Sáng sớm, mặt trời chiếu cả vào phòng rồi mà con người nhỏ bé kia còn nằm ườn ra ngủ. Đợi tới khi ánh nắng chiếu hẳn vào mới bừng tỉnh, bung chăn ngồi dậy. Vươn vai một cái, nhìn xung quanh, im ắng lạ thường chỉ nghe tiếng chim trên sân thượng đang ríu rít hót. Nhã Khanh xếp chăn gối gọn gàng rồi leo ra khỏi giường, lê vào nhà tắm đánh răng. Con bé vệ sinh cá nhân gần hết nửa tiếng đồng hồ, còn cả sửa soạn tóc tai rồi làm đẹp da nữa chứ. Xong cả, đang lau mặt cho tỉnh ngủ thì nghe tiếng điện thoại vang lên, mà khoan sao nghe tiếng này lạ vậy ta.
- Ủa sao điện thoại chị Quỳnh ở đây ta? Không lẽ để quên ở nhà? Mà bà chị này tới lỗi nhỏ còn không bắt được, nói chi là quên điện thoại. - nó nghĩ nghĩ rồi đem điện thoại xuống nhà, định đem đưa cho chị.
Nó mở cửa phòng ra, nghe tiếng động trong bếp, không lẽ trộm? Nó lén lút tưởng mình là thám tử hay sao ấy, cằm theo cái bìa cứng đi xuống lầu. Giờ mà thật thì em cằm cái đó rồi chiến đấu sao đây? Nhưng mà càng tiến xuống thì em nghe tiếng động lại càng xa, em tưởng nó định bỏ chạy nên nhẹ nhàng mà cẩn trọng đi nhanh xuống lầu. Nhã Khanh núp đằng sau cánh cửa, bỗng tiếng động tiến gần lại em, nhắm mắt nhắm mũi, nó quất một phát vô người đó...
- Aaaaa... Cái gì vậy Khanhhhhh? - nó nhào ra đánh phát, chị hết hồn, không né được luôn thế là ăn nguyên cái bìa quẹt vào tay.
- Em tưởng ăn trộm, sao giờ này chị ở nhà? Chị có sao không, em xin lỗi xin lỗi. - con bé thấy chị đau nên quăng luôn "vũ khí" chạy lại ôm lấy chị.
Nó thì sốt sắn chạy lại xem hết tay tới chân chị, còn Khánh Quỳnh chẳng nói gì, chị ôm tay mình, hình như đang đau lắm. Con nhỏ thấy vậy nên kéo tay áo chị lên xem. May là Khánh Quỳnh hay mặc quần áo tay dài đấy nên chỉ trầy nhẹ thôi.
- Trầy òi, để em đi lấy thuốc, chị lên ghế ngồi đi.
Nó dìu chị lên sofa rồi chạy đi lấy thuốc. Gì chứ chăm người yêu, em lẹ lắm nhen. Khánh Quỳnh vẫn còn đang xuýt xoa nhưng không quên nhìn theo bé con lăn xăn ấy. Một lát, bé quay lại, trên tay cầm theo chai thuốc, nó ngồi xuống, kéo tay Khánh Quỳnh đặt lên đùi mình rồi xoa xoa thuốc còn thổi thổi như mấy lần chị bôi thuốc cho nó vậy. Nhìn chuyên nghiệp lắm nha... xém tí quên luôn con nhỏ cũng từng học Y mà hahaa. Nhã Khánh cắm cúi thoa nhẹ nhẹ, chị nhìn nó mãi không thôi, ánh mắt trìu mến ấy ấm áp lắm.
- Được rồi, em tính xoa hết chai thuốc luôn hả? - chị rụt tay lại, nhướng mầy hỏi nó.
- Em xin lỗi Khánh Quỳnh!!
Con nhỏ thấy chị rụt tay lại, nó ngước lên thấy chị nghiêm mặt không nói gì nên rưng rưng. Gì thì gì chứ nó sợ chị giận nhưng chỉ lúc nó làm sai thôi, chứ chị mà sai với nó, nó còn dỗi ra mặt chả thèm nói chuyện ấy chứ.
- Khóc cái gì mà khóc, em đánh người ta cho đã, người ta chưa khóc mà em đã mếu ra rồi, con mèo mướp!
Khánh Quỳnh lắc lắc đầu, cười phì một tiếng rồi lại nhíu mầy nhìn con bé kia. Chị kéo nó đứng dậy, nhấc bổng đặt lên chân mình. Con bé ngồi vắt vẻo trên chân chị, một tay chị ôm nó, một tay nựng nựng mặt. Sáng sớm chưa ăn sáng đã ăn nguyên cái bìa cứng từ người yêu nhỏ bé này rồi nhưng từ sau khi ăn trận đòn của mẹ, Khánh Quỳnh cũng điềm đạm hơn, bớt nóng nảy. Nhờ trận đòn đó, chị cũng cảm ơn mẹ nhiều lắm, không nóng nảy cũng làm chị cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn. Con bé cứ cúi mặt không dám nhìn chị, hình như nó đang hối lỗi. Chị nghiêng đầu, đưa mặt lại gần nhìn nó. Khánh Quỳnh cười rồi chọt chọt má em bé:
- Em mà không chịu nhìn chị, không chịu cười là chị lại đau nữa đấy! Biết cảnh giác vậy là tốt mà nếu lỡ có thật không lẽ em tính xông ra vậy đấy hả? Mốt có gì thì trốn đi rồi kêu cứu nghe chưa? Học võ thì học võ thôi chứ không có liều nghe không? - con bé cũng chịu quay sang nhìn chị, Khánh Quỳnh vừa dặn dò vừa vuốt tóc nó.
- Em nhớ òi, à mà điện thoại chị nè, em tưởng chị đi làm nên em định đem đưa chị. - chị cầm điện thoại rồi bế nó đi vô bếp.
- Ăn sáng đi nè cô nương, tui đói rồi nè.
Wow, chị nấu thơm quá chừng thơm luôn, vừa ăn vừa tám chuyện. Nó mới sực nhớ ra nên hỏi luôn:
- Mà em hỏi nè, sao nay chị không đi làm? Em nhớ nay đâu phải ngày nghỉ của chị đâu?
- Uhm, ăn xong đi lên phòng chị kể cho nghe! - chị quay vô dọn chén, con nhỏ được cái ăn chậm mà nói nhiều nên còn thồn vô họng để còn đi hóng chuyện.
Chị ra phòng khách đợi nó rửa chén, con nhỏ ăn chậm nên bị chị bắt tự rửa đó mà. Còn đang ngẩn ngơ rửa chén thì chợt trong đầu nó loé lên một suy nghĩ, không phải chứ?
- Em rửa xong rồi này chị, mà chị có gì nói với em thì nói dưới đây luôn đi. - nó ngồi uỵch xuống ghế, ôm eo chị, cạ cạ đầu vô tay.
- Thôi chị không thích nói chuyện riêng dưới phòng khách. Đi đi lên phòng nè bé. - chị đứng lên tắt tivi, kéo nó đứng dậy.
- Lần nào chị kêu lên phòng chị nói chuyện là y như rằng em cũng bị đòn hết á. - chị lôi nó đi xềnh xệch đằng sau, con nhỏ vừa càm ràm.
- À thì ra là sợ ăn đòn hả? Chị tưởng em lì đòn lắm chứ? - Khánh Quỳnh tính nói chuyện riêng với nó thật mà con nhỏ cứ nghĩ đâu đâu làm chị mắc cười quá chừng.
- Chị đánh đau thấy mấy ông trăng luôn sao không sợ.
Nói một hồi cũng lên tới cửa phòng, chị đẩy nó vô rồi chốt cửa phòng lại, câu chuyện đang nói vẫn còn đang dang dở, chị tiếp lời:
- Vậy nãy em đánh chị rồi không đáng bị đòn hả? - Khánh Quỳnh nay biết đùa nhây thật ấy, chị đè nó nằm sấp xuống giường làm nó la í ới.
- Em xin lỗi rồi mà với lại em lỡ tay thôi chứ em có cố ý đâu. - nó vừa nói vừa giãy giụa trên giường nhưng thừa biết bản thân chống không lại sức của Khánh Quỳnh.
- Thôi nghiêm túc nè, dậy chị nói chuyện với em, chuyện quan trọng nên chị muốn nói chuyện với em trước. - chị đỡ nó ngồi dậy rồi ngồi xếp bằng nhìn nó.
- Có liên quan đến chuyện nay chị ở nhà hở?
- Uhm, chuyện là chị có phòng khám riêng thì em cũng biết rồi đúng không?
- Cái này em biết mà sao em không biết được, em thấy chị làm ăn cũng được mà sao thế?
- Thì bởi vậy nên chị nghỉ việc trong bệnh viện rồi nhóc. - chị còn đang ấp úng nói thì nó đã trợn tròn mắt nhìn chị.
- Cái gì? Chị nghĩ gì vậy? Việc đang tốt mà sao chị nghỉ? Mẹ chị biết chưa? - chưa gì nó đã ào ào lên rồi làm chị đang bình thường, giờ rối lên theo nó luôn.
- Xuỵt coi, chị nói với em là tại chị muốn bàn để ăn nói sao với mẹ đây này. Chị cũng không muốn mẹ biết đâu, chắc mẹ chị nói cả ngày cả tháng luôn cho em coi. - chị thì sợ mẹ cằn nhằn mà nó cứ nhào nhào lên vậy đó.
- Vậy giờ chị làm phòng khám thôi hả?
- Không, chị xin vô trường em học hồi đó dạy luôn rồi. Không còn thỉnh giảng giống hồi em đi học nữa.
- Trời ơi, thật á? - nó lại tròn mắt nhìn chị, con bé mất niềm tin với chị vậy à?
- Sao em ngạc nhiên vậy? Thấy chị dạy không ổn à? - chị đẩy đầu nó, biểu cảm của nó làm chị bị xoay vòng vòng không kịp hiểu em nó.
- Không, em thấy thương mấy đứa sinh viên thôi. Gặp chị chắc tèo rồi, còn làm giảng viên cơ hữu, buồn cho các em! - nó bĩu môi, lắc lắc đầu, mặt cười cười.
- Hay quá ha, em hồi đó cứ đu theo tui học mà nói hả?
*Bốp*
- Ây da, đó đó, chưa gì chị đánh em rồi. - ai kêu lý sự, Khánh Quỳnh với tay đánh yêu cho nó phát vô đùi rồi nhìn nó khinh bỉ.
- Mà giờ nói sao với mẹ nhờ, còn em đó, dặn em chứ không em lại đi nói với mẹ chị chắc chị trói em bỏ vô tủ luôn quá. - bà chị ạ, làm cho đã rồi bắt người ta nghĩ cách cho thì ai mà chịu cho nỗi kia chứ.
Huống chi mẹ chị còn thích nói chuyện với Nhã Khanh. Từ lúc có con bé, mẹ chị chỉ lo hỏi tới nó thôi, chả thèm chiều chị như hồi nhỏ. Chị cũng vui vẻ thôi chứ không có gì nhưng phiền cái là chuyện gì nó cũng kể cho mẹ chị nghe. Hôm trước có lần chị làm mệt, lười ăn, vậy thôi đó mà nó cũng đem kể, làm chị ăn chửi đã đời.
- Em biết rồi, để em nghĩ cách cho. - nãy hết làm thám tử, rồi giờ tới làm chúa tể kế hoạch à nhỏ??
- Thôi đi, chỉ cần giấu là được rồi, khi nào mẹ biết thì giải thích. Vậy đi, chỉ cần em đừng có đi kể lung tung là được. Đồ con nít thúi! - chị nhéo mũi nó rồi quay ra bàn làm việc.
- Nè nè, chị kêu người ta vô nói vậy thôi rồi kêu người ta thúi hả, đúng là Khánh Quỳnh đáng ghét! - chị quay đi lại bàn, còn nó giẫy trên giường mà dỗi.
Nó lo trùm mền mà dỗi nên chẳng biết chị đang tiến lại gần. Khánh Quỳnh giật tung cái mền, lôi nó ra:
- Thả tay em, đauuuuu...
*Bốp, bốp* - chị lôi nó xuống giường, kéo vai nó xoay cả người lại rồi phát hai phát đủ làm nó nhảy dựng lên.
- Em nói ai đáng ghét! - chị xoay nó ngược lại, giữ hai tay nó mà hỏi.
- Em có nói ai đâu, chị ăn hϊếp em. - nó vừa nói vừa dẫm chân đùng đùng, nay là nhờn lắm rồi đây.
- Đứng im chưa? Nay học đâu ra tật nói chuyện mà dẫm đùng đùng vậy hả? Không đừng im được thì ra đó úp mặt vô tường một tiếng đi cho nhớ! - đang nói chuyện, chị nghiêm giọng làm nó rụt lại không dám làm nũng nữa.
- Dạ... - nó lủi thủi đi lại góc tường, khoanh tay, úp mặt vào tường.
- Nè, đứa ngốc này! - chị bế nó lên rồi lại bàn làm việc.
- Chị chọc em hả? Em méc mẹ chị nè!! - nó vừa nói vừa đấm vô lưng Khánh Quỳnh tới tấp tại chị đang bế nó kiểu như em bé ấy, chân nó kẹp vô người chị, tay ôm cổ, tay thì đánh.
- Méc đi, cho em lên sân thượng mà ngủ. - chị đi lại bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, còn bé con ngồi lên đùi chị.
- Ngồi vậy rồi sao chị làm việc? - chân nó còn không đυ.ng đất kìa, cứ quẫy quẫy trông đáng yêu phết.
- Chị đọc tài liệu thôi có gì đâu, ngồi đây cho chị ôm đi, ấm quá à.
Thế rồi con bé ngồi hết nghịch tóc tới nựng mặt Khánh Quỳnh. Chị ngồi đọc tại liệu, cứ hễ chăm chú thì mọi thứ xung quanh chị đều không dể tâm nhưng mà con bé này thì không. Mặc dù cũng kệ đó mà kệ em nó muốn làm gì cũng được. Một tay lướt chuột, một tay ôm con nhỏ xoa xoa lưng rồi chọt chọt mông nó. Mấy lúc đó nó lại ngồi im, đầu tựa vào vai chị, hai tay vòng ra sau lưng ôm chị vô lòng.
Mẫn Vy mà thấy cảnh này chắc là ghen lắm, nhỏ tới giờ chị thân với nó bao nhiêu mà nó còn chưa bao giờ vậy với chị, có chút ghen à nha.
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở truyenhdt.com - HANURI0123