Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chị Ơi, Em Xin Lỗi!

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh quay đầu lại, đôi mắt nâu sâu thẳm chợt trầm xuống, ánh mắt anh lạnh lùng và tối tăm như màn đêm.

Thư Vân bị ánh mắt cự tuyệt của người đàn ông làm cho choáng váng.

Hai cô em gái cách đó không xa lại bắt đầu thì thầm.

“Ồ, lúc đầu còn tưởng cô gái này là một người hiền lành và dịu dàng, nhưng không ngờ cô ấy lại mạnh mẽ và chủ động như vậy đấy.”

"Chủ động cũng vô dụng, cậu cũng thấy đó, người ta cũng có muốn làm quen đâu?"

Thính giác của Thư Vân rất tốt nên hiển nhiên cô có thể nghe rõ những lời hai người bọn họ nói.

Có phải anh chàng này cũng nghĩ rằng... cô đang cố tình tìm cớ để bắt chuyện với anh ta?

Khóe môi cô chợt nhếch lên, cô nở một nụ cười đầy thiện ý, sau đó ngón trỏ thon dài liền chỉ vào tấm áp phích dán trên tường nhà hàng.

[Khách hàng là trên hết, và phục vụ khách hàng hài lòng là sứ mệnh của nhà hàng chúng tôi. New Soli chân thành mời bạn đánh giá chất lượng phục vụ của nhân viên nhà hàng trong lúc rảnh rỗi ngồi dùng bữa tại nhà hàng. Bạn hãy quét mã QR bên dưới để truy cập vào tài khoản công khai chính thức của New Soli và chọn đúng tên thành phố và vị trí cửa hàng...]

Giọng cô gái dịu dàng như sương mù:

"Tên anh là gì? Tôi muốn gửi cho anh một đánh gái năm sao."

Tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông hơi cứng lại.

Lúc mở miệng, giọng nói của chàng trai vẫn trầm khàn như cũ:

"Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cô."

Anh còn chưa nói xong, từ lối đi nhỏ vào nhà hàng bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, vài người đàn ông mặc đồng phục vội vàng bước nhanh tới trước sau trái phải vây quanh người đàn ông trẻ tuổi, sau đó bọn họ liền bước về phía văn phòng làm việc của nhà hàng.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Đi lối này, anh cẩn thận, sàn nhà mới được lau xong"

Hai người đàn ông trung niên dẫn đầu mang vẻ mặt nịnh nọt dẫn đường cho chàng trai trẻ, Thư Vân chú ý đến bảng tên màu vàng đồng có ghi bốn chữ “quản lý nhà hàng” trên áo đồng phục của họ, tượng trưng cho người có thẩm quyền cao nhất trong nhà hàng.

Hóa ra là một nhân vật lớn.

Bảo sao anh ta chẳng thèm quan tâm đến cái đánh giá năm sao nhỏ nhoi của cô.

Sau khi Thư Vân order đồ ăn xong và ngồi xuống bàn, tại một cái bàn bốn người cách sau cô hai bàn, Kiều Nhạc, sinh viên năm thứ hai của trường đại học thương mại Ninh Châu, thò đầu ra khỏi chiếc MacBook của mình và chăm chú dán mắt vào thân hình duyên dáng cách đó không xa.

Một chiếc đĩa gỗ đột nhiên từ trên trời rơi xuống chắn chính xác tầm nhìn của Kiều Nhạc.

Kiều Nhạc đóng laptop lại, ngước mắt lên:

“Hạ quan bất tài, sao dám làm phiền Thái tử điện hạ tự mình bưng đồ ăn cho tôi chứ!”

Yên Nam lúc này đã cởi bỏ bộ đồng phục màu trắng của nhân viên phục vụ và khẩu trang, khuôn mặt tuấn tú của anh hoàn toàn hiện rõ ra ngoài không khí, dưới chiếc áo phông đen là một bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dáng người cực kỳ quyến rũ, ngay lập tức liền thu hút được rất nhiều sự chú ý của các cô gái xung quanh.

“Không ăn thì tôi cất đi nhé!.”

"Ăn… ăn… ăn chứ."

Kiều Nhạc vội vàng bưng đĩa cánh gà nướng đặt xuống trước mặt mình, trong ánh mắt anh ta còn có vài phần oán giận:

"Yên Nam, cậu cao quá, cản trở tầm nhìn ngắm mỹ nhân của tôi rồi."

"Mỹ nhân gì cơ?"

Kiều Nhạc liếc anh một cái:

"Cậu bị mù à? Người vừa nói chuyện với cậu ở trước cửa đấy, cô ấy quả thực rất đẹp. Nếu cô ấy là sinh viên mới của trường chúng ta thì với nhan sắc đó chắc chắn sẽ nghiền nát chức danh hoa khôi của học tỷ khoa nghệ thuật.”

Yên Nam: “Cô gái đó.. đẹp à?”

Cô gái có khuôn mặt hồng hào, đôi mắt hoa đào dịu dàng quyến rũ, chỉ cần đảo mắt một cái cũng có thể làm cho sinh linh trên cả thế giới này điêu đứng vì cô.

Yên Nam nhanh chóng ăn xong phần mì ống của mình, sau đó ngón trỏ của anh chợt gõ lên bàn:

"Tôi còn có việc phải làm nên đi trước đây."

Kiều Nhạc: "Yên đại thiếu gia quả thực là một người bận rộn, mới ngày đầu tiên khai giảng mà ngài đã bận phát triển việc kinh doanh ở quốc gia nào vậy?"

Yên Nam: “Cậu lo tập trung tác chiến đi.”

Ngay khi nói đến game, sắc mặt của anh vẫn không hề thay đổi, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường ngày, giọng điệu cũng nghiêm túc giống y như đúc lúc lên báo cáo thuyết trình.

Ánh mắt Kiều Nhạc đột nhiên liếc nhìn về phía quầy order:

"Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, quản lý của cửa hàng này có trả lương cho cậu không vậy?"

Vì để hoàn thành bộ môn tác nghiệp thực tiễn trong chương trình đào tạo của trường nên Thái Tử gia của một tập đoàn lớn đây đã cải trang vi hành đến làm việc tại nhà hàng này để trải nghiệm cuộc sống của những tầng lớp nhân viên cấp dưới. Sau khi danh tính của anh vô tình bị bại lộ, lãnh đạo nhà hàng lập tức chạy đến nịnh nọt anh đủ điều.

Thời gian làm việc của vị thái tử gia này tháng nào nhiều lắm cũng chỉ có ba tiếng đồng hồ, với lại ngoại hình của người nọ quá bắt mắt, không thể quá thường xuyên xuất hiện trước công chúng nên hằng ngày anh chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc và được quản lý nhà hàng tôn sùng như một vị Phật sống.

Nếu đúng là như vậy, thì chắc ít nhất cũng có phí gọi là phí “chiêm ngưỡng” nhan sắc phải không?
« Chương TrướcChương Tiếp »