Chương 22: Vòng vây
Trong phòng họp cao nhất của Đế Đô Lam Trạch.
Ba người ngồi ở vị trí khác nhau nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt.
Trầm Ngôn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
" Trầm Yên cô ấy hiện thế nào?"
Nhận được tin tức có người muốn gặp y, Trầm Ngôn đã tức tốc chạy tới, cảm giác nôn nóng như muốn phá vỡ mọi thứ cũng được y áp chế cẩn thận.
Tử ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt, nhẹ nhàng nói:
" Cô ấy và đứa bé hiện tất an toàn, chủ nhân rất coi trọng cô ấy nên ngươi yên tâm."
"Đứa bé???" Khang Triệt kinh ngạc che miệng mình lại.
Chân mày Hàn Hạo khẽ chao lại, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Trầm Ngôn ngơ ngác tại chỗ, đây thật sự là một tin tức y không ngờ tới.
Tử nhìn Trầm Ngôn gật đầu nói:
" Ừ, gần 2 tháng, thai nhi rất khỏe mạnh."
Trầm Ngôn tỉnh táo trong cảm xúc làm baba, y nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, bình tĩnh hỏi:
" Ngươi lần này đến có mục đích gì? "
Tử trầm mặc rồi nói:
" Hắn ta muốn gặp cậu, chỉ một mình cậu!"
Khang Triệt lo lắng nói:
" Như vậy thật sự quá nguy hiểm, lỡ Trầm Ngôn có chuyện gì Tiểu Yên cũng sẽ nguy hiểm!"
Tử cũng hết cách nói:
" Hắn ta đính chính một mình Trầm Ngôn đi, ta làm sao cản được? Ta chỉ có một cách các ngươi có muốn biết không?"
____
Dưới đáy biển.
Trong tòa nhà lớn, đại sảnh.
Trầm Ngôn nắm chặt tay nhìn đám người trước mắt.
Cuộc chiến nhanh chóng bắt đầu.
Trầm Ngôn không cần che giấu thân phận tang thi của mình, y điên cuồng chém gϊếŧ, đoãn kiếm trong tay nhanh chóng đi, máu tanh khắp nơi.
____
Trong phòng của Tử.
Trầm Yên đứng trong góc tường cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn ta tham lam nhìn gương mặt cô, cười lạnh nói:
"Yên tôi cho em một cơ hội cuối, nếu bây giờ em phục tùng tôi, bỏ cái thai đó mà yên phận theo tôi, tôi sẽ tha cho hắn."
Trầm Yên không nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói:
"Mơ tưởng, tôi có chết cũng không theo anh! Thụy Sâm anh từ bỏ ý định đó đi!"
Thụy Sâm cười lạnh, tay xoa nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay.
"A vậy sao? Quên nói cho em biết, hắn ta đang bị thương, nghe nói là tập luyện quá độ."
Sắc mặt Trầm Yên khẽ biến, cô trợn mắt nhìn Thụy Sâm, quát:
"Anh...."
Thụy Sâm hết kiên nhẫn đứng lên.
" Chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ cho em gặp hắn ta, sau hôm nay em nên ngoan ngoãn làm người của tôi đi. Hắn ta không thể đem em ra khỏi tay tôi đâu."
Trầm Yên lạnh lẽo nhìn Thụy Sâm, nghiến răng nói.
"Vậy sao? Vậy tôi chờ xem em ấy sẽ gϊếŧ anh như thế nào."
Nam nhân đó sâu thẳm nhìn cô rồi xoay người ra ngoài.
Phía sau, Trầm Yên nhìn bóng lưng của hắn khẽ cầu nguyện.
Tiểu Ngôn em đừng có chuyện gì.
______
Không biết qua bao lâu, Trầm Ngôn cảm thấy mình đã gϊếŧ rất nhiều người, gϊếŧ đến độ mõi tay, người này ngã đã có người khác tiến lên, không ngừng nghỉ.
Trên người y, vết thương cũng chồng chất, huyết tinh làm lý trí của y gần như không còn, lòng ngực đau nhói làm động tác trên tay y khẽ chậm.
"Xoẹt"
Trên lưng lại đau rát, Trầm Ngôn mím môi xoay tay, một cái đầu nữa rơi xuống.
Tử lúc này cũng xông vào chém gϊếŧ, cô thật sự chán ghét cuộc sống hiện tại, chỉ có thể cùng y gϊếŧ chết người kia mới có thể chấm dứt.
Đến khi người cuối cùng ngã xuống, Trầm Ngôn và Tử cũng không chống đỡ nổi mà khụy xuống thở dốc.
Qua một hồi, Trầm Ngôn từ từ đứng lên, nhìn cô gái trước mặt, khẽ gật đầu nói:
"Cám ơn cô."
Tử cười nhẹ, lần đầu tiên khi mạt thế bắt đầu cô cười, nhẹ nói:
"Giúp cậu cũng như giúp tôi, không cần cảm ơn."
"Bộp bộp bộp"
Tiếng vỗ tay vang lên, cửa lớn đống chặt từ từ mở ra, Trầm Ngôn và Tử cùng cảnh giác nhìn về hướng đó.
Từ bên trong chạy ra một đống người quay quanh hai người Trầm Ngôn ở giữa, trên tay họ nắm chặt khẩu súng XM-26 LSS nhắm thẳng vào hai họ.
Trầm Yên và Tử lưng tựa lưng tùy thời chiến đấu.
"Tử, tôi không ngờ cô phản bội tôi."
Người đàn ông từ từ bước tới, trên môi hắn là nụ cười như như không, gương mặt âm trầm như rắn độc nhìn chằm chằm Tử.
Tử thản nhiên đón nhận ánh mắt của Thụy Sâm, cô lạnh nhạt nói:
"Tôi cũng không nghĩ mình sẽ trung thành với anh."
Sắc mặt trầm xuống, Thụy Sâm rút thanh kiếm nhật bên hông, lạnh lẽo cất tiếng:
" Vậy à, vậy ngươi cũng chết cùng hắn đi."
"Ai chết còn chưa biết đâu a."
"Xoạt xoạt xoạt! ! !"
Tiếng giễu cợt vang lên, rồi đồng loạt tiếng kéo súng vang dội khắp nơi.
Trên tầng trên, hay bốn phía đều có người cầm súng, chĩa vào Thụy Sâm.
Sắc mặt Thụy Sâm khẽ biến, hắn ta u ám nhìn Tử, nghiến răng quát.
"Bằng cách nào?!"
Tử mỉm cười thoải mái nói:
"Thông đạo bí mật đó."
Khang Triệt chậm rãi đi tới, cậu cười khinh bỉ nhìn Thụy Sâm.
"Thế nào? Không ngờ phải không, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói đi."
Thụy Sâm bỗng nhiên cười khặc khặc, thanh âm chói tai làm người khác khó chịu.
"Các ngươi quá coi thường ta rồi, đừng quên Trầm Yên còn trong tay ta, và nơi này là do ta tạo ra."
" Oh phải không, thật đáng tiếc phải làm anh thất vọng rồi."
Trầm Yên dưới sự bảo vệ của Hàn Hạo từ từ đi tới.
_____hết chương_____
Biết gì chưa, gia sắp kết thúc bộ này rồi :))
👍