nuốt trôi không?”

Tôi đảo mắt nhìn lại, thấy trong phòng ngồi 6 người, trong đó có hai người tương đối đặc biệt, một người to con vẻ mặt dữ tợn, người này chỉ có bốn chữ là hình dung được: hung thần ác sát!

Một người khác tư thế đường hoàng, trong mắt đều là âm u nguy hiểm đang dựa trên sô pha, hé mắt đánh giá tôi, sợi tóc che mất nửa gương mặt hắn, nhưng nửa mặt bên kia là hết sức hiểm độc, khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng sắc bén và tàn nhẫn, trực giác của tôi cho rằng bên dưới lớp mặt nạ càng bình tĩnh, tất nhiên càng là một con mãnh thú khát máu chỉ biết cắn nuốt con mồi!

Trong mắt hắn tràn ngập tâm tính khó đoán và khí chất thô bạo, không ai biết khi nào hắn vui vẻ, cũng không rõ khi nào hắn sẽ phẫn nộ, trực giác của tôi là nếu gặp được nhân vật nguy hiểm như vậy, người thông minh thì nên trốn xa một chút.

Tôi đánh giá hắn, đồng thời hắn cũng đang đánh giá tôi, thông qua dấu hiệu bên ngoài mà suy luận, phán đoán đặc điểm tính cách của đối phương. Đương nhiên, hắn chính là người được tôn xưng là Nghiêm ca.

Một lát sau hắn mở miệng lạnh lùng nói: “Cô nhìn cái gì?”

Tôi cười lộng lẫy: “Nhìn người thôi, còn có thể nhìn cái gì chứ?” Không phải không sợ nhân vật tàn nhẫn như vậy, nhưng dù sao thì chị đây cũng đã từng lăn lộn, không có nằm trong nhà giam thì cũng đã từng nhảy xuống giếng. Chết thì cũng có sợ nhưng chưa đến mức độ này.

Người đàn ông kéo tôi vào đây hít vào một hơi không khí lạnh, rồi đưa tay vừa định tát tôi: “Con điếm! Ai cho mày ăn nói với Nghiêm ca như vậy?”

Tôi xoay người một cái né tránh, quơ quơ cái thẻ màu lam trên tay, cười hết sức vô tội: “Vốn dĩ tôi là định đến mua đàn ông, anh đem tôi kéo vào đây xem hàng còn gì? Chẳng lẽ là bảo tôi mua cái vị gọi là… Nghiêm ca này à?”

Người kéo tôi vào sửng sốt, tôi nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, quay đầu mỉm cười: “Chào nha, các anh già thiếu gái.” Vâng, tôi thật sự có biện pháp có thể tìm được ba người biến mất kia ra, đương nhiên, tiền đề là bọn họ có mặt ở câu lạc bộ đêm này tối nay.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, hán tử hung mãnh kia nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ một cái thật vang dội xuống bàn: “Đem đồ đê tiện kia kéo vào đây cho tao!”

Tôi lại bị người ta kéo vào trong, không khỏi nhíu mày, nói trắng ra: “Tuy rằng có người cũng gọi tôi là đồ đê tiện, nhưng tôi nghe rất sung sướиɠ, còn bị anh gọi như vậy, tôi không hiểu sao lại thấy buồn nôn như vậy?”

Tên giang hồ hung mãnh kia hổ khu chấn động, hai mắt trợn trừng, khóe miệng co rút, ra lệnh cho đám đàn em nói: “Cởϊ qυầи cô ta ra! Ông đây phải làm cô ngay bây giờ!”

Cái cửa vốn chỉ khép hờ rầm một tiếng bị đá văng ra, một vị tiểu ca xã hội đen giữ cửa trực tiếp bị va chạm đến máu mũi giàn giụa, ong óng kêu lên một tiếng, vỡ vụn hai cái răng cửa vốn đã không kiên cố!

Đường Đỏ Tam Giác chụp lấy cổ tay tôi, tóm lấy một chai bia bên cạnh đập vào đầu tên thô tráng hung dữ kia một cái, kiêu ngạo quát: “Dám đoạt lời thoại của ông đây, con mẹ nó, muốn chết rồi à!”

Mọi người đều bị tên tóc đỏ đột nhiên xuất hiện này làm cho choáng váng…

Tôi không khỏi ca ngợi nói: “Với sức lực của đôi chân này anh hẳn là nên đi đá bóng, với lực cổ tay này hẳn là nên đi đánh bóng chày.”

Đường Đỏ Tam Giác hai mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô gái chết tiệt này, cô im miệng ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ xé xác cô!” Sau đó kéo tôi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Giờ phút này những tên xã hội đen du thủ du thực kia mới kịp phản ứng lại, liền tàn nhẫn ập tới đây!

Đường Đỏ Tam Giác đẩy tôi ra ngoài cửa, muốn đóng cửa một mình nghênh chiến, tôi lại dùng thân thể chèn cánh cửa lại, vội vàng hưng phấn nói: “Cho tôi xem náo nhiệt đi!”

Ầm……

Cái bình rượu trong tay đám người kia cứ như vậy mà rơi vỡ trên mặt đất, vụn nát thành nhiều mảnh thủy tinh nhỏ.

Tôi hét lên một tiếng, lập tức cứ thế phóng vọt qua, cúi đầu nhặt lên cái pín hổ trong chai, tìm một khối giấy vệ sinh sạch sẽ gói lại, hưng phấn nói: “Quả thật là pín hổ nha! Tôi phải để dành, phải để dành mới được...”

Mọi người vẻ mặt đầy hắc tuyến.

Mà điều làm tôi không thể tưởng được chính là, Đường Đỏ Tam Giác hóa ra lại là người thứ nhất rống tôi, hắn chụp lấy cái gói trước ngực tôi, nổi giận đùng đùng rít gào lên: “Ông đây sắp đánh nhau, cô con mẹ nó tránh qua một bên chơi, được chưa!!!”

Tôi quyến rũ nhướng mày: “Anh đánh cứ đánh là chuyện của anh, tôi nhặt pín hổ của tôi, nước sông không phạm nước giếng, khi nào anh bị thương, tôi còn có thể thoa rượu thuốc cho anh đấy.”

Đường Đỏ Tam Giác trên đầu bốc lên khói nhẹ rung động, gằn từng chữ một nói: “Lão tử quả thật không nên chạy đến đây quan tâm con đàn bà thối như cô! Cứ để cô bị bọn họ chơi chết luôn đi!”

Tôi bị động vào chỗ tức giận, rút cái pín hổ ra, quát ngược lại: “Được, được, anh đi xếp hàng, bọn họ chơi tôi không chết, thì anh con mẹ nó lại lên tiếp luôn!”

Đường Đỏ Tam Giác sắc mặt cứng đờ, sợi tóc màu đỏ dường như dựng đứng lên, trong mắt chiếu ra tia laser, cánh tay dùng sức một cái lập tức đẩy tôi ngã ra sô pha, thân thể theo đó bao trùm lên, một tay túm lấy mép váy ngắn của tôi, một tay kéo khóa kéo quần của mình xuống, rít từ kẽ răng ra mấy chữ: “Con mẹ nó! Bây giờ chơi cô ngay đây!”

Tôi bắt lấy tiểu đệ đệ của hắn, lấy tư thái kiên quyết trừng mắt đáp trả: “Đồng quy vu tận!”

Đường Đỏ Tam Giác cắn hàm răng giống như máy cắt kim loại, gầm nhẹ một tiếng, đấm một đấm lên trên sô pha, chấn động khiến cho một con dao gọt hoa quả bay lên, trực tiếp đâm vào bụng một tên du thủ du thực nào đó, làm hắn khóc thét một tiếng, ngã xuống đất run rẩy.

Tôi thấy Đường Đỏ Tam Giác bị tôi làm tức giận đến sắp nổi giông bão, vì suy nghĩ cho sự an toàn bản thân, tôi lặng yên chụp lấy chai bia bên cạnh dùng sức đập vào đầu hắn một cái!

Dĩ nhiên, trường kỳ cùng ta chiến đấu, hắn đã luyện thành mình đồng da sắt, vì thế gạt bay chai rượu thủy tinh trong tay tôi, khiến cho thứ chế phẩm thủy tinh xanh mơn mởn kia không biết làm sao lại xoay tròn bay ra, chết tử tế giữa mũi của một tên kẻ địch nào đó, trong phút chốc máu tươi nhiễm đầy mặt tên kia!

Tôi một cái quét chân đẩy hắn ra, cất bước muốn chạy trốn.

Đường Đỏ Tam Giác quăng ra một chiếc dép lê bằng da mềm thủ công đánh úp tới, tôi uốn eo né tránh, giữa sườn mặt của một tên kẻ địch khác nào đó, trong tiếng kêu rên hiện ra một dấu vết dép lê cực kỳ sinh động.

Tiếp theo tôi tung một cú đá hậu lốc xoáy quét về phía Đường Đỏ Tam Giác, hắn nhẹ nhàng nhoáng lên, vì thế chân tôi liền đá vào một vị kẻ địch nào đó khác đang xem đến trợn mắt há hốc mồm! Đương trường phun ra một ngụm máu tươi, sau đó… ngã xuống đất.

Trong cuộc chiến ngoài ý muốn này, tôi và Đường Đỏ Tam Giác vì cá tính bất hòa và ân oán cá nhân bắt đầu dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Độ linh hoạt của thân hình chúng tôi đương nhiên không phải là chuyện đùa, thế nên trong lúc so đấu quyền cước không hề chịu thương tích gì, ngược lại đám xã hội đen du thủ du thực kia chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: thương-vong-nghiêm-trọng!

Đường Đỏ Tam Giác thấy tôi xuống chân không lưu tình, nổi giận đùng đùng lập tức cong lưng, rút ra con dao gọt hoa quả đang cắm trên bụng tên kẻ địch nào đó, ngước cằm lên với tôi, khıêυ khí©h tôi.

Tôi khinh thường hừ một tiếng, tóm lấy chai bia đập ngay vào đầu một tên nào đó bên cạnh, lập tức tạo thành một vũ khí sắc bén hơn nhiều so với bình rượu thuốc, cũng quơ quơ tay với Đường Đỏ Tam Giác, ý bảo hắn phóng ngựa lại đây.

Ngay tại lúc này, tên lão đại xã hội đen kia vẻ mặt dữ tợn, đầu đầy máu, đang dùng khăn lông lau mặt, không thể chịu đựng nổi, kéo ra giọng thô quát: “Muốn đánh ra ngoài mà đánh, đừng có mẹ nó quấy rối trong phòng ông đây thuê! A…ô…”

Đường Đỏ Tam Giác phi đao bay ra, ở giữa bàn tay to đang nắm chặt khăn lông của hắn, truyền đến tiếng kêu thảm thiết đầu tiên của lão đại.

Đường Đỏ Tam Giác nửa híp đôi mắt tinh nhuệ, không vui trầm giọng nói: “Đừng có trước mặt ông đây tự xưng là ông đây, nếu không, ông đây cho mày một viên đạn nổ tung toàn bộ tinh tử, nhi tử, lão tử nhà mày!!!”

Tôi lại quăng một chai rượu bay ra, giữa bả vai tên lão đại, lập tức truyền tiếng kêu rên thứ hai của lão đại.

Tôi vô cùng không vui vẻ vặn vẹo cổ tay, kiêu ngạo cảnh cáo: “Lúc bà cô tôi đánh nhau, anh tốt nhất đừng mở cái miệng thúi kia ra ảnh hưởng tâm trạng của tôi, nếu không, tôi cũng không dám bảo đảm sau khi tên tóc đỏ kia nổ tung hạt giống của anh thì đồng thời, tôi còn giữ cái quần cho anh hay không!”

Không chờ lão đại kia phát biểu ý kiến, Đường Đỏ Tam Giác đã một chân đá tới: “Cô con mẹ nó, nói ai là tên tóc đỏ?”

Tôi lắc mình né tránh, móng vuốt cào qua: “Chẳng lẽ lại kêu anh là tóc cháy?”

Đường Đỏ Tam Giác một chưởng tới: “Mẹ kiếp! Tôi rút hết toàn bộ lông tóc cô!”

Tôi một chân quét ngang: “Ngại quá, trước khi ra cửa tôi đã cạo hết lông rồi.”

Đường Đỏ Tam Giác một phen kéo lấy tóc tôi, rít ra từ kẽ răng: “Đây cũng là…lông…tóc!”

Sợi tóc bị kéo, đầu của tôi ầm ầm loạn choạng, giống như có chút hình ảnh vụn vặt mơ hồ cũng bị kéo ra, khiến tôi sợ hãi đến không thể tự kềm chế!

Một loại cảm giác bị trút hết máu từ trong ra ngoài, dòng máu cuồng nhiệt kia cần thiết phải tìm một cái cửa khẩu mà thoát ra ngoài, nếu không có thể mất mạng mà chết!

Trong sự điên cuồng tôi không chút do dự chụp lấy cái thùng nước đá đang chứa trái cây, thịt nguội, dùng một lực lượng tuyệt đối không thể tưởng tượng, hung hăng đập xuống…

Đường Đỏ Tam Giác trong tay còn nắm chặt đầu tóc tôi, lại trơ mắt nhìn tôi, rồi dần dần tuột xuống.

Tôi thật sự vô cùng chán ghét cái loại cảm giác lại một lần nữa bị kéo tóc vội vàng như thế, liền nhanh tay nhanh mắt rút con dao gọt hoa quả đang cắm trên mu bàn tay lão đại kia, nhanh chóng cắt đứt mớ tóc bị tên Đường Đỏ Tam Giác kia túm chặt, nhìn hắn lắc lư ngã xuống đất.

Hiện tại, tạo hình của Đường Đỏ Tam Giác cũng chỉ có bốn chữ có thể hình dung: chết-không-minh-bạch!

Lí trí tan rã của tôi dần dần trở về trong cơ thể, tôi cong lưng, nhặt đôi dép hắn da dê thủ công của hắn về, mang lên bàn chân trần của hắn, thở dài nói: “An giấc ngàn thu đi…”

Ầm……

Tên du thủ du thực phía sau vốn dĩ tính đánh lén, tôi hoàn toàn vứt bỏ vũ khí trong tay, mắt trừng lớn hoảng sợ, thất vọng nhún vai, không một tiếng động bại trận thối lui.

Tên xã hội đen hung ác kia giờ phút này đã toàn thân nhuốm máu đỏ tươi, hoàn toàn dại ra, dựng thẳng ngón cái hoàn hảo duy nhất lên đối với tôi, rồi xoay người ra khỏi phòng vip.