Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mập không phải là cái tội. Mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người. Cô không phải là mập mà do ăn uống đầy đủ nên có phần "phì nhiêu" chút hoy. Nhìn cô béo nhưng chẳng ai dám gọi …
Xem Thêm

“Hán ngữ, văn học.”

“Rất tốt, con gái nên có khí chất như vậy, vậy cháu...”

“Ông hỏi đủ chưa?” Tư Hiên Dật không kiên nhẫn cắt ngang Lý Ngạo Lệ, “Người cháu đã đưa đến rồi, sau này ông cũng đừng phiền cháu nữa.” Dứt lời, hắn chuẩn bị kéo Hứa Thiên Ái đi.

“Đứng lại!” Lý Ngạo Lệ đứng lên, cầm lấy gậy trượng bên cạnh, dùng lực gõ sàn nhà, “Cháu vừa đến một lát đã muốn đi? Ông chẳng qua chỉ muốn nhìn cháu ngoại một chút, nhìn bạn gái của cháu ngoại mà thôi, một chút tâm nguyên nho nhỏ ấy cháu cũng không thể thoả mãn cho ta?”

Tư Hiên Dật miễn cưỡng xoay đầu lại, “Ông không phải đã thấy sao? Còn chưa đủ cái gì?”

“Chẳng lẽ cháu không thể tâm sự với ông sao? Dù sao ông cũng là ông ngoại của cháu!” Lúc này, ông ta cũng chỉ có thể mang thân phận ông ngoại ra.

“Không muốn.” Vẫn là câu trả lời như cũ.

Đáng giận, cháu ngoại này rốt cuộc là di truyền gien từ người nào, con gái của mình ôn nhu hiền thục, con rể của lại hài hước, lại sinh ra một cái quái thai. Nhưng cái quái thai này lại văn võ toàn tài, cho dù cái gì cũng đều tinh thông, làm mình muốn chán ghét cũng không được, ngược lại còn rất thích là đằng khác.

Ông ngoại thật đáng thương, ngay cả nói chuyện phiếm với cháu ngoại cũng không được. Hứa Thiên Ái bắt đầu đồng tình với Lý Ngạo Lệ

“Dật, chúng ta ở lại một chút đi” Cô ngước mặt lên, nói với Tư Hiên Dật.

Thật là cô gái tốt, Lý Ngạo Lệ tán thưởng nhìn Hứa Thiên Ái, cháu ngoại của hắn quả nhiên có mắt nhìn người.

“Em muốn ở lại đây?” Tư Hiên Dật quái dị liếc nhìn Hứa Thiên Ái hỏi.

“Đúng.” Cô gật đầu.

Hắn nhìn chằm chằm cô, một phút sau, hắn buông tay cô ra, “Khi nào muốn về thì gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”

“Chỉ có mình em ở lại?”

Hắn gật đầu, xoay người rời đi.

“Không được, ” Hứa Thiên Ái kéo ống tay áo của Tư Hiên Dật, hắn đi vậy cô còn ở lại làm gì? Ông ngoại vốn muốn ở chung với hắn!

“Anh cũng cần phải ở lại.”

“Buông ra.” Hắn nhíu mày,

“Không.” Cô kiên trì, rất ít khi cô cố chấp kiên trì trước mặt hắn, nhưng hôm nay... Có lẽ cô thật sự thông cảm với một người già cô độc đi... Cô tìm lý do cho hành vi của mình.

Hắn đẩy tay cô ra, mới xoay người, cô lại ôm lấy hông của hắn...

“Em...” Tư Hiên Dật xoay người lại, nhìn Hứa Thiên Ái, “Buông ra.”

Cô không nói lời nào, chỉ dùng lực lắc lắc đầu.

“Muốn anh ở lại?” Hắn hỏi

Cô gật gật đầu, không thể lên tiếng trả lời.

“Nếu anh nói ‘Không’?”

Cô mím miệng, bắt đầu biểu tình muốn khóc.

“Không được khóc!” Hắn bực mình dùng tay bắt lấy mặt cô. Nước mắt của cô làm cho hắn tâm phiền ý loạn.

Cô không để ý tới hắn, tiếp tục cố gắng làm nước mắt dâng lên.

Hắn thấp giọng thở một hơi,

“Em thắng rồi, anh ở lại.” Hắn vuốt tóc cô nói với cô, ánh mắt vô tình liếc qua ông ngoại đang xem kịch vui...

Tiểu Dật đồng ý ở lại? Lý Ngạo Lệ kinh ngạc nhìn Hứa Thiên Ái, lấy cá tính của Tiểu Dật, chuyện đã quyết định chưa bao giờ thay đổi. Mặc kệ ai nói cũng đều như vậy, cho dù là cha mẹ hay trưởng bối, hắn cũng không để ý tới. Mà cô gái nhỏ trước mắt, trong một thời gian ngắn đã có thể thay đổi quyết định của Tiểu Dật, giữ hắn ở lại...

Xem ra, hắn nên tìm thời gian để mang con gái đến gặp cha mẹ cô gái này...

Có lẽ, hai ba năm nữa hắn có thể tham gia hôn lễ của cháu ngoại...

Rốt cuộc, hắn cũng có thể ẵm chắt...

Thật, thật hạnh phúc...

Nếu có một ngày như vậy, em nói sẽ phải rời đi.

Anh sẽ lạc mất chính bản thân anh, đi vào biển người khôn cùng.

Không thể nói “không”? Không được sao? Thật sự không được? Kỳ thật, em chỉ đơn thuần hơn người khác một ít thôi. Này! Cô gái kia, không được cười lớn lối như vậy, được chưa? Được rồi, được rồi, là rồi, là rồi... Anh chỉ là, chỉ là, để ý em, chỉ để ý em một chút mà thôi...

Buổi sáng ngày chủ nhật, trời quang mây tạnh.

Hứa Thiên Ái một mình đi trên đường phố, cô vốn muốn hẹn đến nhà Dật làm bài tập. Nhưng vì hôm nay cô cần làm một chuyện, cho nên viện lý do nói với hắn trong người không được thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên cô nói dối hắn, lòng bàn tay cô đến giờ vẫn còn đổ mồ hôi lạnh. Thượng đế, ngàn vạn đừng để hắn phát hiện cô gạt hắn, nếu không, nhất định cô sẽ chết rất khó coi!

Nhưng cô làm vậy cũng có nguyên nhân, chính là hai mươi vạn tự nhiên có được...

Có hai mươi vạn, nên sử dụng thế nào chính là vấn đề mấy ngày nay Hứa Thiên Ái suy nghĩ. Nếu cô và Dật yêu nhau, vậy có thể dùng số tiền đó mua quà cho Dật.

Quen nhau đến nay, đồ trên người cô cơ hồ đều là hắn mua cho, mà giá cả đều đắt vô cùng. Hình như hắn cực kì thích mua đồ cho cô, cho dù cô nhiều lần từ chối nhưng hắn đều vờ như không nghe – mặc những bộ đồ hàng hiệu này, cô có cảm giác như mình sẽ bị cướp bất cứ lúc nào. Huống chi, cô luôn nhận đồ của hắn, cảm giác như đang bị nuôi vậy. Nhưng lần nào hắn cũng nói một câu mà vĩnh viễn cũng không thay đổi: “Anh muốn đưa thì đưa, nếu em không cần, thì có thể ném đi.”

Ném? Ném mấy thứ hàng hiệu vô cùng đắt này? Cô làm sao mà xuống tay được chứ, giống như đang quăng tiền xuống nước vậy. Vì thế, hắn tiếp tục đưa, cô cũng đành tiếp tục nhận...

Bây giờ rốt cuộc cô cũng có tiền để mua lại cho hắn. Hứa Thiên Ái đi dạo một vòng sau, quyết định chọn thứ có thể giữ được lâu. Chọn trúng một tiệm trang sức được trang hoàng tinh xảo, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

“Thưa cô, cô muốn mua đồ sao?” Vừa thấy khách tới cửa, nhân viên nhiệt tình chào hỏi cô.

Hứa Thiên Ái gật gật đầu, “Tôi muốn xem một chút.”

“Đương nhiên có thể, là mua cho cô sao?” Nhân viên cửa hàng đưa Hứa Thiên Ái đến trước quầy thuỷ tinh trong suốt, ở một bên dò hỏi.

“Không, ” Hứa Thiên Ái lắc lắc đầu giải thích, “Là mua cho bạn.” Nghĩ tới Tư Hiên Dật, mặt cô không khỏi ửng hồng.

“A..., là mua cho bạn trai!” Nhân viên cửa hàng đột nhiên cười cười.

Tự tay lấy một vật trang sức có vẻ rất nam tính ra, “Cô xem, chiếc vòng trắng này rất hợp với đàn ông, bên trong có đính kim cương, thiết kế vô cùng tinh xảo.” Nhân viên cửa hàng chọn một món nói, “Mà chiếc vòng tay này là làm bằng mã não, lại thêm nữa...”

Hứa Thiên Ái nhìn những món trang sức trong tay nhân viên cửa hàng, khi không biết chọn cái nào thì một chiếc vòng hấp dẫn ánh mắt cô. Chiếc dây chuyền này đặc biệt tinh xảo, giá chữ thập đính đầy kim cương đặt sau lưng, vây quanh là một đôi cánh mài dũa từ thuỷ tinh mà thành, mãnh liệt đối kháng làm cho ánh mắt người ta bị hấp dẫn lập tức, sinh ra liên tưởng vô hạn – giống như là cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, là giá chữ thập thánh khiết bị bóng tối nuốt đi, hay là bóng tối đang rửa tội với giá chữ thập...

“Có thể lấy cái này cho tôi xem không?” Hứa Thiên Ái chỉ vào dây chuyền nói. Nó cho cô một cảm giác giống như Dật, làm người ta suy nghĩ bất định, không thể đoán được.

“Thực xin lỗi, thưa cô, đây là hàng không bán.” Nhân viên cửa hàng áy náy nói.

“Hàng không bán?”

“Đúng.”

Hứa Thiên Ái nhìn chằm chằm dây chuyền trong tử thuỷ tinh, nó thật sự rất xứng với Dật.

“Nhưng tôi rất thích sợi dây chuyền này, có thể trao đổi một chút không?” Hứa Thiên Ái chưa từ bỏ ý định nói. Cô muốn đeo nó lên cổ Dật.

“Việc này...” Nhân viên cửa hàng khó xử do dự, cô rất muốn đáp ứng yêu cầu của cô ấy, nhưng sợi dây chuyền này ông chủ đã nói không được bán, “Tôi thật sự là không...”

Rắc! Cửa lại bị mở ra, dưới ánh mặt trời, một cô gái rất cao đi đến. “Này, anh em sinh đôi kia đâu? Mau gọi bọn họ ra đây!” Ngữ khí quen thuộc, hành động quen thuộc tự nhiên như ở nhà mình, làm Hứa Thiên Ái không nhìn cũng đoán được cô gái mới bướ vào là Lăng Hảo Hảo.

Thêm Bình Luận