Chương 110: Hưu thư 2

Sunlia -

Tay Vinh Lệ cầm tờ giấy kia không tự chủ run rẩy. Chính nàng cũng không thể tin được ánh mắt của mình, cũng không dám tin tờ giấy mỏng trên tay này chính là hưu thư mà hắn cho nàng.

Một nữ nhân cầm hưu thư về nhà mẹ đẻ là dạng sỉ nhục gì? Lấy dung mạo nàng Vinh Lệ, làm sao sẽ rơi xuống nông nỗi như vậy?

Vinh Lệ nhắm lại mắt, vững vàng tinh thần của mình rồi sau đó lại nhìn một lần nữa về phía tờ giấy kia. Đây chính là hưu thư do Long Phụng Ngọc đích thân viết: huynh như cầm thú, muội như xà hạt. Làm bạn với ngươi thực xấu hổ. Viết hưu thư, không còn dính líu.

"Huynh như cầm thú, muội như xà hạt. Làm bạn với ngươi thực xấu hổ. Viết hưu thư, không còn dính líu." Vinh Lệ đọc lại mấy câu đó, giống như người điên loạn.

Lòng của nàng rất sắc bén, rất tàn nhẫn. Đáng tiếc, nàng cũng không có nhược điểm gì ở lại trong tay của hắn? Ca ca của nàng có chút hoa tâm, nhưng việc này liên quan gì tới Long Phụng Ngọc hắn? tại sao Hắn đưa hưu thư cho nàng? Tại sao muốn đẩy nàng vào Mười Tám Tầng Địa Ngục? Mọi người nói một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, tình nghĩa vợ chồng tựa như biển sâu. Tại sao hắn cũng không để ý đến tình phu thê một chút? Tại sao phải để lại tiếng xấu khí phụ trên lưng nàng?

Vinh Lệ thấy mặt sau tờ giấy cũng có vết mực. Nàng vội vàng lật tờ giấy lại, đọc kỹ nội dung ở trên. Dđlqod Rồi nhìn dần xuống rồi thấy mắt choáng váng. chứng cứ phạm tội Ca ca của nàng vinh bưu làm sao sẽ rơi vào trong tay Long Phụng Ngọc?

Ở trong lòng của Vinh Lệ thậm chí có chút oán hận ca ca làm liên lụy tới nàng. Nàng đã sớm khuyên qua Vinh Bưu để hắn thu liễm một chút. Nhưng ca ca nhất định không nghe, lại còn trắng trợn cường thưởng dân nữ ở trên đường cái. Bây giờ, nhược điểm rơi vào trong tay Long Phụng Ngọc. Ca ca sẽ mang tội danh gì, bị trừng phạt kiểu gì còn chưa biết? Có liên lụy tới người nhà không, liệu có ai biết được đây? Dù sao, nàng cũng đã bị liên lụy!

Lúc này, Vinh Lệ cũng không biết bởi vì ca ca trắng trợn cướp Lê Thải Nhi, bị một kiếm của Vu Thừa Phong làm mất mạng. Nàng chỉ nghĩ ca ca phạm tội, bị giam ở trong tù mà thôi.

Phùng Vịnh đi vào Phượng Nghi uyển, hắn nhìn Vinh Lệ nhếch nhác, trong lòng cũng có dd=l-q`d chút không đành lòng. Nhưng Vương gia để cho hắn đốc thúc chuyện này, hắn lại không thể không tận lực làm: "Vinh tiểu thư, Vương gia bảo ngài nhanh chóng rời khỏi Ngọc vương phủ."

Lòng của Vinh Lệ hoàn toàn lạnh xuống.

Nàng cũng không nói gì, chỉ là cùng Tiểu Phượng yên lặng thu dọn đồ đạc. Nàng thu thập một ít vàng bạc của mình, mang theo Tiểu Phượng đi ra khỏi Phượng Nghi uyển. Đến cửa của Phượng Nghi uyển, quay đầu lại xem nơi mình đã sống hơn một chút, trong lòng nổi lên ngàn vạn cảm khái.

"Phùng thị vệ, ta có lời muốn nói với Vương gia, ta có thể gặp lại Vương gia một lần không?" Vinh Lệ nhìn Phùng Vịnh một chút, nói yêu cầu của mình với hắn.

Phùng Vịnh nhìn về phía Long Phượng hiên một chút, khuôn mặt hiện lên vẻ bị làm khó: "Vinh tiểu thư, Vương gia sợ là không muốn gặp ngài. Bằng không, hắn cũng sẽ không để bảo ngài rời đi nhanh như vậy."

Vinh Lệ thấy nét mặt của Phùng Vịnh, cũng biết Long Phụng Ngọc ở trong Long Phượng hiên. Nàng quay đầu xong thì nhanh chóng chạy về hướng Long Phượng hiên. Phùng Vịnh muốn đuổi theo lại bị Tiểu Phượng ôm lấy chân. Tiểu Phượng khổ sở cầu khẩn, làm Phùng Vịnh mềm lòng: "Phùng thị vệ, ngươi là nam nhân, ngươi cũng không hiểu được cảm giác nữ nhân bị vứt bỏ. Phùng thị vệ, ngươi hãy mở một mặt lưới, cho tiểu thư chúng ta một cơ hội đi!"

"Tiểu Phượng, nếu như mà ta để tiểu thư các ngươi đi vào, Vương gia nhất định sẽ dd-dlqd trách cứ ta." Phùng Vịnh vừa độc ác, tránh thoát Tiểu Phượng. Hắn vọt người đuổi theo Vinh Lệ đã chạy rất xa.

Vinh Lệ chạy đến cửa lớn của long phượng hiên thì Phùng Vịnh cũng đuổi đến.

"Vinh tiểu thư, xin ngài trở về. Bằng không, Vương gia sẽ trách tội ta. Nếu ngài không chịu đi, ta sẽ tự động thủ." Phùng Vịnh ngăn ở trước người của Vinh Lệ, không chịu để cho nàng đi vào trong Long Phượng hiên.

"Phùng thị vệ, mong ngươi giúp đỡ, để cho ta gặp lại Vương gia một lần!" Giọng của Vinh Lệ đặc biệt cao. Long Phụng Ngọc nghe được tiếng của nàng, chậm rãi đi sunlia từ bên trong Long Phượng hiên ra. Sắc mặt của hắn rất âm trầm, rất không đẹp mắt: "Người tới, bắt Phùng Vịnh lại cho ta, nhốt vào trong địa lao. Chờ ta có thời gian, mới đến thẩm vấn nô tài hành sự bất lực này."

Mấy thị vệ đi tới, mang Phùng Vịnh đi.

Long Phụng Ngọc xoay người nhìn về Vinh Lệ, trong ánh mắt kia tràn đầy khinh bỉ: "Tiện nhân không biết điều, ngươi còn có lời gì để nói?"

Vinh Lệ đi lên trước, níu lại ống tay áo của Long Phụng Ngọc: "Vương gia, ca ca ta làm sai, tại sao muốn giận chó đánh mèo đến trên người của ta? Hắn phạm sai lầm, ngài đi trừng phạt hắn đi! Coi như ngài gϊếŧ hắn rồi, ta cũng tuyệt sẽ không có câu oán hận! Nhưng tại sao ngài muốn đuổi ta đi? Chẳng lẽ là ngài thật không để ý đến tình cảm phu thê một chút nào sao?"

Tình cảm phu thê? Lúc ả hại chết con của hắn làm sao lại không nhớ tình cảm phu thê?

"Vinh Lệ, việc xấu của ca ca ngươi chỉ là một phương diện. Ta hưu ngươi, chủ yếu là bởi vì hành động việc làm của ngươi. Các ngươi hãy tự vấn lại lòng, thù hận ở giữa ngươi và Phi Nhi, rốt cuộc là ai gieo nhân quả?" Long Phụng Ngọc phất tay ddlqqqdd áo lên, tránh thoát Vinh Lệ. Hắn xoay người, đi vào trong Long Phượng hiên: "Vinh Lệ ngươi cũng không cần nói gì cả. Dù ngươi nói rách cổ họng, ta cũng tuyệt sẽ không muốn loại người như ngươi! Ngươi sống ở trong Ngọc vương phủ, cũng giống như bị biếm lãnh cung cả thôi!"

"Vương Gia, ngài tuyệt tình như vậy?" Vinh Lệ thật không thể tin được, Long Phụng Ngọc sẽ độc ác tuyệt tình như vậy. Nàng cầu khẩn như vậy, thế nhưng hắn không

hồi tâm chuyển ý một chút nào.

"Người tới, đưa Vinh tiểu thư trở về phủ!" Long Phụng Ngọc không nhìn Vinh Lệ nữa, hắn chỉ vì nàng đã từng là nữ nhân của mình, làm một chuyện giúp đỡ quan tâm hết lòng cuối cùng —— bảo người hộ tống nàng trở về phủ Thừa Tướng.

"Long Phụng Ngọc, ngươi thật là ác độc!" Vinh Lệ hét lên thê lương, giọng nói kia mang theo tuyệt vọng và không cam lòng. Mấy thị vệ đi tới, bắt giữ Vinh Lệ, dẫn nàng ra khỏi Long Phượng Hiên. Bọn họ nhét nàng vào kiệu, mang ra Ngọc vương phủ.

Vinh Lệ vén màn kiệu lên, ngắm vừa nhìn cửa chính của Ngọc Vương Phủ. Trong lòng nâng lên sự hận thù: "Long Phụng Ngọc, ta nhất định sẽ nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay. hôm nay ngươi sỉ nhục ta, ta sẽ đòi lại gấp bội. giá cao Này sẽ rất nặng nề, thậm chí là nước mất nhà tan."