Chương 21

Tôi ánh mắt sáng lên, hỏi: “Thật sao?” Nói như vậy tôi còn năng khiếu vẽ tranh thiếu nhi sao?

Bạch Mao Hồ Yêu dùng tay chỉ chỉ vào mấy nét nguệch ngoạc kia, nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, có bức tranh chữ này chẳng những có thể tiêu diệt sự kiêu ngạo trong lòng mấy đứa nhóc, còn có thể châm chọc đám cha mẹ chảnh chọe của chúng nó, tôi cũng muốn nhìn xem, ngay cả tôi cũng suýt chút nữa không nhìn ra được nó là chữ gì, thì đám học sinh tiểu học sao có thể nhận ra được sự kỳ ảo trong đó?”

Tôi bừng tỉnh chấn động, liền thấy Bạch Mao Hồ Yêu tay dính chút mực, chấm thêm một chút vào bức tranh của tôi, bổ sung vài nét vào chữ đã bị tôi quên mất, sau đó lắc lư đầu ngón tay dính mực, cười hì hì tránh ra, lúc sắp đi đến cửa, còn quay đầu lại nói: “Bạn học Bạch Mễ, tuy rằng tôi vô cùng ủng hộ và tin tưởng vào năng lực của cô, nhưng cá nhân tôi cho rằng cô không nên lãng phí thời gian ở những việc không có khả năng xuất hiện kỳ tích. Tốt nhất vẫn nên giúp tôi quét dọn phòng ngủ đi, tôi trả lương cho cô.”

Tôi vốn định hất lọ mực nước qua chỗ hắn, nhưng suy xét đến thứ tính cách gian trá của Bạch Mao Hồ Yêu này, tất nhiên tôi sẽ không ra vẻ thoải mái không để bụng, nhất định phải ghi nhớ chuyện lần này, mình đã thua thêm một vố, khiến cho bản thân mình không thể xoay sở để làm người được!

Tôi khẽ cắn môi, nhìn bức tranh bị chà đạp đến mức không ra bộ dạng gì của mình, giận dữ nói: “Người quá hoàn mỹ là sẽ không thể tồn tại được, cho nên, chữ thiếu nét cũng chính là phong cách không hoàn mỹ!” Sau đó trong lúc Bạch Mao Hồ Yêu lộng lẫy miệng cười, liền quyết định phải cậy nhờ đến việc trở thành thuộc hạ của hắn, thâm nhập thăm dò căn cứ địa phía sau của hắn, tìm xem có thể lòi ra được ít manh mối nào không, lấy về đền đáp tổ chức!

Vì thế lập tức lấy ba lô, đi theo sau lưng Bạch Mao Hồ Yêu, bước về phía phòng ngủ khu ký túc xá nam mà tôi đã từng trèo tường lên đó, lúc đứng ở cổng vào, tôi có chút do dự, hỏi: “Cứ như vậy trực tiếp đi lên sao?” Ký túc xá nam và nữ đều có người gác cửa, không cho phép sinh viên khác phái tùy tiện ra vào.

Bạch Mao Hồ Yêu nhướng mày, duỗi tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt sặc sỡ: “Vậy là cô còn muốn trèo tường lên trên đó?”

Tôi nhìn vị trí lầu hai, gật gật đầu: “Nếu không thì làm sao bây giờ?”

Bạch Mao Hồ Yêu dường như suy tư gì, nói: “Cũng được, nghe nói cô tham gia hội leo núi, coi như rèn luyện thể năng đi.”

Vì thế, tôi né tránh phạm vi bắn phá các cửa, tay bám vào bệ cửa sổ, dùng sức mấy hồi đã leo lên đến cửa sổ phòng 208, đẩy ra, thò người đi vào, kéo cửa phòng tắm…

“A…!!!” Khuôn mặt to lớn của Đường Đỏ Tam Giác hiện ra đột ngột chạm vào mặt tôi, trạng thái hết sức dữ tợn khủng bố, chúng tôi đều sợ tới mức đều lui về phía sau một bước, hét to lên.

Tiếp theo, tôi thấy một loại đồ vật giống như cái gối đầu bay qua, trực tiếp nện lên đầu Đường Đỏ Tam Giác, giọng nói gợi cảm của Hắc Dực Miên Thần nỉ non truyền đến: “Đừng có ồn.”

Tiếp theo nữa, tôi thấy Đường Đỏ Tam Giác bị cái gối đầu đánh nghiêng qua, ngã về phía bên phải căn phòng…

Sau đó thì, cánh cửa phía bên phải kia bị ầm một cái đẩy ra, cùng lúc với một tiếng kêu rên của Đường Đỏ Tam Giác, Bạch Mao Hồ Yêu động tác ưu nhã đi đến, quét mắt nhìn cái ót sưng đỏ, và máu mũi chảy như suối của Đường Đỏ Tam Giác, vô cùng thân thiết hỏi: “Có cần lấy túi cứu thương không?”

Đường Đỏ Tam Giác chỉ chỉ vào cái đầu choáng váng, Bạch Mao Hồ Yêu lập tức bổ nhào vào dưới giường mình, kéo ra một cái túi cứu thương thật lớn đưa cho Đường Đỏ Tam Giác.

Cùng lúc đó, Đường Đỏ Tam Giác rút một cái thẻ từ trong bóp, ném ra. Bạch Mao Hồ Yêu tiếp lấy, sau đó lôi từ dưới giường ra một cái máy cà thẻ, sau hai tiếng roẹt roẹt, cái thẻ kia lại lập tức trở về trong bóp của Đường Đỏ Tam Giác.

Động tác kết hợp nhuần nhuyễn, phối hợp ăn ý.

Tôi nhìn gương mặt bi thảm của Đường Đỏ Tam Giác, tinh thần trọng nghĩa ở sâu trong nội tâm lại vèo vèo dâng lên. Lập tức chộp lấy cái túi cấp cứu kia, nâng Đường Đỏ Tam Giác đang được quan tâm mà kinh sợ lên giường, hết sức cẩn thận giúp hắn băng bó, thêm mắm dặm muối nói: “Ôi, xem vết thương này, thật là đáng tội nghiệp.”

Đường Đỏ Tam Giác nghiến răng, gầm nhẹ: “Cô nhẹ tay một chút đi! Nếu không phải cô đột nhiên xuất hiện, ông đây cũng không cần chịu tội tình như thế đâu.”

Tôi tiếp tục châm ngòi: “Vậy sao bạn học Đoạn Dực kia có thể lấy gối chọi anh hả? Sao anh không giỏi phản kháng đi?”

Đường Đỏ Tam Giác vẻ mặt mất tự nhiên, hừ một tiếng không nói gì.

Bạch Mao Hồ Yêu cởϊ áσ ngoài, dựa trên đệm, nhìn tôi thoa thuốc cho Đường Đỏ Tam Giác, lại cười nói: “Kết quả của việc phản kháng, là phải do vũ lực cao thấp quyết định.”

Tôi đã hiểu, thì ra Đường Đỏ Tam Giác và Hắc Dực Miên Thần đã từng xảy ra tranh chấp, nhưng mà không đánh lại người ta, cho nên mới thành thật như vậy.

Ha ha… Thật là đáng yêu.

Khóe miệng cong lên, lực tay đã quên nặng nhẹ.

Đường Đỏ Tam Giác xuýt xoa một cái, lập tức đoạt lấy chai cồn i-ốt trong tay tôi, quát: “Cô không thể nhẹ tay một chút hay sao!” Sau đó lại còn nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu không thể dịu dàng một chút, thì còn tới thăm tôi làm gì?”

Trời đất chứng giám, tôi đâu có phải là tới thăm anh, nhưng bây giờ thì không thể nói như vậy, nếu không bảo đảm hắn sẽ khuấy ra một cơn gió lốc gì đó.

Bạch Mao Hồ Yêu hết sức tự nhiên vạch trần lời nói dối vi diệu này: “Bạn học Bạch Mễ đây là tới quét dọn vệ sinh cho tôi.”

Đường Đỏ Tam Giác đôi mắt đứng tròng, hung hăng trừng tôi.

Bạch Mao Hồ Yêu nhàn nhã nói: “Nếu hai người các anh cũng muốn dọn dẹp thì cứ trả phí.”

Tôi khoé miệng cười tươi đẹp nói: “Bạn học Bạch Hồ, tôi không phải là người giúp việc của anh.”

Bạch Mao Hồ Yêu lười nhác vươn vai: “Cô cao quý hơn so với người giúp việc rất nhiều, cầm kỳ thi họa, không gì là cô không biết, chi phí quét dọn đương nhiên là không rẻ, nếu không sẽ tổn hại khí chất của Học viện Quý tộc YY chúng ta.”

Đường Đỏ Tam Giác cười nhe hàm răng trắng, ném cái thẻ ra, cười một cách âm trầm khủng bố đối với tôi: “Tôi bao trọn.”

Bạch Mao Hồ Yêu ước lượng cái thẻ một chút, cười như tắm mình trong gió xuân, vô cùng hưởng thụ nhắm mắt lại: “Bạn học Bạch Mễ, cô phải kề cận bảo vệ tốt cho Hồng công tử chúng ta.”

Con mẹ nó! Tôi rốt cuộc đã hiểu được cái cảm giác muốn cưỡиɠ ɖâʍ cả nhà tôi của Đường Đỏ Tam Giác là phải có một mối hận đến mức nào! Tôi cũng rất muốn cưỡиɠ ɖâʍ Bạch Mao Hồ Yêu!!! Nhưng mà… Sao hắn lại gọi cái cụm từ ở bên cạnh kề cận bảo vệ một cách cường điệu như vậy? Chẳng lẽ…… Hắn mới là thằng nhãi ranh nhà Lão cục trưởng? Không giống, hắn ở đâu chui ra? Rõ ràng chỉ là xảo trá!

Nếu nói đến thằng nhãi ranh, tôi càng tin tưởng Đường Đỏ Tam Giác là thằng nhãi ranh nhất ở trong cái phòng này!

Trong ánh mắt biếи ŧɦái của Đường Đỏ Tam Giác, tôi động tác nhanh chóng đem cái đầu đáng thương cộng thêm cái chân phải hoàng kim của hắn toàn bộ băng thành xác ướp, sau đó dưới sự chỉ huy linh hoạt của ngón tay hắn, đông một chút tây một chút, quét dọn vệ sinh.

Khi tôi chui xuống dưới giường lau bụi bặm, thì lại bị Đường Đỏ Tam Giác bắt lấy, tôi mất tự nhiên né tránh đôi mắt đá quý lộng lẫy của hắn chậm rãi kề sát, xuyên thấu qua đống băng vải buộc chặt nghẹn ngào nói: “Cô gái đáng chết, cô không phải lại muốn trộm qυầи ɭóŧ của tôi nữa đó chứ?”

Tôi cười mỉa mai, móc từ trong túi quần ra cái qυầи ɭóŧ Kawaii được buộc chặt bởi một sợi dây màu hồng trong suốt nhét vào trong tay hắn: “Cái này trả anh đấy.”

Đường Đỏ Tam Giác ngón tay bấu chặt lấy cái qυầи ɭóŧ Kawaii kia, có một loại cảm xúc khó tả chảy tràn ra trong mắt, giống như… à… Axit có nồng độ ăn mòn cao, có thể làm cho làn da người ta hư thối trong tích tắc.

Nhưng tính cách ác liệt thôi thúc làm tôi nhịn không được tới gần, nhỏ giọng mê hoặc: “Thật là muốn nhìn bộ dạng anh sau khi mặc nó vào.”

Vì thế, trong sự nghiến răng nghiến lợi của Đường Đỏ Tam Giác, tôi lập tức thối lui đến vị trí an toàn.

Rầmm! Đường Đỏ Tam Giác ném cái gối đầu bay ra, bị cánh tay tôi chắn lại, trực tiếp đổi hướng bay về phía Hắc Dực Miên Thần vẫn luôn ở vào trạng thái ngủ đông!

Hắc Dực Miên Thần chậm rãi mở đôi mắt thâm như hắc đàm, sau đó lạnh lùng nhìn quét một vòng hai người đang biến thành tượng điêu khắc chúng tôi, rồi trở mình, khàn khàn nói: “Dọn dẹp đàng hoàng cho tôi.”

Gì? Hắn nói cái gì? Bảo tôi dọn dẹp giường đệm cho hắn sao? Tưởng tượng đến việc có thể tiếp xúc gần gũi với đối tượng mà mình hoài nghi, tôi liền hưng phấn đến mức khó có thể tự kiềm chế.

Tâm tư vừa xoay chuyển, liền bò đến mép giường của Hắc Dực Miên Thần, từ trên xuống dưới trái trái phải phải nghiêm túc chà lau, sâu sâu cạn cạn trong ngoài sờ soạng, bỗng nhiên tay đυ.ng phải một cái gì đó cứng rắn, ánh mắt tôi run run, cái cảm giác gϊếŧ giặc thành công, không hề uổng phí công sức, lại đột ngột bừng lên.

Vì thế, tôi thật cẩn thận nắm tay chặt lại, sau đó lặng lẽ kéo nó ra khỏi chăn đệm …

“A……” Một tiếng rên cực kỳ gợi cảm phát ra từ cổ họng Hắc Dực Miên Thần, một bàn tay to tướng tức khắc bao trùm lấy cái tay nhỏ của tôi, âm thanh khàn khàn kia lại lần nữa vang lên, dùng âm lượng chỉ chúng tôi mới có thể nghe thấy, bất đắc dĩ mà ẩn nhẫn nói: “Em muốn kéo đứt vận mệnh của tôi luôn sao?”

Tay của tôi đột nhiên bị nóng đến thiêu đốt, nhưng vẫn không buông cái vật cứng rắn dị thường to lớn kia của hắn, mà lấy đồng dạng âm lượng như thế nhỏ giọng trả lời: “Là anh muốn cưỡиɠ ɖâʍ ngón tay của em mà?”

Hắc Dực Miên Thần nới lỏng ngón tay tôi, rồi lại từ từ buông ra, giống như việc giao thoa vừa rồi chưa từng phát sinh qua vậy.

Tôi vỗ vỗ nửa bên gối hắn, lấy âm lượng bình thường nói: “Anh có lẽ nên đi kiểm tra một chút về độ đông máu, tám phần máu anh đều là hồng huyết cầu.”

Hắc Dực Miên Thần không thèm để ý đến tôi, vẫn tiếp tục bổ sung giấc ngủ.

Tôi lấy làm lạ, người này sao lại thích ngủ như vậy? Chẳng lẽ buổi tối hắn có hoạt động gì? Ừ, nhất định là đúng vậy rồi!

Tôi xoay ra một góc không muốn ai biết, xảo trá cười, đem cái bật lửa sờ soạn được từ chỗ Hắc Dực Miên Thần bỏ vào trong túi quần. Nếu tôi không nhìn lầm, cái bật lửa này chính là sản phẩm độc quyền của Night Club xa hoa số một số hai ở thành phố này; nếu tôi không đoán sai, Bạch Mao Hồ Yêu và Hắc Dực Miên Thần khẳng định là phát sinh giao dịch ở chỗ đó.

Cuối cùng, dưới sự theo sát của tôi, nếu không tìm ra được manh mối đột phá gì, thì thật phải xin lỗi bản thân mình đã lóe sáng lên sân khấu.

Đang lúc tôi đánh giá quân địch giả tưởng, thì cửa chính có tiếng nhẹ nhàng gõ vang, Bạch Mao Hồ Yêu nhổm thân mình lười biếng dậy, đưa mắt ra hiệu cho tôi, tôi tâm không cam tình không nguyện đi ra trước cửa, trong nháy mắt khi mở cửa ra, quả nhiên làm người bên ngoại sợ tới mức hớp hớp không khí, đột nhiên run lên.

Tôi lại tâm tình rất tốt nhìn Phương Á kia run rẩy môi đỏ, xoay người vào nhà, tự nhiên như ở trong nhà mình, hỏi: “Tìm ai vậy? Mời vào đây.”

Phương Á khóe miệng rút gân, trong mắt càng là điệu bộ tiểu vũ trụ đảo loạn, phẫn nộ hung hăng nói: “Sao cô lại ở phòng nam sinh?”

Tôi cười ha ha, vô cùng dịu dàng quét mắt về phía Bạch Mao Hồ Yêu, ái muội nói: “Anh ấy…bảo tôi tới.”

Phương Á sắc mặt thay đổi, giống như người vợ bị bỏ rơi chăm chú nhìn về phía Bạch Mao Hồ Yêu, co rúm lại, kêu lên một tiếng: “Hồ...”

Chưa kịp để Bạch Mao Hồ Yêu tỏ thái độ, tôi đã ôm lấy balo, nghênh ngang đi ra từ cửa chính, còn không quên ở trước mặt Phương Á hôn gió Bạch Mao Hồ Yêu một cái, phóng đãng nói: “Hồ cưng...người ta đi nha.”

Quét mắt nhìn Phương Á biến sắc cực kỳ lớn, tâm tình tôi quả thực sung sướиɠ tới cực điểm!

Tôi vốn dĩ chính là một cô gái hư, cho nên đừng hy vọng tôi làm tốt công việc trấn an mẫn cảm thần kinh của người nào đó, tôi ấy à, chỉ có thể làm kẻ ác, chui rúc trong cái góc an tĩnh của chính mình nhìn người ta sóng gió mãnh liệt biến sắc kinh hoàng, rồi kêu lên một chữ: Sướиɠ!

Bạch Mao Hồ Yêu muốn lợi dụng tôi kiếm tiền, thì nhất định phải thừa nhận được sự nhiệt tình châm ngòi của tôi.

Mà cô ả Phương Á kia, chẳng những không tìm được một người anh tốt đẹp, ngược lại còn là một con động vật ngốc nghếch khiến tôi phiền chán, không trị tội cô ta thì trị tội ai đây? Thật là chán ghét cái hình tượng bị người ta khi dễ của cô ta, giống như tôi rất oan uổng, tôi rất vô tội, nhưng tôi không có năng lực phản kháng vậy!

Đã là làm người, thì phải vì chính mình chọn nhiều hơn mấy bộ giáp bảo hộ thật tốt, nhưng nếu chúng ngược lại còn làm chính mình bị thương, thì tốt nhất là cho chúng đi vào vòng luân hồi, hoặc là tự mình xuyên không đến thời cổ đại rất xa rất xa trước đây, đi lừa gạt mấy con khỉ còn chưa khai trí đi! ( Một trong những lí luận biếи ŧɦái của đồng chí Giang Noạ)

-------

Nhìn mấy món ăn đầy đủ sắc hương vị, tôi chẳng những không muốn ăn, còn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

Trong thẻ không có tiền, tiền lương càng không thể đi lãnh, thật sự khiến tôi có khổ cũng nói không nên lời.

Lão cục trưởng à, cho dù ngài đầu lưỡi cứng đờ, cũng không đến mức quên trong một góc nào đó còn có một người chiến sĩ đang bảo vệ hòa bình quốc gia hoà bình là tôi chứ?

Ôi… Đừng tưởng rằng bảo vệ Hoàng tử chính là công việc nhẹ nhàng, nếu một khi không cẩn thận, là sẽ dẫn đến chiến tranh cho đất nước! (chỉ cần cô hạ thủ lưu tình, thì sẽ không dẫn đến chiến tranh rồi. )

Tôi cúc cung tận tụy đến chết mới thôi như thế, sao lại lưu lạc đến mức không có tiền ăn cơm chứ?

Tôi nuốt nuốt nước miếng, cất cái hộp cơm vào trong tiếng chào mời, nói rằng mình đã có thức ăn, trong sự nhìn ngó của mọi người tay cầm hộp cơm trống rỗng ưu nhã xoay người, cố gắng đạt tới động tác như một điệu waltz lưu sướиɠ.