Chương 2: Cậu ấy không muốn mất điểm

- Này, gà không ngon à? -Ngọc Minh chán nản nhìn tôi.

Nãy giờ tôi chưa ăn được miếng gà nào cả, mắt cứ nhìn một cách vô hồn về mô hình con ong đỏ bên ngoài. Trời ơi đến giờ phút này tôi vẫn không thể tin được mình được tỏ tình, lại còn từ một người lạ đẹp trai.

- Nóng quá, hay là.... điên thật. Khổ thân, đã không có người yêu giờ lại vậy. -Ngọc Minh rướn người lấy tay đặt lên trán tôi kiểm tra. Vừa trải qua chuyện lần đầu tiên được trải nghiệm ai mà bình tĩnh cho nổi.

- Ha, chưa biết đâu nha. -tôi lại giở điệu cười màn nguyện nhìn nó. Ngọc Minh như bị tôi chọc tức điên, bắt đầu tra hỏi. -Không phải tao muốn giấu đâu mà chuyện mới diễn ra cách đây có mười lắm phút thôi à. Giờ tao kể này.

- Rồi. Tạm tin, bắt đầu đi. -nó cầm dĩa xiên gà ăn, khuôn mặt vẫn thể hiện sự tập trung cao độ.

- Mày có biết em Nguyễn Vũ Phúc Hoàng không?

- Ngu đâu mà không biết, đội trưởng đội bóng rổ khối mười, vừa đẹp trai còn học giỏi. Mà nó vừa đấu hòa với lớp mình xong đấy.

- Ơ sao biết hay vậy?-tôi ngạc nhiên hỏi, bộ thằng nhóc này nổi tiếng vậy ư?! À với nhan sắc không dễ quên ấy thì vấn đề này không đáng để hỏi.

- Trời ơi, có mày không biết thôi ấy. Tại mày không theo dõi confession rồi page đoàn trường. Chứ vừa vào đầu năm học ban truyền thông đăng profile mấy em điểm cao ấy. Trong đấy em Nguyễn Vũ Phúc Hoàng là thủ khoa đầu vào trường mình. Thành tích học tập lẫn ngoại khóa đều phải ghi thêm ba chấm.

- Thủ khoa luôn á?! - tôi nghe nó nói xong liền đứng hình mất vài phút. Thông tin này hơi quá tải với não tôi rồi. Người hoàn hảo như vậy lý nào lại tỏ tình với tôi, bộ trêu hả???

- Sao lại nhắc tới Phúc Hoàng?-Ngọc Minh thắc mắc hỏi. Tôi liền lật đật giơ điện thoại trang cá nhân của Hoàng cho Ngọc Minh xem. Nó chỉ từ tốn gật đầu một cái.

- Chắc là bị trùng tên. Mày xem cái acc này có phải của em thủ khoa không?

- Chuẩn rồi. Mà mày kết bạn rồi hả, thấy bảo em này ít khi kết bạn với người lạ lắm.

Tôi mà nói ra sự thật thì nhỏ bạn tôi sẽ bất ngờ và kích động tới mức nào chứ.

- Trong mắt mày thì em kia là người như nào?

- Hoàn hảo, chỉ có hơn không bằng. Nghe bói gia cảnh của em này cũng khá giả lắm đấy.

- Mày bình tĩnh nghe tao nói. Thật ra...người hoàn hảo chỉ có hơn không kém này vừa tỏ tình tao.

Ngọc Minh nghe xong mà há hốc mồm. Tay làm rơi luôn chiếc nĩa xuống đĩa.

- Nhưng sau khi nghe profile thì tao nghĩ đây là trò đùa hay cá cược gì đó. Chắc lại "tỏ tình người ở lại cuối cùng trên hành lang?"

- Aaaaaaa... Uây cái thế giới này bị lỗi rồi, ông trời fix lại đi ạ. Phúc Hoàng không thích chơi trò đó đâu mày, phải nói là không bao giờ. -Ngọc Minh hét ầm ĩ lên làm bao nhiêu người quay ra nhìn. Tôi biết ngay sẽ thế này mà. Tôi giữ nó lại ổn định tâm trạng một lúc rồi mới nói tiếp.

- Nhưng mà sao mày biết vụ đấy?

- Có page "Fact về Nguyễn Vũ Phúc Hoàng" mà. Tao theo dõi trang này nên biết. Còn nhiều điều lắm mày. Ù ôiiii...

- Thôi nào, vẫn chưa chắc được đâu.

- Thế mày có hỏi sao lại thích mày chưa?

- Hở? Lúc đấy vội đi ăn tao cũng không hỏi gì. Chỉ nói trước hết cứ làm bạn thôi.

- Èo ơi gieo tương tư. Nhìn vậy mà cũng gớm phết!

- Mày đang chê hay khen tao?!

- Nhưng mà mày nghĩ đây là trò đùa cũng không hẳn sai, fact về em đấy cũng là do người khác viết. Mà mày có kết bạn facebook mà, hỏi thẳng luôn cho đỡ suy nghĩ đau đầu.

Tôi thấy ý kiến của Ngọc Minh cũng có lý. Tôi với nó bàn thêm về kịch bản những câu chuẩn bị hỏi rồi mới ăn tiếp. Về đến nhà, tôi leo lên giường nằm luôn. Dù lên kế hoạch này nọ nhưng tôi sẽ tìm cách nói thẳng, có lẽ là từ chối luôn. Thật hay không thì tôi vẫn cảm thấy hai chúng tôi không hợp.

Tôi ôm gối lăn trên giường đến mấy vòng. Bất chợt có người mở cửa. Còn ai ngoài cái con người vô duyên, tự tiện là anh trai nữa.

- Nguyễn Hạ Anh, ai cho anh vào mà không gõ cửa.

Anh tiến tới gần chỗ tôi rồi gõ một cái thật mạnh vào đầu làm tôi đau dã man, quên luôn chuyện đang nghĩ.

- Có ăn cơm không?

- Em vừa ăn với bạn còn no lắm, không ăn đâu.

- Thế thì đỡ tốn cơm, anh sẽ bảo mẹ là em lười, nằm ôm điện thoại không xuống ăn cơm. - nói rồi anh chạy đi.

- Anh... anh đứng lại đó.

- Mẹ ơi em đang nghịch điện thoại không xuống ăn.

Và thế là chúng tôi lại đuổi nhau mấy vòng quanh nhà.

- Cái thằng nhóc này lúc nào cũng bắt nạt em. -ba tôi đi từ trong phòng ra rồi cuộn tờ báo lại gõ một cái vào đầu anh. Cơn tức trong tôi bay biến hẳn.

- Đúng rồi, ba phải đánh nhiều hơn nữa. Anh cứ về nhà là bắt nạt con thôi.

- Hạ Vũ nữa, không ăn cơm thì khi nào đói xuống lấy đồ ăn mà ăn. Ba vừa bảo với mẹ để lại đồ ăn.

- Vâng ạ.

Đúng là ba của tôi, luôn thương tôi nhất nhà, à đâu chỉ xếp thứ nhì thôi, mẹ tôi mới là nhất. Cũng nhờ anh trai trêu nên tôi mới tạm quên đi chuyện buổi chiều. Sau đó tôi sinh hoạt như thường, học hành, tắm rửa xong xuôi rồi mới lấy điện thoại ra xem. Đấy có phải lúc nào cũng ôm điện thoại đâu, nhờ ông anh mà điện thoại suýt vào tay mẹ mấy lần. Đang vui vui thì đập ngay vào mắt tôi là mấy tin nhắn của Hoàng.

"Ăn tối chưa ạ?"

Tài giỏi đẹp trai đến cỡ nào thì câu mở đầu vẫn là vậy thôi.

"Chiều mai có rảnh không ạ?"

"Ngày kia đi cổ vũ bóng rổ tiếp nhé."

Tôi đọc xong cũng chẳng biết trả lời lại thế nào, cứ viết rồi lại xóa. Mà sao cậu ta cứ nói trống không. Tôi liền chạy ngay sang đoạn chat của Ngọc Minh để hỏi.

"Mấy đứa bé bé nói trống không là do có ý với người ta đấy. Khó quá thì cứ xưng cậu tớ hay mày tao thôi".

- Vì là bạn bè rồi nên cứ xưng hô như bạn bè đi. -tôi nhắn.

Hoàng trả lời lại ngay. Tôi nhìn mấy dấu chấm đong đưa mà cũng hồi hộp toát mồ hôi. Làm ơn hãy là một câu có chủ ngữ đầy đủ.

"Được ạ. Chị cứ lên lịch đi ạ."

- Năm giờ chiều mai ở canteen nhé. Mà sao giờ lại xưng hô đủ thế.

"Dù em không thích cách xưng hô này nhưng câu vừa nãy chị nhắn ám chỉ sự bất lịch sự mà. Em vẫn đang theo đuổi nên không thể để mất điểm được".

Đúng năm giờ chiều canteen đóng cửa, vì vậy ít người qua lại. Đứng với người nổi tiếng chỗ đông người cũng sợ lắm chứ bộ. Cũng may là cậu nhóc ấy đồng ý hết. Xong xuôi tôi skincare rồi đi ngủ sớm.

Dẫu biết mình là người chủ động hẹn nhưng tôi muốn bỏ cuộc và chạy trốn ngay lập tức trước giờ g. Nhưng mà làm thế thì sao ra dáng người lớn, dù gì mình cũng hơn người ta tận hai tuổi, qua tuổi bẻ gãy sừng trâu rồi. Nhưng mà làm sao giờ, lo quá đi. Nhỡ tí tôi lại ăn nói lung tung, mà đằng nào cũng chỉ từ chối, phương thức khác nhau thôi.

- Chị định đi đâu à?

TruyenHD

TruyenHD