Chương 4

Ngu Đồ Nam đợi hai phút, tin tức về Lục Tử Dã vẫn còn đó, không hề có ý định gỡ xuống.

Lòng dạ hẹp hòi của anh bộc lộ vô cùng rõ ràng.

Ngu Đồ Nam rất tự hào, vào weibo chính của mình, tìm kiếm xung quanh.

Bình thường anh ấy rất ít khi đăng weibo "nghiêm túc" như thế này, 70% người trong mục bình luận đang chất vấn, có người chửi bới, có người đăng ảnh công việc từ trạm tỷ đăng vào buổi trưa, cười vạch trần những lời dối trá.

Lục Tử Dã cũng mưu mô, anh ấy không trả lời bài đăng này mà thay vào đó sẽ trả lời những bình luận khen ngợi như “đẹp trai”, “điềm tĩnh”, “ông chủ đã trở lại”, “Long Ngạo Thiên”,…bằng một bông hoa nhỏ.

Nhờ thế, những bình luận vạch trần sự dối trá của anh liền bị trôi xuống.

Hành động vừa tự ái vừa trẻ con này còn pha chút bối rối hoảng sợ trước sự phát hiện của cô.

Ngu Đồ Nam im lặng trong hai giây.

Đúng như cô nghĩ, lăn lộn trong làng giải trí được một năm, cậu rốt cuộc đã học được chiêu khống bình (*).

(*) Khống bình: khi nghệ sĩ dính drama thì fan sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài drama sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những cmt tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top.

"Đồ Nam, giám đốc nói tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối, có lẽ sẽ phải đợi thêm một lát nữa." Trợ lý của đạo diễn đến bên cạnh cô, cười áy náy.

Ngu Đồ Nam và ba diễn viên khác hôm nay đã quay xong, như thường lệ sẽ chuẩn bị bánh ngọt và các loại thức ăn khác để chúc mừng đóng máy. Tuy nhiên đoàn làm phim Giám Vu là một đoàn làm phim nhỏ, lại đúng lúc hẹn nhau liên hoan nên họ đã dời bữa tiệc đóng máy sang buổi tối, kết hợp chúc mừng đóng máy trong buổi liên hoan để tiết kiệm chi phí.

Khả năng họ còn phải đợi thêm ba giờ nữa.

Ngu Đồ Nam cất điện thoại, cạn lời với người em trai ngây thơ của mình, bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề."

Trước khi gặp Lục Tử Dã, ý tưởng mở công ty điện ảnh và truyền hình của cô vẫn chưa mãnh liệt lắm. Sau khi nhìn thấy sự kiêu ngạo của anh ta, Ngu Đồ Nam ngay lập tức hạ quyết tâm.

Vì muốn thay đổi lĩnh vực làm việc, cô vẫn còn nhiều điều cần tìm hiểu và học hỏi ở làng giải trí. Mô hình công ty, dự án, đầu tư, biên kịch, đạo diễn, nghệ sĩ, mỗi người trong số họ đều là một bài toán khó đang chờ cô giải quyết.

Đoàn làm phim ít người hiện tại phù hợp với cô hơn ở giai đoạn đầu này.

Ngu Đồ Nam ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ trong phòng nghỉ tạm thời, đọc sách về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Đoàn làm phim của họ ít người, mọi người đều mơ hồ, đều muốn phát triển sự nghiệp của mình trong giai đoạn bắt đầu, không có thời gian để phá đám. Đoàn làm phim nói chuyện phiếm trong thời gian rảnh, bầu không khí khá vui vẻ.

Nữ chính, nam chính và nam phụ đều đang quay phim. Các diễn viên khác lần lượt đi đến chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn thấy Ngu Đồ Nam, họ nhiệt tình chào hỏi cô, còn lắc ly dưa hấu ép trong tay và cười nói: “Cảm ơn chị, chị Đồ Nam."

Người nói là một diễn viên vừa bước sang tuổi mười tám, Mục Ngôn.

Lúc mới ra mắt, anh ấy là một diễn viên có khí chất ưu tư (*), nhanh chóng nổi tiếng, là một nghệ sĩ dễ thương và vui tính.

(*) Khí chất ưu tư: Thiên về sống nội tâm, không thích quan hệ rộng. Rất chu đáo, ít làm mất lòng người khác.

Ngu Đồ Nam: "Không có gì."

Theo kịch bản, cô diễn vai một người có trí nhớ kém, dễ bị lợi dụng, nguyên chủ tính tình mềm mỏng, không thích nói chuyện, theo thời gian, cô trở nên vô hình cả trong và ngoài vở kịch.

Cô mời cả đoàn uống nước ép dưa hấu, đó là một món rất bình thường, không gây chú ý hay bị gắn mác “thích thể hiện”, cũng sẽ không dễ bị lãng quên, xem như là một cái kết hoàn hảo đối với sự nghiệp diễn xuất của cô.

Ít nhất khi nhắc đến cô, sẽ gợi lên cho mọi người cảm giác mùa hè tươi mát.

Chỉ là một chút tiền, nên tiêu thì tiêu.

Mục Ngôn nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh Ngu Đồ Nam, ngoài ra còn có hai người khác đang trò chuyện về việc thời gian đóng máy của bộ phim, anh lướt xem các app Weibo, Xiaohongshu, Douban,v.v. tìm kiếm tên mình trong các ứng dụng đó.

Đầu tiên là weibo.

Sau khi nhập tên và bấm vào thanh tìm kiếm, anh có chút sợ hãi khi đọc nội dung.

Lấy tay che gần hết màn hình, anh lấy hết can đảm nhìn xuống một chút, giống như mua vé cào, vừa mong đợi vừa lo lắng, sợ nhìn thấy ai đó mắng mình.

“Có người khen em rất có động lực!” Mục Ngôn cười rạng rỡ, nhấp một ngụm nước ép dưa hấu: “Chúng ta ăn mừng đơn giản bằng nước ép dưa hấu của chị Đồ Nam thôi.”

Tối về tập thể dục sau vậy.

Niềm vui không giấu được từ khuôn mặt anh ấy đã thu hút sự chú ý của hai người còn lại, họ không nhịn được, cũng tìm kiếm tên mình trên weibo.

Cũng có người khen ngợi.

Nhất thời, ba người cùng cười, biến thành ba đóa hoa hướng dương.

Ngớ ngẩn.

Giống hệt như khi Lục Tử Dã tham gia cuộc thi lập trình quốc gia, giành được huy chương vàng ở tuổi 12, em ấy cũng vênh mặt giật lấy cuốn sách Olympic Toán học của cô, sau đó đưa cúp cho cô.

Vẻ mặt tràn đầy vui mừng, nhưng vẫn cố tình ngẩng cao đầu thể hiện thái độ khinh thường.

Ngu Đồ Nam khẽ cau mày, đóng sách lại, gửi tin nhắn cho Tùy An.

[Em mua à?]

[Tuệ Tuệ: Gật đầu như đập tỏi]

Ngu Đồ Nam thở phào nhẹ nhõm, đang định tìm nơi sắp xếp lại những thông tin mình đã đọc, hơi nghiêng người sang một bên, không nghĩ ba người vài giây trước cười như hoa hướng dương vài giây sau đều đang trầm nhìn cô, dường như muốn nói gì đó những lại thôi.

"Sao vậy?"

Cả ba trả lời cô bằng những nụ cười ngượng ngùng, lo lắng, "Không có gì."

"Thật sự không có gì ạ!"

Bọn họ khi nói chuyện đều nói dối rất tệ, Mục Ngôn lo lắng giấu điện thoại vào ngực.

Ngu Đồ Nam thở dài, "Hành vi của cậu có thể tóm tắt trong một thành ngữ."

Mục Ngôn có chút khẩn trương: “Đa mưu túc trí?”

Ngu Đồ Nam: "Bịt tai trộm chuông."(*)

(*) Bịt tai trộm chuông: ý chỉ những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình.

Mục Ngôn: “...”

Cuối cùng, điện thoại vẫn bị Ngu Đồ Nam giật lấy.

Mục Ngôn lén nhìn cô, không biết nên an ủi cô thế nào.

Tất cả là lỗi của anh.

Trong số bốn người họ, chỉ có Ngu Đồ Nam là chưa tìm kiếm trên mạng.

Mục Ngôn được khen ngợi, cũng muốn cho cô trải nghiệm cảm giác chìm đắm trong những lời khen, nhưng vừa nhập tên cô đã nhìn thấy một bình luận phía dưới.

[Tại sao Ngu Đồ Nam vẫn đóng vai nữ chính thứ tư sau ba năm ra mắt? Cùng thời gian đó có rất nhiều người được thăng hai cấp rồi. Cô ta tệ đến mức không có ai đi off theo lịch trình của cô, ngay cả trạm tỷ cũng không có, cũng không có người làm số liệu, vất vả ba năm vẫn như vậy ngày đầu debut, nbcs]

Nó có tới 27 lượt thích, vừa nhìn đã thấy phiền lòng.

Những người ngoài ngành không hiểu, nhưng Mục Ngôn hay những người trong làng giải trí đều đã nghe những người khác trong đoàn kể về những điều Ngu Đồ Nam đã trải qua.

Ba năm trước, cô ký hợp đồng với một công ty có triển vọng tốt. Gia nhập không lâu, hai ông chủ xảy ra xích mích, ông chủ lớn nhất cùng nhà đầu tư bỏ trốn trong một đêm, ông chủ thứ hai không thể tìm nhà đầu tư. Anh ấy đã phải vật lộn, cố gắng chống đỡ công ty trong ba năm…

Phải bồi thường khi chấm dứt hợp đồng nên cô đành phải ngậm đăng nuốt cay.

Hơn nữa, ngay cả khi có sự hỗ trợ của công ty, chăm chỉ đôi khi cũng không thể đổi lấy được kết quả, đặc biệt là trong lĩnh vực phù phiếm như ngành giải trí.

Môi trường xung quanh ồn ào, riêng bầu không khí ở bàn tròn yên tĩnh đến lạ thường.

Mục Ngôn và hai người còn lại nhìn nhau, không biết phải nói gì để an ủi trái tim tổn thương chị Đồ Nam của mình.

--"Không cần giữ chuyện này trong lòng đâu chị."

Gạt người.

Nếu thực sự không có vấn đề gì, anh ấy sẽ không căng thẳng đến mức như đang quỳ lạy Thần Tài khi đọc bình luận.

——"Sau này thể nào cũng có cơ hội xoay chuyển."

Lại lừa gạt.

Trong ngành giải trí rộng lớn như vậy nhưng chỉ có một số ít người mới có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Mục Ngôn vô tình nhìn thấy Ngu Đồ Nam hơi nhíu mày, trong lòng như thắt lại, vừa định nói, đột nhiên nghe thấy Ngu Đồ Nam nghiêm túc hỏi: "NBCS là ý gì thế?"

Cô giống như một đứa bé hiếu kì cùng với với biểu cảm "ông già đang nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm".

Mục Ngôn: ?

Mọi người nhìn xem, trong 64 chữ trong bình luận này, đây có phải là điểm mấu chốt cần chú ý không?

Nhìn vẻ mặt "khao khát tri thức" của Ngu Đồ Nam, Mục Ngôn thở dài: "Đó là một từ viết tắt tiếng Anh, nghĩa là "không ai quan tâm"."

Nobody cares*.

(*)Nobody cares: Không ai quan tâm.

Ngu Đồ Nam hiểu ý, thờ ơ trả lại điện thoại cho Mục Ngôn, viết nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng.

Mục Ngôn lo lắng. Đôi khi anh ấy sợ cô chỉ biểu hiện ra ngoài là mình ổn nhưng bên trong lại toàn áp lực. Anh ấy hơi nghiêng người về phía trước, đang định tiếp tục an ủi thì phát hiện trên tờ giấy trắng viết bốn chữ cái.

WX.

"Đây là gì?"

Ngu Đồ Nam: "Viết tắt bằng tiếng Trung của từ "không ai quan tâm"."

Mục Ngôn: ?

Cô không những không buồn mà còn đang nghiên cứu tại sao người ta không viết tắt bằng tiếng Trung mà lại dùng tiếng Anh.

Mục Ngôn lo lắng làm gì cơ chứ.

Anh đúng là một chú hề mà! !

Khi cảm xúc của Mục Ngôn còn đang dâng trào, khuôn mặt của Ngu Đồ Nam khi cô trả lại điện thoại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.

Mái tóc ngắn ngang vai của cô được buộc đại toát lên vẻ vô tư, đôi mắt dưới lông mày rất sáng.

Cô điềm tĩnh, bình thản không vội vã, rất có khí chất của một người sếp.

Làm cho người khác cảm thấy rất yên bình.

Hai tiếng rưỡi sau, Mục Ngôn phát hiện sự lo lắng của mình đúng là không cần thiết.

Lúc 6:30, khi Mục Ngôn đang chuyển tiếp sự kiện từ blog chính thức, anh nhìn thấy một bài đăng trên weibo trên mục nhập phim truyền hình trực tuyến của họ.

[@Phù Diêu Cửu Vạn | Ngu Đồ Nam: Người bạn dưới cùng bầu trời, vui vẻ đóng máy [hình ảnh] [hình ảnh]]

Hai bức ảnh đính kèm, một bức cô nghiêng mặt nhìn xuống tập tài liệu, trông rất dịu dàng; bức còn lại cô ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, với vẻ mặt an yên.

Mục Ngôn rất ấn tượng.

Anh rõ ràng ban đầu là người an ủi Ngu Đồ Nam nhưng cuối cùng lại làm trò cười.

Sợ cô chưa từng có trạm tỷ như này nên vừa rồi anh còn vắt óc an ủi Ngu Đồ Nam.

Nói chính xác thì phải là trạm đệ.

Sau khi nickname [@ Phù Diêu Cửu Vạn | Ngu Đồ nam] đăng bài đăng này trên weibo, họ tiếp tục đăng một bài khác và ghim trên weibo:

[Trạm đệ duy nhất của chị [xấu hổ]]

Sáu từ đơn giản này thể hiện đầy đủ các đức tính ngoan ngoãn, nhạy cảm, nhút nhát, dễ thương như một chú chó con của trạm đệ Ngu Đồ Nam.

Những người còn lại đều có trạm tỷ và trạm huynh, chỉ có nhà chị Đồ Nam là trạm đệ, vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn.

Mục Ngôn ghen đến mức tự biến thành nước cốt chanh.

Tại sao anh ấy không có!

Là người đầu tiên trong số họ có trạm đệ, Ngu Đồ Nam đương nhiên bị dàn diễn viên phụ ghen tị.

Ngu Đồ Nam, người luôn bình tĩnh, tự chủ và quản lý cảm xúc rất tốt, sau khi xem bài đăng weibo của trạm đệ, cô muốn nói lại thôi, lại nhìn thấy các bình luận phía dưới như "trạm đệ thật dễ thương", "trạm đệ ngoan ngoãn quá",... liền không nhịn được mà mỉm cười.

Cô còn có thể nói gì nữa đây?

Một từ thôi, tuyệt.

[Hình ảnh Like. jpg]

Sắp hoàng hôn, Tùy An vội vàng chạy tới, hưng phấn chỉ về phía xa: "Chị Đồ Nam, lúc em đi mua nước, em đã nhìn thấy trạm đệ của chị ở quán trà đối diện!"

Mục Ngôn: !

Đoàn làm phim: ! !

Ngu Đồ Nam: “...”

Một lúc sau, cô hỏi: “Ở đâu?”

**

Trong quán trà.

Lục Tử Dã mặc một bộ quần áo màu đen thần bí, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, kính râm.

Dù bí ẩn nhưng hành động của anh ta lại rất thực tế. Camera treo trên vai, đang cúi đầu xuống để điều chỉnh ống kính.

Ba cô gái khác đang lén nhìn anh.

Anh ấy có khí chất tuyệt vời, như một ngôi sao lớn.

Một đại minh tinh lại ở vai trò một fan của diễn viên khác, cảm giác này…hơi kỳ diệu.

Có lẽ là ngày đầu tiên chụp ảnh, anh ấy không thành thạo lắm trong việc lấy nét, sau khi luyện tập nhiều lần, anh ấy dần dần quen tay, hành động cũng ngày càng ung dung hơn.

"Chà, bạn là người đầu tiên mở nền tảng cho Ngu Đồ Nam."

Hầu hết mọi trạm tỷ đều không quan tâm idol của mình có nổi tiếng hay không.

Được đồng hành cùng một nghệ sĩ từ tuyến ba mươi tám đến khi trở nên nổi tiếng, cả hai bên cùng hỗ trợ nhau phát triển, đó thật sự là một thành tựu, một điều vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.

Lục Tử Dã khóe môi hơi cong lên, bình tĩnh gật đầu, cẩn thận để không phát ra tiếng, tránh làm lộ giọng nói của mình.

Đúng rồi.

Anh là người đầu tiên.

Nếu không thì anh không thể nói anh là "Trạm đệ duy nhất của Ngu Đồ Nam".

Nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng gặp cô.

Hai phút trước khi phát hiện ra Ngu Đồ Nam xuất hiện trên thế giới này, Lục Tử Dã quả thật có ý tưởng cấp bách là bay đến Ngu Đồ Nam để gặp cô ấy.

Hiện tại Lục Tử Dã không lo lắng cho Ngu Đồ Nam, anh lo lắng về mặt mũi và tính mạng của mình hơn.

Nếu hôm nay anh ta gặp Ngu Đồ Nam, tin tức Ngu Đồ Nam đánh anh ta sẽ lan truyền khắp nơi vào ngày mai.

Nhân vật Long Ngạo Thiên mà anh đã dày công duy trì suốt một năm qua sẽ không còn nữa.

Đối với Long Ngạo Thiên mà nói, sĩ diện to như trời.

Tuy nhiên, sau đó anh đã nghĩ ra một điều——

Có vẻ như anh đang đi tìm chết? Nếu người khác biết người đăng bài [Trạm đệ duy nhất của chị] trên weibo với biểu cảm "xấu hổ" chính là Lục Tử Dã thì…

Lục Tử Dã toàn thân căng thẳng, bắt đầu suy nghĩ vì sao mình lại thêm biểu cảm “xấu hổ”.

Rõ ràng anh đang không chịu thừa nhận rằng đó là suy nghĩ thật trong lòng mình.

Các chị em nhà đài phát hiện anh không thích nói chuyện, căn cứ vào bài đăng trên weibo của anh, họ kết luận anh là một cậu em trai rất nhút nhát, dễ thương và có chút hướng nội.

Lúc đó đã là hoàng hôn, phong cảnh rất đẹp.

Không còn thời gian để nói chuyện nữa, trạm tỷ dày dặn kinh nghiệm vội vàng thúc giục Lục Tử Dã: “Có lẽ bọn họ sắp tan làm rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi.”

Lục Tử Dã gật đầu.

Máy ảnh tập trung vào lối vào trường quay.

Các nhân viên sáng tạo lần lượt bước ra, ba cô nàng trạm nhanh chóng chụp ảnh.

Không nhìn thấy Ngu Đồ Nam, Lục Tử Dã mím môi cẩn thận chờ đợi, bên tai vang lên tiếng đóng cửa khiến anh hơi lo lắng.

Thời gian trôi qua từng giây.

Hoàng hôn làm mờ gần hết bầu trời, một bóng người mờ ảo dần xuất hiện trên cửa kính.

Đầu của Lục Tử Dã hơi căng lên, ngay lúc anh nhấn nút chụp, Ngu Đồ Nam, người đang cúi đầu bước đi, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẫy tay về phía anh.

Hoàng hôn buông xuống khuôn mặt cô, đôi mắt cong cong của cô phản chiếu màu đỏ rực của bầu trời, rất sáng rất đẹp.

Nụ cười có chút bất lực.

Sau khi lên xe, ngay trước khi đóng cửa xe, một bàn tay xinh vươn ra phía trên nóc xe, vẫy tay về phía anh.

Ba trạm tỷ đều nhìn Lục Tử Dã bằng ánh mắt sáng ngời.

!

! !

Wow, tôi gần như đã khóc vì ghen tị.

Chắc hẳn cô ấy đã xem bài đăng trên weibo, phán đoán từ góc ảnh suy ra vị trí của trạm đệ rồi chào hỏi anh ta.

Ngu Đồ Nam rất yêu trạm đệ của cô ấy T.T

Tại sao bọn họ không có phúc lợi này!

Dưới chiếc mặt nạ, nụ cười của Lục Tử Dã tươi hơn hoa, anh rời đi dưới ánh mắt ghen tị của họ.

——Không còn giả vờ gì nữa, chị tôi cưng chiều tôi nhất.

Ném thiết bị ra ghế sau, Lục Tử Dã im lặng gặm bánh mì.

Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, địa điểm là quán Lẩu cạnh quán trà.

Ngu Đồ Nam chắc chắn sẽ chơi đến rất khuya mới về nhà.

Hãy để việc bảo vệ chị gái mình trở về nhà an toàn cho người được “chị cưng chiều nhất” đi!

**

Mười một giờ rưỡi, cả đoàn ăn xong rồi rời đi.

Ngu Đồ Nam mặt vô cảm nhìn Mục Ngôn kéo cô thật mạnh, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh "trạm đệ" quý giá như thế nào, khuyên cô nên trân trọng những người hâm mộ chân chính của mình như thế nào.

Nữ diễn viên phụ trong đoàn gật đầu liên tục và nắm lấy vai Ngu Đồ Nam với vẻ đau khổ: “Đồ Nam, tôi cũng sẽ có một trạm đệ bé nhỏ dễ thương, ngoan ngoãn, mỗi lần nói chuyện đều đỏ mặt phải không?”

Ngu Đồ Nam: “...”

Bất cứ khi nào họ nói những từ như "cún con" và "xấu hổ" cho Lục Tử Dã, cô đều muốn đưa cho họ hai gáo nước để đánh thức họ.

Không thể chịu đựng được nữa, Ngu Đồ Nam đang say rượu nghiêm túc hỏi: "Bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu Lục Tử Dã trở thành người trạm đệ đó?"

Mục Ngôn thậm chí còn không nghĩ tới: "Long Ngạo Thiên hay khiêu chiến ngôi sao, lại là trạm đệ theo đuổi ngôi sao à? Chị gái của em ơi! Xin hãy tỉnh táo, sao chị có thể có suy đoán như vậy chứ?"

"Em càng uống càng lý trí, tỉnh táo. Sao chị lại uống say đến thế này? Như vậy không được đâu. Đi thôi, em cùng chị uống thêm cho tỉnh táo một chút. "

Ngu Đồ Nam: “...”

Nhức đầu quá.

Mục Ngôn loạng choạng muốn nắm lấy cánh tay Ngu Đồ Nam quay trở lại cửa hàng đánh ba trăm hiệp, khi hắn quay người lại, liền cảm nhận được một ánh mắt tức giận không thể giải thích được đang đâm vào mình.

Anh đi theo cảm giác, rẽ sang một bên, khám phá một lục địa mới với đôi mắt sáng ngời.

"Chị, trạm đệ của chị!"

"Cậu ta còn chưa về nhà!"

Ngu Đồ Nam nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy một chiếc Mercedes-Benz giá trị sáu con số.

Người ngồi ở ghế lái đột nhiên núp sau vô lăng, lén lút nhìn cô.

Tuệ An nhăn mặt chạy tới: "Chị Đồ Nam, phía trước và phía sau xe chúng ta đều có xe, em không ra được."

Ngu Đồ Nam không nói gì, đi thẳng về chiếc Mercedes-Benz.

Lục Tử Dã cố gắng hết sức giảm bớt sự hiện diện của mình, cúi cổ, trốn sau tay lái.

Long Ngạo Thiên, người luôn muốn trở nên mạnh mẽ trong cuộc đời, chưa bao giờ hèn nhát đến thế.

Nhưng chỉ cần Ngu Đồ Nam không đến và danh tính của anh ta không bị tiết lộ thì mọi sự hèn nhát đều sẽ có giá trị.

Đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì tiếp theo.

Phía trước không có ai hết.

Nguy cơ kết thúc, Lục Tử Dã thở phào nhẹ nhõm.

Anh khoanh tay ngồi thẳng dậy, định lén lái xe đi, nhưng khi quay đầu lại, vô tình nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười ngoài cửa sổ xe.

---Ánh mắt tươi cười từ chị gái anh.