Lần đầu tiên bị đá. Tôi khóc lóc, ngộ ra một chân lý: Nước mũi, là mặn.
Lần thứ hai bị đá. Tôi cười ngộ ra một triết lý: Đàn ông, là đê tiện.
Lần thứ ba bị đá. Tôi nói: “Em đối với tình cảm luôn nghiêm túc, cho nên, chờ khi anh kết hôn, nhớ ghi chú rõ lên tờ khai đăng kí rằng đã ly dị.”
Lần thứ tư bị đá. Tôi nói: “Đàn ông giống như giày dép, còn là mua ở cửa hàng đồ cũ, đi cùng em một đoạn đường rẻ mạt. Hay là bây giờ anh coi như mình là đôi giày công năng đặc biệt, che chân thối, thương hương tiếc ngọc, chiếu cố tâm trạng bực bội khi em tạm mấy ngày không mang được giày cao gót đi.”
Lần thứ n bị đá. Hắn nói: “Cầu đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân một con đường sống đi!”