Chỉ Say Mê Quân

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Xuyên không, nữ tôn, sạch, sủng, 1x1, HE Editor: ๖ۣۜJmiuღ, Bạch, Tử Sa Beta: ๖ۣۜJmiuღ Độ dài: 64c+PN
Xem Thêm

Chương 26: Trên đường đi cứu được mỹ nhân
Liễu Nham âm thầm suy nghĩ, nơi này liệu có người môi giới nhà đất hoặc tương tự như vậy không đây? Nếu không có, dựa vào đôi chân này, sợ rằng nàng có đi gãy chân cũng không tìm được chỗ ở lý tưởng. Nàng tuỳ ý đi vào một quán trà náo nhiệt, nơi này có lẽ là chỗ thích hợp để hỏi thăm chuyện này. Nàng tìm một chỗ trống ngồi xuống chỗ của mình, ngoắc tay gọi tiểu nhị tới.

"Khách quan, cần gì sao?" Tiểu nhị nhanh chân đi tới, rút khăn lau bên hông ra lau chùi mặt bàn.

"Một ấm trà Long Tĩnh, cùng một chút điểm tâm". Liễu Nham chưa từng tới quán trà, chỉ học theo phim ảnh giả bộ gọi vài thứ.

"Có ngay!" Tiểu nhị hét to một tiếng rồi lại đi đón tiếp người khách khác.

Liễu Nham nhìn bốn phía xung quanh một chút, quán trà này không lớn, nhìn cái bàn thì biết xem ra nơi này đã được trang trí rất lâu rồi, nơi này tụ tập đông đúc đủ loại người, không giống như ở trong Tụ Tiên Lâu người ở đó không giàu có cũng sang trọng. Trên đài có một ông lão đang kể chuyện, người ở dưới đài đều nghe rất hăng say, lúc vỗ tay, lúc phụ hoạ, rất náo nhiệt.

Những thứ này đối với Liễu Nham mà nói có chút không chân thực, lúc ở Quân phủ, đôi khi nàng sẽ tự mê hoặc mình, nói đây vẫn là thế giới trước kia của nàng, nhưng nơi này làm cho Liễu Nham cảm nhận sâu sắc được đây là một nơi không giống với trước đây, cuộc sống sinh động ở đây đã nhắc nhở nàng, đây mới là cuộc sống hiện tại của nàng, không thể thay đổi. Thân phận mới dung nhập thế giới mới, đúng là không do nàng chọn lựa. Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ở thế giới này phát triển thuận lợi mọi thứ, nàng chỉ hy vọng có một cuộc sống bình yên qua ngày, nhưng trời không chiều lòng người, giống như nếu nàng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn cũng sẽ không hiểu được cái thế giới này vậy.

"Vị Tiểu thư này, đồ ăn người gọi đã đủ, mời người thưởng thức." Tiểu nhị lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nàng.

Liễu Nham gọi tiểu nhị đang muốn rời đi lại, "Tiểu nhị tỷ, phiền tỷ cho ta hỏi một chút, nơi này có ai chuyên đi giới thiệu nhà ở hay không?"

Tiểu nhị cười đưa tay chỉ vào một nữ tử to lớn, "Nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu xám kia không? Nàng tên Chu Tam, ngoại hiệu Bách Sự Thông, chuyên nghe ngóng tin tức với trao đổi tin tức qua lại để kiếm sống, người có thể tìm nàng."

"Cám ơn tiểu nhị tỷ, làm phiền rồi!"

Nữ tử tên Chu Tam kia đang say sưa nghe kể chuyện thì cảm thấy có người vỗ vỗ vai mình, nàng không vui quay đầu hét lớn, "Ai? Không muốn sống nữa sao? Lão tử đang nghe cao hứng đây."

"Ngươi là Bách Sự Thông đúng không? Ta muốn hỏi thăm một chút, trong thành có nhà nào đang bán hay không?" Liễu Nham coi như không nhìn thấy thái độ ác liệt của nàng, khách khí hỏi.

Chu Tam chăm chú nhìn kỹ người vừa rồi mới hỏi nàng, có chút khinh thường. Nữ tử trước mặt xanh xao vàng vọt, lá gan cũng không nhỏ, đối mặt với mình vậy mà không có chút sợ hãi nào, bộ dạng giống như người đọc sách, Chu Tam không trả lời câu hỏi của Liễu Nham. "Không thấy lão tử đang bận sao? Chờ ta nghe xong chuyện này rồi hãy nói"

Câu chuyện mới bắt đầu, chờ nàng nghe xong có lẽ đã quá muộn, trở về sẽ muộn thời gian thi châm cho Quân Lưu Niên, hắn nhất định sẽ không chịu ngoan ngoãn phối hợp với Y đồng. Liễu Nham lấy trong túi tiền ra năm lượng bạc đưa cho Chu Tam: "Tỷ tỷ làm ơn."

Chút ngân lượng này làm cho hai mắt Chu Tam sáng rực lên, nữ tử yếu đuối này ra tay cũng thật hào phóng, bạc đến tay không thể không nhận. "Vậy được rồi! Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Sau khi ra khỏi cửa, các nàng tìm một chỗ ít người nói chuyện, "Ngươi muốn một căn nhà như thế nào?"

Liễu Nham thoáng nghĩ một chút, "Ngày thường ta bận buôn bán nên không thường xuyên ở nhà, trong nhà còn có một ấu đệ, muốn tìm một nơi ở an toàn một chút. Nhà chúng ta không quá giàu có, không cần căn nhà quá lớn, có thể ở năm sáu người là được rồi."

Chu Tam sờ sờ cằm: "Thật sự có một chỗ có thể hợp ý của ngươi. Gia chủ là một Lão phu nhân họ Vương, nữ nhi của bà ta năm trước đến nơi khác làm quan, năm nay muốn đón bà ta tới đó phụng dưỡng nên muốn bán lại. Căn nhà kia có hai cửa ra vào, có năm gian phòng, hàng xóm chung quanh đều tương đối giàu có, nên rất an toàn."

"Vậy sao? Vậy bây giờ ngươi đưa ta qua đó xem một chút được không? Nếu được cũng không thể thiếu bạc của ngươi."

Có bạc để kiếm là tốt rồi, "Đi thôi!" Chu Tam hưng phấn đi trước dẫn đường.

Chu Tam dẫn đường đi ở phía trước, nhưng càng đi nàng càng thấy con đường này rất vắng vẻ, làm cho Liễu Nham có loại cảm giác bị lừa gạt, đương nhiên đây chỉ là cảm giác thôi, vì ở nơi này, bị lừa gạt cũng chỉ là nam tử cùng trẻ nhỏ, Liễu Nham hôm nay mang theo cả độc dược và ngân châm trên người, cho nên nàng không sợ hãi.

Nơi yên tĩnh như thế lại xuất hiện tiếng ồn ào, nghe âm thanh thì có khoảng bốn hay năm người gì đó, trong đó có một người la hét rất to, "Các ngươi mau thả ta ra, nếu không các ngươi sẽ phải hối hận." Liễu Nham không có lòng hiếu kì, lòng hiếu kỳ hại chết mèo nha, chỉ có điều đây rõ ràng là có người bị ép buộc, thấy chết mà không cứu nàng không làm được.

Liễu Nham bước lên trước vài bước, thấy bốn nữ tử vây quanh một người, bốn người kia bộ dạng lưng hùm vai gấu, dáng vẻ lưu manh, vừa thấy nàng có thể nhận ra đây là hạng người không dễ chọc. Người bị bao vây mặc nữ trang, nhưng dù ở khoảng cách xa, chỉ cần liếc mắt một cái nàng cũng có thể nhận ra, kia tuyệt đối là một nam tử. Trước kia khi xem phim cổ trang nàng rất buồn bực, vì sao nữ giả nam trang rõ ràng như vậy nhưng lại không một ai có thể nhận ra? Chẳng lẽ năng lực nhận biết của cổ nhân đều kém như vậy sao?

Chỉ thấy có một nữ tử trong đám người kia vươn tay nâng cằm của nam tử giả gái lên, cười hết sức bỉ ổi và hèn mọn"Ôi, cái tiểu mỹ nhân này, còn dám uy hϊếp đại gia ta, người có thể chế ngự đại gia còn chưa có sinh ra đâu." Nói xong còn hung hăng nhéo cằm của nam tử kia một cái. Xem ra các nàng không biết hắn là nam tử, vậy đây không phải là cướp sắc. Thế là tốt rồi, chỉ có điều Liễu Nham không thể không thừa nhận, ánh mắt cổ nhân đúng là có vấn đề.

Liễu Nham lại bước lại gần một chút, khoảng cách vừa rồi có chút xa, phóng ám khí không thể nắm chắc mười phần, chưa đợi nàng ra tay, Chu Tam đã giữ nàng lại.

Liễu Nham khó hiểu hỏi, "Ngươi giữ ta lại làm gì?"

Chu Tam có chút sợ hãi nói "Vị tiểu thư này, bá tánh bình dân như chúng ta không thể trêu chọc vào đám người này được đâu. Các nàng là cường hào ác bá của vùng này, người vừa rồi đưa chân đá kia là lão đại của đám người này, mợ nàng ta là đại quan ở Đô thành, không ai dám chêu chọc các nàng. Chúng ta nhanh đi thôi, bằng không khi nàng phát hiện ra, chúng ta sẽ nguy mất."

Liễu Nham hơi dùng sức một chút, giãy khỏi tay Chu Tam, đồng thời nháy mắt phóng ra mấy cây ngân châm. Chu Tam không kịp hoàn hồn, chỉ thấy mấy nữ tử kia đều hôn mê ngã xuống. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chu Tam nhìn bốn phía ngoại trừ nàng và Liễu Nham, cùng với người đang bị vây kia, xung quanh đây vẫn im ắng như trước, chẳng lẽ là thần tiên hiển linh hay sao?

Nàng lấy lại bình tĩnh, phát hiện Liễu Nham đã chạy tới chỗ đám người vừa ngã xuống kia, ngồi xuống lấy cái gì đó trên người bọn họ. Đây là nàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Chu Tam cũng không cho rằng mình là người tốt, nàng cũng lập tức tiến lên, muốn cùng Liễu Nham chia chút bạc. Đến gần Chu Tam mới phát hiện Liễu Nham cũng không động vào đồ vật trên người đám người kia, mà nàng chỉ rút ra mấy cây ngân châm trên người bọn họ.

Chu Tam không phải là người đọc sách, cũng là người có kiến thức uyên bác, chỉ một chút liền hiểu, nhóm người này hẳn là bị cái người trước mặt thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, dinh dưỡng không đủ chế ngự, những cây ngân châm này chắc là ám khí do nàng phóng ra. Trời ạ, quả nhiên nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo, hôm nay rốt cuộc mình cũng gặp được cao nhân rồi. Thái độ của nàng đột nhiên trở nên cung kính, "Nữ hiệp, ngươi quá lợi hại, chiêu này của ngươi gọi là gì vậy?" Sau đó gãi gãi đầu, "Cách không điểm huyệt? Ta nghĩ chỉ trong sách mới có thứ này."

Liễu Nham nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc cùng biểu tình sùng bái của Chu Tam, cảm thấy rất buồn cười, Chu Tam này kỳ thật cũng rất đáng yêu. Thoạt nhìn rất nhanh nhẹn dũng mãnh, xem ra chỉ là một con hổ giấy. "Cái gì mà cách không điểm huyệt? Ngươi nghe kể chuyện nhiều quá rồi, chẳng qua ta chỉ trùng hợp đâm phải huyệt ngủ của các nàng thôi."

Nói xong nàng bước tới trước mặt nam tử kia, hắn vẫn chưa rời đi, mà bày ra vẻ mặt khó tin đứng yên tại chỗ, nhìn Liễu Nham làm việc. Nam tử này mặc một thân nữ trang màu hồng, khiến hắn càng thêm diễm lệ, đúng là một giai nhân tuyệt sắc. Lúc này Chu Tam cũng chú ý tới hắn, chỉ trong nháy mắt nàng sợ đến ngây người, trong miệng lẩm bẩm, "Một nữ nhân mà bộ dạng xinh đẹp như vậy, đúng là phí của trời!"

Liễu Nham dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, "Vị công tử này, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi mau về nhà đi. Nếu lại gặp phải nguy hiểm sẽ không có vận khí tốt lại có người đến cứu ngươi đâu." Sau đó nàng kéo Chu Tam vẻ mặt đang ngây ngốc đi "Này, đi thôi, chúng ta đi xem nhà."

Hai người đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy nam tử vừa rồi gọi Liễu Nham "Tiểu thư, ngươi đã cứu ta, ngươi làm người tốt thì làm cho tới cùng đi, ngươi đưa ta trở về nhà được không?"

Thêm Bình Luận