Chương 12

Một khi đã biết tên của các Account Marketing cố tình đăng tin bôi xấu, mọi việc dễ dàng xử lý hơn nhiều.Tổng cộng có 28 tài khoản, trong số đó có 25 tài khoản có email cho công việc trên tường nhà họ.

Ngu Đồ Nam không có thời gian để liên lạc với từng người một, cô chỉ quan tâm đến tài khoản vô đạo đức đầu tiên, @Thổ Tào Ngu Entertainment đăng trên Weibo.

Dành hai phút để gửi cho anh ta một email với tựa đề "Kế hoạch hợp tác Sản phẩm trang điểm CA".

Phương tiện truyền thông chủ yếu kiếm tiền thông qua quảng cáo và các hoạt động thủy quân. CA là một thương hiệu làm đẹp nội địa giá cả hợp lý, nhưng không phổ biến như các thương hiệu hàng đầu khác, có nhu cầu mở rộng thị trường, với tên của thương hiệu này, khả năng chủ tài khoản nhấp vào là rất cao.

Chủ tài khoản Thổ Tào Ngu Entertainment cho rằng nhà tài trợ gửi mail, có cơ hội kiếm tiền. Anh ta vô cùng vui mừng, cuối cùng những nỗ lực thu hút lượng lớn người truy cập và tìm chủ đề trong khoảng thời gian vừa qua không là vô ích, dù bây giờ anh ta đã bị buộc phải xóa bài về Lục Tử Dã trên weibo. Anh ta vui vẻ bấm vào email.

Ngay khi anh ta nhấp vào, cả màn hình biến thành màu đen, máy tính bị khóa, hiện lên dòng chữ màu trắng dễ thấy, khiến người ta có cảm thấy hoảng sợ.

[Cho bạn 25 phút, tìm chủ tài khoản sau, tham gia vào nhóm, thêm WeChat: 13887****28 và add tôi vào.]

[Nếu không, bạn sẽ không có cơ hội bật lại máy tính này nữa.]

Chủ tài khoản Thổ Tào Ngu Entertainment tức giận đến mức hét lên, đương nhiên anh ta có thể mua một chiếc máy tính khác nhưng trong máy này chứa rất nhiều thông tin và hình ảnh độc quyền vẫn chưa bán được. Cả đời anh ta chưa bao giờ gặp phải chuyện nực cười như vậy!

Anh ta phải mất năm phút mới tìm được một người bạn cùng phòng biết sửa máy tính giúp đỡ. Người bạn cùng phòng này rất bận nhưng vẫn dành thời gian đến xem đoạn mã code kỳ lạ kia, bối rối nói:

"Chết tiệt, cậu chọc phải lão đại nào rồi à? Giới thiệu người đó cho tôi đi, tôi muốn học viết code từ người đó."

Một câu nói khiến Lưu Nguyên tức giận suýt nữa thì muốn chết.

Bạn cùng phòng vậy mà lại tôn thờ kẻ thù hãm hại anh ta à?

May thay bọn họ có một nhóm chat giữa các chủ Account Marketing, hầu hết thông tin của mọi người đều có sẵn trong đó. Anh ta mất 23 phút để tìm, sau đó nhanh chóng add Ngu Đồ Nam vào nhóm.

Khi Ngu Đồ Nam vào nhóm, cuộc hội thoại lóe lên, mọi người trong nhóm bối rối, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

[1: Bây giờ là 3:30, trước vui lòng đăng bài xin lỗi Lục Tử Dã lên trên Weibo vì đã gây hiểu nhầm.]

Việc xóa bài đăng chỉ là bước đầu, còn lâu mọi chuyện mới kết thúc.

Những lời này vừa nói ra, cả đám người đều hoang mang.

[Cô là nhân viên của Lục Tử Dã à? Mọi người đều xóa bài đăng trên Weibo theo yêu cầu rồi, chúng ta đều phải kiếm sống, đừng triệt đường làm ăn của nhau chứ.]

[Chúng tôi đã xóa Weibo theo yêu cầu của nhóm pháp lý rồi. Hơn nữa, đâu phải ai ai trong chúng tôi cũng lan truyền tin đồn. Một số người đã khen sếp cô bình tĩnh đấy.]



Ngụy biện không hề biết xấu hổ, Lưu Nguyên, người bị Ngu Đồ Nam gửi đoạn code kia, rất thận trọng.

Cách đây 1 giờ, trợ lý của Lục Tử Dã đã đích thân đến gặp họ, yêu cầu họ xóa bài đăng trên weibo. Anh ta cũng gửi thư cảnh báo của luật sư, theo logic mà nói, nếu muốn họ xin lỗi thì họ không cần phải vòng vo nữa, gửi cho mọi người một email, tập hợp được rất nhiều người.

[Cậu không phải là người trong đội của Lục Tử Dã sao? Cậu là ai? Khi nào máy tính của tôi sẽ ổn lại? 】

[Máy tính? Ý cậu là gì? Sao tôi lại liên quan đến chuyện xảy ra với máy tính của cậu chứ?]

[Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra với Wechat vậy?]

Khi cô nói mình không phải là Lục Tử Dã, giọng điệu của một số người rõ ràng trở nên tệ hơn rất nhiều.

[Người này bị bệnh à?]

[Biến đi, đừng dạy tôi làm việc, nói cho cậu biết, tôi là người nóng tính, cậu đừng chọc giận tôi.]

Ngu Đồ Nam tiếp tục.

[1: Vậy à?]

[1: Điều gì khiến cậu nghĩ tôi tốt tính vậy?]

[1: Tôi nói "vui lòng" khiến cậu nghĩ cậu có quyền lựa chọn hả???]

Ba dấu chấm hỏi liên tiếp, dù không nhìn thấy người nói, họ vẫn có thể cảm nhận được đây là một người sếp lớn từ sự bình tĩnh đến đáng sợ của người này.

Một loạt câu hỏi, khiến mọi người thấp thỏm.

Mọi người đều thích bắt nạt kẻ yếu, nịnh nọt kẻ mạnh. Từ yêu cầu lịch sự ban đầu của người dùng "1", họ suy ra rằng bên kia có tính cách mềm yếu. Vì vậy, sau khi nhận được "yêu cầu xin lỗi", họ ngay lập tức vặn lại, thậm chí đưa ra một số câu nói mỉa mai.

Còn bây giờ, những cuộc tranh cãi ngụy biện không hề có lý đã được thay thế bằng sự im lặng.

Ngu Đồ Nam gõ bàn phím một cách vô cảm.

[Nếu các anh không làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ lập tức vạch trần scandal hai đến ba người trong số các anh. Ví dụ ai đó giấu bạn gái đi chơi gái? Hoặc có người bị bất lực? Hoặc nhân dịp không ai hay biết bán thông tin đồng nghiệp, đâm sau lưng bạn bè,...các kiểu]

Bất cứ scandal nào trong số này bị rỉ ra, chắc chắn người trong scandal sẽ bị người đời cũng sỉ vả đến chết.

[1: Nhớ, tất cả mọi người đều phải đăng bài. Nếu có bất kỳ ai không đăng, năm phút sau scandal sẽ được đăng.]

Chỉ khi để họ trở thành một thể, chó cắn chó, mới có thể giúp Ngu Đồ Nam tạo thành uy hϊếp với đám người này.

Những tin nhắn này đã được Ngu Đồ Nam nhìn thấy từ máy tính của Lưu Nguyên. Lục Tử Dã đã viết cho cô một đoạn code đặc biệt để giúp cô không bị kẻ xấu bắt nạt.

Lưu Nguyên tức giận: [Cậu xem thông tin trong máy tính của tôi đúng không? Cậu có tin tôi gọi cảnh sát không?]

[1: Thích gọi thì gọi đi.]

[1: Nếu cậu muốn những tin tức này được lan truyền thì gọi đi.]

Mọi người đều có điểm yếu.

Chơi gái là điểm yếu của hắn.

Trong nhóm có người tức giận hỏi: [Chúng tôi xin lỗi là được. Tại sao cậu lại uy hϊếp người khác chứ? Tam quan của cậu biến mất rồi hả?]

Ngu Đồ Nam cảm thấy có một con thú đang tru lên trong lòng cô, nó đang cố gắng vượt qua lan can, lao ra lật đổ thế giới.

Tuệ An âm thầm quan sát Ngu Đồ Nam một lúc, cảm thấy cô đang đặc biệt nghiêm túc. Ngu Đồ Nam đang ngồi bất động trước máy tính, vẻ mặt u ám.

[Tôi không có tam quan, tôi không biết từ bi là gì, tôi không phải là người tốt đâu.]

Đừng nói về tam quan khi gia đình cô đang có người bị tổn thương.

[Một trăm tám mươi giây cuối cùng.]

Lúc này, hai người vướng vào scandal của Ngu Đồ Nam rõ ràng là rất sợ hãi, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nhanh chóng kêu gọi mọi người trong nhóm đăng bài.

Giờ phút này, họ còn lo lắng hơn Ngu Đồ Nam về việc có ai không đăng bài trên Weibo hay không.

Hơn 20 người ban đầu cùng nhau chống lại Ngu Đồ Nam bắt đầu cắn xé nhau, cậu nói về những vụ bê bối của tôi, tôi gọi cậu bằng những từ ngữ bẩn thỉu, scandal bay khắp nơi.

Tính cả cô, có ba mươi người trong nhóm chat.

Ngu Đồ Nam không muốn đọc những scandal dơ bẩn này nên cô đóng WeChat, nằm ngả lưng trên ghế, lướt điện thoại.

Ba phút sau, những người ăn dưa rất ngạc nhiên khi thấy một loạt Account Marketing đã xin lỗi Lục Tử Dã rất chân thành.

Khi được hỏi liệu Lục Tử Dã có ép họ làm điều này không, đám người này đều căng thẳng, vội vàng giải thích nguyên nhân, cẩn thận hơn cả người hâm mộ. Nói họ chỉ làm điều này vì mục đích nổi tiếng, họ muốn hút nhiều lượng truy cập, tăng tương tác. Họ đều rất sợ "1" trong nhóm WeChat lại đến gây rắc rối cho họ.

Hậu quả không chỉ có vậy.

Lưu Nguyên ngạc nhiên phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, ảnh đại diện của bạn gái anh xuất hiện trong nhóm WeChat, còn nói với mọi người Lưu Nguyên đã add cô vào.

Sau đó, tin tức anh chơi gái được bạn gái đăng lên Moments, không chỉ vậy scandal liên quan đến hơn 20 người khác trong nhóm cũng bị công khai.

Sau khi lợi dụng tin đồn để kiếm lưu lượng và khiến người khác bị bôi xấu, bản thân họ cũng phải trải qua cảm giác bị bàn tán, coi như đề tài để mọi người trò chuyện sau bữa tối.

Ngu Đồ Nam rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm, hình đại diện gấu hồng đã gửi cho cô một tin nhắn.

[Cảm ơn.]

Ngu Đồ Nam không cảm thấy có nhu cầu nhận lời cảm ơn từ cô gái ấy.

Đây là một sự hợp tác.

Cô đã giúp đối phương nhìn thấu sự xấu xí của bạn trai mình; đối phương đã giúp cô vạch trần sự xấu xí của nhóm người này, để họ gánh chịu nỗi đau mà họ khiến người khác phải trải qua.

Xin lỗi là bước thứ hai.

Lãnh chịu hậu quả mới là bước kết thúc.

Ngu Đồ Nam đi đến phòng trà để pha cà phê.

Tại phòng trà, mọi người tiếp tục thảo luận, Tuệ An và mọi người người đều mơ hồ:

"Là ai làm?"

“Nếu không phải tiểu Lục tổng, chẳng lẽ là fan?”

"Fan này đỉnh quá."

Ngu Đồ Nam cầm một cốc nước rời khỏi phòng trà, cô cũng không dừng lại khi đi ngang qua văn phòng của Lục Tử Dã.

Một năm trước, Lục Tử Dã qua đời.

Cô nhìn mộ anh với đôi mắt đỏ hoe, tiếc nuối, tự nhủ nếu có cơ hội, cô sẽ bảo vệ anh.

Không ai hiểu cảm giác phức tạp trong lòng cô khi sau một năm, người chết lại xuất hiện trước mặt cô, nhận ra cô.

Ngu Đồ Nam không thể diễn đạt rõ ràng, cô chỉ biết——

Cô sẽ bảo vệ anh thật tốt.

Nửa giờ sau, Lục Tử Dã còn chưa ra khỏi văn phòng đã nhận được một cuộc gọi.

Từ shipper.

"Cậu có đơn hàng, là một món tráng miệng, tôi có thể đặt nó ở sảnh tầng một được không?"

"Món tráng miệng?"

"Ừ, chị cậu mua cho cậu." Shipper nhìn Ngu Đồ Nam, lặp lại lời cô.

Lục Tử Dã đi ngang qua bộ phận tiếp thị, Ngu Đồ Nam không có ở đó.

Ba phút sau, anh nhận được một món tráng miệng và một lá thư.

[Gửi người em trai đáng yêu của chị.

Dù người khác có nghĩ gì thì trong lòng chị, em vẫn là người em tuyệt vời, đáng yêu, tốt bụng nhất. Em là em trai độc nhất của chị. Khó tưởng tượng nổi là chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau, hình như chị vẫn chưa nói với em rằng chị rất vui khi được gặp lại em trên thế giới này nhỉ?

Như em đã biết, chị không thích khoa trương, sến súa hay nói lời cảm động, hãy trân trọng cơ hội duy nhất này nhé. Đọc xong thì quên nó luôn đi.

Nếu mà cảm động quá thì cũng đừng ôm chị khóc nhé.

Quần áo của chị đắt lắm.

Món tráng miệng này 18,8 nhân dân tệ, vui lòng chuyển tiền sau khi ăn ^_^]