Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tin này truyền ra, kia quả thực so với bò uống sữa người còn truyền kỳ hơn nhiều!

Trong lúc nhất thời, phòng hồ sơ của tôi khách đến đầy nhà, mọi người ai nấy hàng hàng lớp lớp, lũ lượt kéo tới xem mặt cộng sự mới của tôi, âm thầm bội phục ánh mắt độc đáo và khẩu vị khác thường của anh ta.

Sau khi cùng sinh viên kia tiếp xúc mấy phen, tôi phát hiện ánh mắt anh ta nhìn tôi dường như trộn lẫn quá nhiều tình ý, khiến cho ngọn lửa luyến ái đã chịu nhiều vùi dập của tôi lại lần nữa tạch tạch bùng lên, giống như mèo hoang động dục, một phát không thể vãn hồi.

Có thể nói, tôi không phải thánh hiền, lại còn là con chó luôn đuổi theo chủ nhân, hiện giờ có một nam sinh viên đẹp trai hào hoa tới, theo đuổi tôi đang đói khát vạn phần, quả thực là củi khô lửa bốc còn thêm dầu hoả, một phát là trúng! Chặc chặc ! Còn là hễ cháy lên thì bất diệt nữa.

Cho nên, trải qua một phen suy tính, tôi liền ôm theo hàm răng hô, nước miếng chảy không kịp khống chế, lắc lư cái đầu nấm lớn, nhanh như chớp chui vào lòng anh sinh viên ôm ấp, hưởng thụ hạnh phúc mùa xuân đến rồi.

Nhưng, khi tôi trong lúc vô tình, thoáng nhìn thấy đề tài luận văn của anh ta, tôi đã làm chuyện nổi tiếng thứ nhất trong cuộc đời.

Kỳ thật, con người tôi luôn luôn khiêm tốn, chưa bao giờ chạy ra trước đầu sóng ngọn gió cả, nhưng, sự thật là lại tạo thành anh hùng.

Sự thật là…

Một buổi sáng sau khi làm việc xong, sinh viên nói anh ta đói bụng, tôi liền run rẩy cặp đít chai lắc lư, nhe hàm răng hô cộng với mấy cái răng lởm chởm vàng khè, đặt mông ngồi lên đùi sinh viên, giữa ban ngày ban mặt, trong phòng hồ sơ đậm chất thư hương, vạn phần thâm tình mà móc ra một khối đồ ăn hư thúi từ cái lỗ răng sâu số hai bên trái của mình, nồng tình mật ý đưa đến bên miệng anh sinh viên, sóng mắt mơ màng mà phun nước miếng, nhẹ nhàng nói: “Nè…… Ăn đi, đây chính là em để dành từ tối hôm qua cho anh đấy.”

Gương mặt anh ta sau khi đột phá cực hạn của nhân loại, quay đầu, ọe lên một tiếng, phun ra xối xả…

Còn tôi, nhanh tay lẹ mắt một phen che miệng anh ta lại, bắt anh ta ngẩng đầu, rồi tàn nhẫn xoa xương sườn anh ta! Động tác liền mạch lưu loát, có phong phạm của một thế hệ tông sư!

Anh ta mở to hai mắt, đồng tử sợ hãi, vạn phần thống khổ mà đem toàn bộ những thứ mình vừa nôn ra nuốt vào trở lại! Sau đó, lại nôn, lại nuốt! Lại lại nôn, lại lại nuốt!

Tôi đứng lên, đem bài luận văn chủ đề 《 Thảo luận về tâm lý thừa nhận cực hạn của nhân loại 》 thình lình ném vào mặt anh ta, khinh thường nói: “Nếu tôi hiện tại có một ngàn vạn, tôi chỉ cần dùng trong đó một phần ba chọi vào mặt anh, anh nhất định sẽ vô cùng sung sướиɠ, mà cam nguyện nuốt xuống bãi nôn của mình; nếu tôi dùng hai phần ba, anh chắc chắn sẽ vạn phần kích động mà nuốt xuống bãi nôn của tôi; nếu tôi đem một ngàn vạn toàn bộ cho anh, anh sẽ lấy ngay phân chó bỏ vào trong miệng, còn thể hiện vẻ mặt say mê hạnh phúc nữa. Cái này, chính là tâm lý học. Nhân loại không có cái gọi là thừa nhận cực hạn, chỉ quan tâm một cách đơn thuần rằng, có được bao nhiêu lợi ích tương ứng. Anh sinh viên, anh hiểu chưa?”

Theo sóng mắt run rẩy hoảng sợ của sinh viên, tôi quét cái nhìn về phía trước cửa phòng tư liệu vẫn luôn không người hỏi thăm, thấy Lão cục trưởng cùng với toàn bộ các lãnh đạo, các lộ thần tiên bốn phương, còn có tuyên truyền viên miệng rộng cục chúng tôi, đã đứng đó tự bao giờ.

Yêu đương lại thất bại thêm một lần nữa, trong lúc mọi người lén lút nghị luận, tôi đã lại khôi phục thành bộ dạng nữ hiệp giang hồ. Nhưng mà, bởi vì chuyện lần này, tôi chính thức được đồng nghiệp trong cục chúng tôi phong tặng danh hiệu thứ nhất: Đệ nhất khắc tinh biếи ŧɦái!

Trong cục người ta nói, dựa vào thủ đoạn trừng trị người khác của tôi, hoàn toàn có thể bẻ cong thành thẳng, bẻ thẳng thành cong! Các bạn muốn hỏi vì sao ư? Đương nhiên là bởi vì nam giới sau khi bị tôi ra tay, liền hoàn toàn tuyệt vọng đối với phụ nữ

Ôi…… Kỳ thật, tôi là người rất khiêm tốn.

-------

Suốt ngày ăn không ngồi rồi, tôi lại bắt đầu đánh chủ ý lên các đồng chí chung quanh, thỉnh thoảng lấy ánh mắt rà qua rà lại một chút, làm hại nhiều người run run bỏ đi.

Nhưng ở đời có cái gọi là đi đêm nhiều thì sẽ có ngày gặp quỷ.

Vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, khi tôi tùy tiện đi dạo, đã gặp được một người phụ nữ thường xuyên bị chồng đánh, chạy đến cục khóc lóc kể lể, mà đồng nghiệp phụ trách việc này lại không ở đó, tôi đương nhiên đạo nghĩa không thể chối từ, nhảy ngay ra ngoài tiếp nhận. Việc này đã trở thành biệt hiệu thứ hai của tôi trên giang hồ.

Trong lúc người phụ nữ kia nước mắt nước mũi gào thét, tôi đã hiểu được đại khái câu chuyện.

Cơ bản vì đàn ông thích uống rượu, uống xong liền đánh người, đánh xong liền ngủ, tỉnh ngủ thì trở lại thành dáng vẻ người tốt. Người phụ nữ này và bà con hàng xóm đều đã từng khuyên nhủ nhưng không có tác dụng gì.

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Trên cơ bản, chuyện này người bình thường, không giải quyết được.”

Người phụ nữ kia nghe tôi nói vậy, lập tức gào lên, bi thống vạn phần.

Tôi nói tiếp: “Thứ nhất, khi hắn đánh cô một bàn tay, thì cô không nên nhịn nhục dung túng cho hắn, mà phải đánh trả lại hắn bằng hai bàn tay, thêm vào cả hai chân, còn phải cầm thêm gậy gộc nữa, tốt nhất là côn nanh sói.” Người phụ nữ kia nghe tôi nói, trợn to mắt nhìn quên cả khóc.

Tôi lại còn nói tiếp: “Đương nhiên, chúng tôi không đề xuất bạo lực nhưng phòng vệ chính đáng là tất yếu. Tôi có một người bạn, cô ấy cũng ở vào hoàn cảnh giống cô. Chồng cô ấy cũng là tay nghiện rượu, uống rượu vào thì đánh cô ấy, sau khi tỉnh lại thì giống như không có việc gì. Thậm chí còn đối với cô ấy vô cùng tốt. Bạn của tôi không chịu nổi loại tra tấn này, cô ấy liền đi mua một con dao gϊếŧ heo. Vào đúng lúc chồng của cô ấy đang ngủ, liền ngồi kế bên mài dao. Ngày nào cũng mài, đêm nào cũng mài, mài cho đến khi chồng cô ấy quỳ xuống đất, mạnh mẽ chấp tay lạy ba lạy, tình ý chân thành, khẩn cầu cô ấy đừng mài nữa, cũng hứa sẽ không chạm vào một ngón tay cô ấy. Lúc này cô bạn của tôi mới cắm con dao gϊếŧ heo lên mặt thớt xa xa rồi tát cho hắn hai cái vang dội, sau đó đại công cáo thành đi ra phố mua quần áo. Đây chính là cái gọi là thay đổi thói quen, hình thành phản xạ có điều kiện.”

Người phụ nữ trên mặt nước mắt đã khô, đôi mắt sưng đỏ nhìn tôi chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: “Cô cảnh sát, ý cô là…?”

Tôi lắc đầu: “Tôi không có ý gì, chỉ là kể một câu chuyện.” Tuy rằng câu chuyện này là tôi tự nghĩ ra, nhưng cũng coi như là một phim ngắn xuất sắc, không phải sao?

Người phụ nữ đi rồi, Lão cục trưởng vào phòng, nhếch miệng cười với tôi, đột nhiên nhào tới, khiến tôi sợ tới mức thần kinh tán loạn, cất bước bỏ chạy.

Kết quả, gừng càng già càng cay, cuối cùng tôi bị nụ cười dâʍ đãиɠ của Lão cục trưởng dồn vào một góc văn phòng…

Ôi ôi ... bộ dạng tôi như vậy, ông ta cũng có thể xuống tay da^ʍ tà, tôi……tôi…… tôi phục rồi!

Nhưng thấy ánh mắt nồng cháy nóng bỏng của Lão cục trưởng, giống như dòng điện cao thế đánh về phía tôi, nhiệt tình dào dạt hỏi: “Đồng chí Giang, cô muốn tìm người phối ngẫu như thế nào?”

Tôi nuốt nước miếng: “Tôi thích, là được.” Đương nhiên, có thể thích tôi là tốt nhất.

Lão cục trưởng lại thân cận hơn một chút, hỏi: “Cô cảm thấy… hình mẫu giống tôi có được không?”

Tôi lại nuốt một ngụm nước miếng: “Không…… Không tệ.” Nhưng mà tôi không hưởng thụ được.

Lão cục trưởng ánh mắt sáng lên, hắc hắc nở nụ cười: “Vậy đồng chí Giang, của hồi môn cô có yêu cầu gì không?”

Tôi mạnh mẽ nuốt xuống một mồm to nước miếng, khô cằn há miệng thở dốc: “Lão cục trưởng, tôi……”

Lão cục trưởng vung bàn tay lên, hào khí mười phần nói: “Không cần trả lời tôi sớm quá. Cô cứ suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời cũng không sao. Nhưng mà chuyện này không phải một mình tôi có thể quyết định, còn phải về nhà thương lượng đã.”

Tôi run rẩy môi, không thể tưởng được tạo hình kinh điển của mình, lại có thể trở thành hình tượng tình nhân trong lòng đồng chí lão niên này. Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là cách mạng tiền bối đó, sau khi trải qua chinh chiến, gặp đủ khó khăn, mới có được phẩm vị sinh hoạt ...độc đáo như vậy.

Chỉ là, tuy rằng tôi có một bộ mặt vạn dặm xa cách, nhưng lại có một trái tim đầy nhiệt huyết. Xin tổ chức cho phép tôi tự do yêu đương!!!

Ngay lúc tôi quyết định bày tỏ thái độ, Lão cục trưởng đã duỗi tay thò vào ngực trái của mình, sờ sờ, soạng soạng một lúc, cuối cùng móc ra một cái đồng hồ quả quýt cũ mèm, thần bí hề hề mở ra, cười lộ hàm răng trắng, nói với tôi: “Đồng chí Giang, tôi nói cho cô biết, thằng ranh con nhà tôi chính là một thằng khốn kiếp, không biết nghe lời! Ông đây nói đông, nó sẽ đi tây! Không đối nghịch với tôi, nó liền cả người ngứa ngáy! Bây giờ cho dù là phải làm gì, thì tôi cũng sẽ bắt nó cưới cô. Ông đây không tin, với thủ đoạn trừng trị người khác của cô, cho dù không làm hệ thống tuần hoàn của nó tắc nghẽn, cũng phải khiến cho thần kinh não thứ năm của nó đau đớn! Ha ha ha… hức hức hức…”

Tôi tâm thần không yên, rốt cuộc cũng chờ được mây tan thấy trăng sáng, từ không tiếng động khóc thút thít đến cao giọng cười to, thực là quá cực đoan. Tôi chịu đựng xúc động muốn cười như điên, trừng lớn đôi mắt, xuyên thấu qua cặp kính đít chai, dùng sức dán mắt vào tấm ảnh chụp ố vàng trong cái đồng hồ quả quýt kia…

Ngay lúc tôi xoay tròn cổ một góc n độ, vẫn chỉ nhìn thấy một người phụ nữ ôm một thằng nhóc béo tròn, không mặc quần, lộ ra cái ấy... còn diện mạo thì không thể nhìn thấy được. Chỉ là, tỷ lệ cái ấy của thằng nhóc chiếm diện tích trong hình, khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.

Lão cục trưởng cất cái đồng hồ quả quýt lại như bảo bối, khẽ than thở nói: “Thằng ranh này, quả thật chính là khắc tinh trong cuộc đời ông đây. Cũng là vì lúc nhỏ, đã quá nuông chìu nó, không đánh cho nó biết!” Sau đó lại cười lớn, vỗ mạnh lên bả vai tôi, vui mừng nói: “Sau này, thằng nhóc này giao cho đồng chí Giang! Tổ chức tin tưởng cô là người có thể nghiêm túc chịu trách nhiệm!”

Tôi bị vỗ đến lùn xuống một đoạn, cố sức mà ngẩng cổ, đánh giá Lão cục trưởng mày kiếm mắt to, nỗ lực tưởng tượng bộ dạng của con ông ta, khiêm tốn nói: “Lão cục trưởng, tôi... sợ là…… Khó có thể đảm nhiệm trọng trách.”

Lão cục trưởng bàn tay to ngưng lại, sảng khoái nói: “Đồng chí Giang, cô phải có tự tin! Cưới vợ, là phải xem tính tình, nếu là tìm người đẹp, vậy không bằng cứ đi mua một bức tranh thu nhỏ.”

Đôi mắt sau cặp đít chai của tôi lấp lóe, cuối cùng nhào vào lòng Lão cục trưởng, nghẹn ngào nói: “Cha chính là cha ruột của con!!!” ( vậy đó, cứ thế mà bàn xong, giá thị trường quả nhiên là rẻ mạt )

Lão cục trưởng vỗ bả vai tôi, cười lớn: “Con gái ngoan, về sau có con ủng hộ cha, cha có thể trừng trị thằng nhóc kia rồi... ha ha ha…”

Tôi…… không có…… gì để nói……

Vận mệnh của một người nào đó, cứ như vậy bị cha hắn bán đi, bị tôi không tốn lấy một phân tiền mua về rồi.

Vậy đó, chung thân đại sự, cứ như vậy là định xong rồi.

Từ khi có Lão cục trưởng làm chỗ dựa, tôi vui mừng được hai ngày, nhưng trước sau vẫn chưa gặp vị hôn phu trong truyền thuyết kia của tôi, chỉ có Lão cục trưởng thỉnh thoảng lại vỗ bàn tay to xuống, báo cáo động thái gần đây của hắn.

Ví dụ như: đồng chí Giang, nhẫn nại một chút thằng nhóc kia mấy ngày nay không về nhà. Lại ví dụ như: đồng chí Giang, nhẫn nại một chút, thằng nhóc khốn kiếp kia, bị ông đây đánh bỏ chạy rồi…

Dần dần sinh hoạt lại trở nên không thú vị, trong lúc nhàm chán tôi rốt cuộc cũng tìm được một con đường giải sầu mới. Những lúc nhàn hạ không có việc gì làm, tôi hoàn toàn trầm mê trong các câu chuyện tình yêu xuyên không, ảo tưởng bản thân mình có thể xuyên qua thời không, sau đó mượn xác hoàn hồn, hoàn toàn thoát khỏi bộ dạng dọa người này. Lấy gương mặt thiên thần là chính, giảm béo là phụ theo đuổi dáng người ma quỷ.

Trải qua nghiên cứu, tôi liệt kê ra tình huống có thể xảy ra xuyên qua.

Thứ nhất tai nạn máy bay.

Thứ hai nhảy xuống giếng.

Thứ ba đột tử ngoài ý muốn.

Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng xác định không còn gì luyến tiếc. Tôi quyết tâm thử một lần!

Phong ba trên máy bay:

Khi tôi đã để dành được hai tháng lương lận lưng quần, tôi liền mang tâm tình khẩn trương đi mua vé máy bay, sau khi bước lên máy bay, chờ cất cánh, tôi không ngừng nhìn quanh, cầu nguyện: “Nổ mạnh, nổ mạnh, nhất định phải nổ mạnh!”

Kết quả, trong nháy mắt khi máy bay cất cánh, tôi thành công bị giữ lại ở Sở Cảnh Vệ Hàng Không, nhìn về phía xa xa, chiếc máy bay chở theo muôn vàn mộng tưởng của tôi cất cánh mà bay đi. Còn mình, thì phải tiếp nhận một cuộc truy hỏi nghiêm khắc của tổ chức.

Lão cục trưởng tới bảo lãnh, hỏi: “Đồng chí Giang, sao lại làm vậy?”

Đáp: “Tôi muốn xuyên qua.”

Lão cục trưởng chụp một bàn tay gấu đen lên vai, khiến tôi đầu choáng mắt hoa.

Thời gian trôi qua... tôi lại thắt lưng buộc bụng, hai tháng sau rốt cuộc cũng một lần nữa có thể bước lên máy bay, tâm tình hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được. Nhưng mà, điều đáng chết chính là vô cùng không khéo, lại gặp phải tiếp viên hàng không lần đầu tiên lôi tôi ra khỏi máy bay. Trong lúc tiếp viên kia như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm vào tôi, tôi khẩn trương vô cùng xua tay tỏ thái độ: “Sẽ không nổ mạnh, sẽ không nổ mạnh, nhất định sẽ không nổ mạnh!”

Kết quả, vẫn như cũ bị quang vinh mà thỉnh ra ngoài.

Theo nguồn tin đáng tin cậy cho biết lúc đó bộ dạng của tôi, vô cùng dọa dẫm, đến cả thượng đế cũng sợ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực thừa nhận của nhân loại, khiến mọi người khủng hoảng. Thậm chí có hành khách cho rằng tôi là phần tử khủng bố, hét lên một tiếng, trực tiếp chạy như bay xuống máy bay.

Xong việc, có một vị đồng nghiệp hảo tâm nói với tôi: “Đồng chí Giang, cái này không thể trách cô được, chỉ có thể đổ thừa là tử thần không muốn tới mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »