Tết thiếu nhi, một ngày hội vui vẻ và ấm áp.
Nhận được bao lì xì của mọi người sẽ vui vẻ, từ bạn nhỏ kia nhận được một câu “Tết thiếu nhi vui vẻ”, cũng sẽ vui vẻ.
Cảm giác này giống như đằng sau có vô số người, vĩnh viễn có người bảo vệ bọn họ.
Lục Tử Dã xem đến xuất thần, trong lúc vô tình thoáng hướng ánh mắt nhìn Ngu Đồ Nam, không được tự nhiên mà xoa xoa chóp mũi quay đầu xem hạng mục.
“Hâm mộ?”
“Yên tâm, người khác có, em cũng có thể có.”
Lục Tử Dã bất tri bất giác nghĩ đến tối hôm cô quay lưng lại với mình, bảo anh cầu xin cô khi anh nói hâm mộ trong bữa tối. Anh hoảng loạn xua tay, lại vẫn như cũ bị Ngu Đồ Nam bắt được hai ngày trước.
Khi đến công viên giải trí , đạo diễn cho bọn họ mỗi người một trăm nhân dân tệ, có thể mua nước và đồ ăn vặt bên trong, không mua được thú bông lớn, nhưng vẫn đủ tiền cho hai ngày tới.
“Em thích màu gì, màu lam?”
Lục Tử Dã thực thích băng lam, màu sắc hơi nhạt so với màu trời.
“Một cái kẹo bông gòn, hai bình nước, lại muốn một phần lẩu Oden, cái này, cái này, cái này cái đó đều phải,” Ngu Đồ Nam hào phóng gọi món, không có một tia do dự, hoàn toàn không nghĩ đến dùng hết một trăm đồng tiền thì buổi chiều làm thế nào, ngó trái ngó phải, nghĩ nghĩ: “nước lọc đổi thành nước ép dưa hấu đi.”
Nói xong, cô lẩm bẩm: “ Trời nóng như thế phải đối xử thật tốt với chính mình.”
Lục Tử Dã thật mạnh gật đầu.
uống nước dưa hấu lạnh dưới trời nóng, so với nước uống thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ở một bên nhìn ông chủ làm kẹo bông gòn, từ một cây nhỏ tí biến thành cây kẹo bông mềm xốp như mây. Anh không thích ăn kẹo bông gòn, nhưng mà…
Thôi, quên đi.
Trong ngày Tết thiếu nhi, Ngu Đồ Nam hiếm khi hào phóng thế này, thật vất vả ,mời anh ăn kẹo bông gòn, uống nước dưa hấu, anh ít nhiều cũng phải cho cô chút mặt mũi.
Tay trái cầm kẹo bông gòn, tay phải cầm nước dưa hấu, Lục Tử Dã cầm đang chuẩn bị rời đi, bà chủ vội cười nói: “Chàng trai à, cậu còn chưa trả tiền.”
Lục Tử Dã theo bản năng giơ tay, chuẩn bị vỗ vỗ vai Ngu Đồ Nam kêu cô trả tiền, nhưng không thấy gì.
Lại nghiêng đầu ——
Bên cạnh không có một bóng người.
Chỉ có gió lạnh lẽo từ điều hòa của cửa hàng thổi tới , thổi tới thê lương.
Đối diện đúng lúc phát bài hát : "Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc rền vang, thiên địa một mảnh mênh mông”
Tâm trạng của Lục Tử Dã, cùng bài hát này trở nên lạnh lẽo.
Bóng dáng Ngu Đồ Nam ăn lẩu oden đã đi xa, tư thế nhàn nhã, phá lệ rõ ràng chói mắt.
[ Ha ha ha ha tôi cười chết, sao Ngạo Thiên lại có thể bị chị gái lừa vậy]
[ Ngu Đồ Nam gọi món thật lưu loát đến nỗi tôi còn tưởng rằng cô sẽ trả tiền, kết quả ha ha ha ha ha ha ]
[ Em trai còn không phải là để bị lừa sao ha ha ha Đồ Nam đại tỷ, tôi ủng hộ chị! ]
Lục Tử Dã hít sâu một hơi, trả tiền cho bà chủ cửa hàng.
Hai bước đuổi theo Ngu Đồ Nam, chưa kịp bày tỏ sự bất mãn của mình, Ngu Đồ Nam đã cướp lời trước, nói: “Cảm ơn quà tết thiếu nhi của Tiểu Dã, chị cũng có quà muốn tặng cho em.”
“?”
“Đừng nóng vội, chị viết ở trên tấm thẻ nhỏ.”
[ Khen thưởng một trận đòn, phải không? ]
[ Chị đã ba ngày không đánh tôi.jpg]
[ Đúng vậy, là tặng một quyển 《 Luật lao động 》? Giống như khen thưởng học sinh tiểu học 《 Hoàng Cương Mật Quyển 》]
[ Ha ha ha ha chắc hẳn lòng của Lục Tử Dã đã trở nên lạnh lẽo rồi ]
Ngu Đồ Nam đi thẳng về phía trước, đúng lúc mọi người đang xếp hàng chơi vòng quay ngựa gỗ.
Những trò chơi khác người xếp hàng rất đông, đã xếp được một, hai giờ, vòng quay ngựa gỗ một lần đi được nhiều người, lại chỉ có trẻ nhỏ chơi, ba phút quay một vòng, không cần chờ đợi lâu.
Thực rõ ràng, Ngu Đồ Nam tưởng chơi cái này.
Cô quay đầu lại hỏi: “Có muốn chơi vòng quay ngựa gỗ không? Chỉ cần nói không muốn chơi, chúng ta lập tức rời đi.”
Mặt Lục Tử Dã đầy dấu chấm hỏi.
Hiện tại anh có thể nói ra tâm trạng hay sao?
Vòng quay ngựa gỗ?
Anh mới không thèm chơi.
“Được, vậy chúng ta chơi.”
Lục Tử Dã:
Trong khi xếp hàng chờ đợi, Lục Tử Dã thật sự cảm thấy có điểm mất mặt.
Ngu Đồ Nam mặt không biểu tình, trước mặt bọn họ là anh em vừa mua kẹo bông gòn.
Nhìn Ngu Đồ Nam cùng Lục Tử Dã, Gạo Nếp Nhỏ kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt: “Chị , anh, hai người cũng muốn chơi vòng quay ngựa gỗ sao?”
Ngu Đồ Nam chỉ ra sau, cười nói: “Đúng vậy, em trai chị muốn chơi cái này, lát nữa em phải hướng dẫn anh ấy đó nha.”
Lục Tử Dã:!
Đừng vu oan cho tôi!
Anh cần một đứa nhóc con dạy hay sao?
Gạo Nếp Nhỏ nhìn ra đằng sau, nhìn đến Lục Tử Dã, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói.
“Mang em theo, em sẽ bảo vệ anh.”
Lục Tử Dã:
[ Tâm trạng lục tiểu dã được viết hết trên mặt, thật là phong phú]
[ Đã dần dần bãi lạn* ]
(*)Bãi lạn: Mô tả tình huống người chơi hoặc đội bóng ngừng cố gắng khi bị đánh bại để đẩy nhanh quá trình thua cuộc không thể tránh khỏi.
Nhanh chóng đã đến lượt bọn họ chơi trò chơi.
Lục Tử Dã cùng Gạo Nếp Nhỏ vừa vặn là hai người cuối cùng, phía trước các bạn nhỏ thuần thục đi tìm con ngựa gỗ cho mình, Gạo Nếp Nhỏ chạy về phía trước, thấy anh trai vẫn không nhúc nhích, nghĩ đến lời nói của chị gái kia, trực tiếp kéo tay Lục Tử Dã chạy.
“Anh trai nhanh lên, nếu không con ngựa trắng sẽ bị bạn nhỏ khác cướp mất.”
Lục Tử Dã:
Lục Tử Dã cho rằng Ngu Đồ Nam sẽ cùng chơi trò chơi, kết quả xoay người, cô đã đi theo các bậc phụ huynh ra phía ngoài lan can, bên kia, bố mẹ tụi nhỏ đều hướng vòng quay ngựa gỗ chụp ảnh con con mình, cố gắng ghi lại khoảnh khắc vui vẻ cho bọn trẻ.
Đem vui sướиɠ để lại cho chính mình, xấu hổ để lại cho hắn.
Gạo Nếp Nhỏ theo hướng ánh mắt của anh nhìn ra bên ngoài, quen thuộc mà nói: “Bọn họ chỉ đứng ngoài xem chúng ta chơi, sẽ chụp ảnh thật đẹp cho chúng ta, anh mau vào xe đi.”
Gạo Nếp Nhỏ không tranh được con ngựa trắng kia, cuối cùng chỉ còn lại có một cái xe ngựa.
Xe ngựa có thể chở một bạn nhỏ và một người lớn, Gạo Nếp Nhỏ thở dài như bà cụ non: “Hiện tại chỉ có em có thể bảo vệ anh.”
Lục Tử Dã:?
Anh cảm ơn nhóc.
Gạo Nếp Nhỏ mới chỉ 5 tuổi, vẫn còn ngây thơ và trong trẻo, trên người còn thoang thoảng mùi sữa.
“Anh trai à, đây là lần đầu anh chơi vòng quay ngựa gỗ sao?”
Lục Tử Dã vốn dĩ muốn lắc đầu, sau nghĩ lại, thân thể hơi hơi có chút cứng đờ.
Thực buồn cười.
Nhưng, đây đúng là lần đầu tiên.
Khi còn nhỏ, anh không có tư cách chơi vòng quay ngựa gỗ.
Sau khi bị cha bỏ rơi, anh cùng ngu đồ bị tách ra.
Anh ở nhà của dì, Ngu Đồ Nam sống ở nhà chú.
Cuộc sống ăn nhờ ở đậu thật sự không dễ dàng gì, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, dì anh đưa con đến công viên giải trí, lúc đó anh đều phải đứng bên ngoài lan can nhìn họ chơi.
Dì hỏi anh có muốn chơi hay không, thoáng nhìn ánh mắt khinh thường của chú mình, anh lắc đầu, không nói một tiếng, nắm vạt áo lùi ra phía sau.
Khì vòng quay ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn, anh tự nhủ với mình:
—— không phải anh không được chơi, chỉ là, anh không muốn chơi thôi.
—— vòng quay ngựa gỗ có gì vui, chỉ là bánh xe lăn đi lăn lại mà thôi
Gạo Nếp Nhỏ vẫn ở bên tai nói.
“Anh à, anh có nhìn thấy chị gái chưa? Em đã thấy anh trai em rồi đó.”
“Mau mau vẫy tay với họ đi.”
Lục Tử Dã ngẩng đầu, lơ đãng nhìn qua.
Phía ngoài lan can có rất nhiều người đang đứng.
Ngu Đồ Nam đứng ở đằng trước, tựa vào lan can, một tay chống cằm, thấy anh nhìn qua, liền cười vẫy vẫy tay.
Ngay lúc đó, Lục Tử Dã hiểu.
Thực ra Ngu Đồ Nam không cảm thấy xấu hổ, cô luôn luôn tự tin, chưa người nào có thể làm cô cảm thấy xấu hổ.
Cô muốn cho anh biết rằng, ở ngoài lan can, vẫn có người đang đợi hắn.
Bên ngoài, cô thường đùa giỡn, hài hước, trêu chọc anh , nhưng thực ra rất quan tâm hắn.
Ở công viên giải trí, các bạn nhỏ đều cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến, có người sẵn sàng xếp hàng chờ đợi chỉ để đợi chúng chơi vòng quay ngựa gỗ, có người giúp chúng lấy nước, có người ở bên ngoài chờ chúng, chúng được hưởng thụ rất nhiều tình yêu từ bố mẹ, chỉ cần đến vòng quay ngựa gỗ và chọn xem muốn ngồi cái nào.
Chúng đối với nơi này vô cùng quen thuộc.
Mà hắn, lại là một ngoại lệ.
Xung quanh Lục Tử Dã không có camera, trong ba phút ngắn ngủi, không ai biết anh đang nghĩ đến cái gì.
Đến khi ra ngoài, anh đã điều chỉnh lại cảm xúc, trở lại dáng vẻ thoải mái trước đó.
Khi họ bước ra, mới có người nhận ra người mới chơi vòng quay ngựa gỗ là Lục Tử Dã, một người nổi tiếng trong chương trình phát sóng gần đây, Gạo Nếp Nhỏ lại muống chụp ảnh cùng anh , Ngu Đồ Nam cười khẽ : "Nếu muốn, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi?”
Cô chỉ vào những đứa trẻ đang đi xuống.
Bọn trẻ không biết tại sao, nghe thấy chụp ảnh, liền vội vàng chạy đến khu đất trống, tạo dáng chụp ảnh, một đám đều là những đứa trẻ nhỏ.
Duy nhất Lục Tử Dã bị một đám trẻ “lên án”, bởi vì trên mặt không có biểu cảm gì thiếu chút nữa dọa bạn nhỏ bên cạnh khóc, có phần không biết làm gì.
Ngu Đồ Nam đưa điện thoại cho anh trai của Gạo Nếp Nhỏ : "Tôi cũng muốn chụp ảnh.”
Nói rồi, đi đến cạnh Lục Tử Dã, túm anh ngồi xổm xuống, khi nghe được “123” , thấp giọng nói: “Đợi lát nữa nhớ rõ giơ tay hình chữ ‘V’ .”
Lục Tử Dã hiển nhiên đã thoải mái hơn lúc trước, không có câu nệ như vừa rồi, đang tự hỏi nên cười như thế nào, vừa dứt lời, các bạn nhỏ hô to “Cà tím”, Ngu Đồ Nam cười khẽ, một tay nâng tay Lục Tử Dã đang giấu bên dưới lên, một tay cưỡng chế kéo khóe môi anh làm anh buộc phải nở nụ cười, làm anh cười một cách hết sức đáng thương nhưng cũng rất hài hước.
Weibo chính thức của 《 Chúng ta thật đáng yêu》đã đăng bức ảnh lên , rất nhiều người đã lưu vào. Không chỉ có như thế, Tấm poster cá nhân của Lục Tử Dã chụp mấy ngày trước cũng được tung ra.
[@ Chúng ta thật đáng yêu: Lúc ấy chụp hai tấm, có một tấm là nhìn biểu tình của chị Đồ Nam, đoán xem là tấm nào! [ hình ảnh ][ hình ảnh ]]
Một tấm gương mặt nghiêm túc; một tấm biểu cảm thoải mái, khóe miệng tràn đầy nhàn nhạt tươi cười, rất có cảm giác thiếu niên.
Ở khu vực bình luận, blog chính thức nhắn lại: [ Trả lời đúng cũng không có thưởng, vấn đề quá đơn giản ]
[ Hiện tại blog chính thức đều trêu chọc vì tỷ khống sao]
[ Tôi rất thích những bức ảnh chụp như thế này!! Mỗi lúc ở gần chị gái, Tiểu Lục đều rất vui vẻ!! ]
[ Sao không có ảnh của hai người vậy]
Blog đáp lại: [ Lúc đó chị ấy làm khách mòi thần bí, không biết thân phận, không chụp, ngày mai sẽ đi chụp bù đắp! ]
Càng ngày càng có nhiều người thích ảnh chụp chung, kỳ thật thích chính là cảnh hai người tương tác ấm áp với nhau.
Giống như ánh mắt của Ngu Đồ Nam đứng ngoài lan can nhìn Lục Tử Dã , khi hắn ngại ngùng, cô tiến lên hỗ trợ động tác, mỗi một cảm xúc nhỏ của Lục Tử Dã đều được cô quan tâm.
Trong lúc nhất thời, bởi vì sự chu đáo của Ngu Đồ Nam ở vòng quay ngựa gỗ, người xem liền cảm động, những câu bình luận đều trở nên trữ tình hơn.
[Thật muốn có một người chị gái như vậy hu hu]
[ Tuy rằng cô ấy sẽ đánh tôi, mắng tôi, thậm chí lừa tôi trả tiền, nhưng tôi nguyện ý ( cắn răng ]
[? Mấy người sao dám cướp chị gái với Long Ngạo Thiên, nghĩ muốn xuất đạo với Mục Ngôn, được tiểu Lục tổng khen ngợi sao? ( đầu chó cứu mạng]
[ ha ha ha chỉ một ngày trôi qua, đã có một lũ người muốn chiếm đoạt chị gái của Lục Tử Dã]
Nhưng không bao lâu sau, bọn họ liền phải suy nghĩ lại.
Khi ăn cơm trưa, Lý đạo diễn nhắc nhở điểm của bọn họ đang bằng nhau, nếu buổi chiều vẫn như vậy, hai người đều sẽ không được khen thưởng.
Nói cách khác, phần thưởng của “Làm đối phương vô điều kiện tiếp thu” sẽ bị đem ngâm nước nóng.
Lục Tử Dã ngay lập tức trở nên đứng đắn, yên lặng tự hỏi làm thế nào để lấy được một điểm từ trong tay Ngu Đồ Nam.
Nhiệm vụ trước mặt, không có thân tình, chỉ có thắng thua!
Vừa định ra đối sách, trước mặt anh bày ra một phần ăn.
Là tổ tiết mục chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc.
Bốn đồ ăn một canh một cơm, chay mặn phối hợp, kỳ thật thực không tồi.
Cho đến khi ——
Lục Tử Dã nhìn đến cà rốt cùng đậu nành bên trong, mặt liền suy sụp.
Anh từ nhỏ đã không thích ăn đậu nành, cầm lấy chiếc đũa, đang định lấy ra, đột nhiên một ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua.
Mặt phượng mang theo áp bách vô hình cùng khí thế.
“Không được lãng phí thức ăn.”
Lục Tử Dã hiểu.
Câu tiếp theo chính là, lãng phí đồ ăn liền phạt chép thơ cổ.
Lục Tử Dã thở nhẹ, để chịu ít từng phạt hơn, anh đem đậu nành gom vào, trực tiếp một miếng ăn hết, khuôn mặt vặn vẹo, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Ngu Đồ Nam xem anh ăn xong, không nhanh không chậm mở hộp đồ ăn ra : "Chị còn chưa có ăn.”
Lục Tử Dã nghi hoặc vì sao cô muốn nói câu này, giây tiếp theo ——
Trơ mắt mà nhìn Ngu Đồ Nam nhặt đậu nành bỏ vào trong bát của hắn.
Lục Tử Dã:
Anh đã quên, chị của anh cũng không thích đậu nành.
Anh căm giận viết xuống bìa cứng một câu: “Là chị nói không thể kén ăn.”
Ngu Đồ Nam: “Chị không có.”
Dừng một chút, cô không chút mặt đỏ tim đập mà sửa lại: “Chị nói không thể lãng phí đồ ăn.”
Lục Tử Dã căm giận muốn phản kháng lại, cuối cùng phát hiện không có cơ hội.
Ngu Đồ Nam không có lãng phí đồ ăn.
Bởi vì ——
Đồ ăn mà cô không thích, hiện tại ở trong bát của hắn.
Không thể lãng phí đồ ăn, cho nên đem đồ ăn không thích ăn cho anh ăn, thành công rèn luyện đức tính không lãng phí đồ ăn.
Một logic hoàn mĩ.
Mặt sống không còn gì luyến tiếc.
[ Ha ha ha thì ra em trai muốn dùng như thế]
[ Tỷ khống, tôi sẽ không cướp chị gái của anh, tôi cũng kén ăn ( đầu chó ]