6 ngày trôi qua im lặng, thi thoảng thằng Hảo chạy vào thăm đem đồ, trái cây cho tôi rồi chạy ào đi học. Chỉ còn lại mình tôi lặng lẽ điều trị vết thương một mình, tự canh giờ uống thuốc, tự lê từng bước đi mua đồ ăn … trong ánh mắt ái ngại của những người nằm cùng phòng. Nhận ra tôi chỉ có một mình, bửa nay chị Thảo dành thời gian chạy xuống mua đồ ăn dùm tôi, lúc chị về thì chị gửi tôi cho người làm ca sau. Tôi hiền, nói chuyện lễ phép nên dần dần cũng chiếm được cảm tình của những người trong phòng, cả y bác sĩ nửa vì thi thoảng tôi cũng lãnh đi mua đồ ăn cho người nào bận tay.
Vết thương đã bớt đau, tôi cũng không còn ho ra máu nửa, nhưng cơn ho vẫn tiếp tục từng đêm. Có đêm tôi sốt, người cứ lạnh run … nhưng lúc như vậy càng thấm thía nổi cô đơn, càng cảm thấy nhớ em … càng nhớ lại càng đau mà càng đau ho càng dữ dội … nhưng dù đau đến đâu tôi vẫn cố gượng cười, chẳng ai thấy tôi cả nhưng tôi vẫn muốn cười … nếu tắt nụ cười ấy có lẽ tôi sẽ không còn là tôi nửa.
Dặn là giữ bí mật rồi vậy mà cuối cùng tụi bạn tôi đang học ở thị xã cũng biết chuyện tôi về quê và đang nằm viện nửa cho nên hôm nay cả đám tụi tôi kéo nhau vào thăm. Ngồi chơi, đánh bài rồi tám chuyện cả ngày mới chịu giải tán. Lúc tụi tôi về tôi cứ phải dặn đi dặn lại, hăm dọa này nọ để tụi tôi không tiết lộ chuyện tôi bị thương và đang nằm ở đây cho mấy đứa con gái cũng như gia đình tôi hay. Những người đó biết thì cũng chẳng ích lợi gì mà còn phiền phức hơn nửa chứ.
5 ngày trôi qua là 5 ngày chiếc điện thoại tôi vô tình chỉ là cái máy nghe nhạc không hơn không kém, sim vẫn chưa được tôi cài vào … Bật nhạc lên tôi lặng lẽ bước ra ngoài hành lang ngồi. Ngoại trừ lúc ngủ thì đây chính là nơi để tôi ngồi im hàng giờ đồng hồ … Cơn ho lại tiếp tục kéo đến dồn dập, tưởng chừng xé toạt l*иg ngực tôi, người tôi run lên bần bật vì đau và vì cố gắng kiềm chế để không phải ho quá mạnh … bổng … ..
Một vòng tay siết chặt tôi từ sau lưng … mùi hương quen thuộc có lẫn vào hàng trăm mùi hương khác cũng nhận ra được của ai. Nhìn xuống đôi bàn tay ấm áp tưởng chừng như chẳng bao giờ tôi còn nhìn thấy nửa … gương mặt tựa lên vai tôi, cảm giác thấm ướt vai vì nước mắt … là em … chẳng cần quay lại, chẳng cần suy nghĩ nhiều tôi cũng biết là em. Tôi nhắm mắt lại mĩm cười … thời gian như ngừng lại. Tôi đưa tay nắm chặt lấy tay em im lặng. Em há miệng cắn mạnh lên vai tôi, đau … nhưng tôi chẳng quan tâm … điều tôi quan tâm là em đang ở đây như vậy là đủ.
– Anh … tìm thấy anh rồi nha đồ đáng ghét! – em thì thầm
– Ừ – tôi chỉ ừ một tiếng nhỏ
Em xoay người tôi lại, hai tay em vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, lên môi, lên mũi, lên mắt … cứ như em đang muốn xem có đúng là tôi không thì phải. Em mĩm cười, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má em. Nụ hôn đến nhẹ nhàng, ngọt ngào … say đắm sau bao ngày mong nhớ tưởng chừng như bất tận … chẳng quan tâm đây là đâu, chẳng quan tâm chuyện gì đang diễn ra chỉ biết rằng tôi và em đang ở đây … gần với nhau. Không phải mơ mà hoàn toàn sự thật ngọt ngào trên đầu môi … đôi tay tôi từ từ đưa lên siết chặt lấy em … mọi thứ cứ như vỡ òa … tôi chẳng nhớ tôi có khóc không nửa … chỉ thấy cay cay.
Rời nhau ra tôi đưa tay vuốt những giọt nước mắt trên má em, mĩm cười nhìn sâu vào mắt em
– Sao biết anh ở đây kiếm được hay dzậy
– Tên ngốc như anh làm sao trốn được em mà hỏi
Em cốc nhẹ lên đầu rồi dựa hẳn vào người tôi, tay em bấm mạnh vào ngực tôi thì thầm
– Tự nhiên … bỏ về đây chi dzạ
– Ừ ừ thì tại anh bị đau bao tử nên …
– Chứ hổng phải trốn em hả
– Sao phải trốn
– Vì … em làm anh đau. Anh ngốc nói dóc hổng được mà bày đặt. Đưa em coi vết thương coi
– … Sao em biết vậy
– Người yêu của em có chuyện gì mà em hổng biết hả … đưa em coi coi
– Ừ
Em hồn nhiên vén áo tôi lên … đau thì bớt nhưng vết bầm thì chắc vẫn còn vì tụi bạn tôi đè tôi ra chụp hình cái tụi tôi gọi là”dấu ấn chinh chiến” trên lưng tôi mà.
– Đau lắm hả anh
– Ừ … không sao mấy bữa nửa hết à
– Thiệt hôn
– Thiệt … có đau cũng đâu có bằng … mất em
– Em … xin lỗi anh
Em khẽ hôn nhẹ lên vết thương của tôi rồi quay trở lại dựa đầu lên vai tôi.
– Em không cố ý đâu … chỉ vì nhà em …
– Thôi … đừng nhắc nửa. Anh không quan tâm đâu … giờ em ở đây với anh vậy là tốt rồi
– Em …
Tôi mỉm cười đặt lên môi em nụ hôn nửa … có lẽ tôi không rời em ra nếu sau lưng có tiếng ho. Giật mình quay lại 2 thằng bạn dịch vật của tôi đang đứng cười khì khì như 2 con khỉ, tay lăm lăm cái điện thoại hướng ống kính về em và tôi.
– Tụi mày ở đâu ra dzậy … làm gì đó
Thằng Hảo cười khì khì
– Quay phim … mày với chị này đóng đạt quá. Phải hông Duy
Thằng Duy gật gật cười nham nhở. Thôi xong kỳ này coi như bó xứ bỏ quê mà đi luôn nếu đoạn clip này mà truyền cho tụi bạn cấp 3 của tôi …
– Ủa … mày đâu đây Duy
– Mày hỏi má mày kìa
Thằng Duy chỉ tay vào em. Tôi tròn xoe mắt quay lại hỏi em
– Ủa … vậy là sao em
– Dạ em kiếm anh quá trời luôn hổng được. Hỏi ai cũng không trả lời … em hăm tự tử anh Kha mới nói em biết anh bị thương rùi tự nhiên anh mất tích. Em vô trường anh năn nỉ mấy lần mới xin coi được học bạ mới biết trường anh nè. Em về đây lấy hình anh vô trường hỏi mới kiếm được nhà anh. Vậy mà mẹ anh nói anh hổng có về làm em phải quay về trển mở laptop kiếm danh sách danh bạ điện thoại của an hem gọi hỏi hết mấy số đó mới gặp được anh Duy nè …
– Gan dzậy … ủa ủa danh bạ của anh là sao
– Hihi tại em lấy điện thoại anh lén lưu lại hết số điện thoại trong máy anh đó
– Chi trời
– Đề phòng anh trốn em chứ chi
– Trời … lạy em luôn
Bó tay em của tôi … thì ra em đã tính trước mọi cách để quản lí tôi … (con gái thật đáng nể @@).Một hành trình tìm kiếm tôi của em chỉ vỏn vẹn trong vài lời kể nhưng để tìm được tôi em đã mất đến 4 ngày đi tìm khắp nơi … Thằng Duy chen vào
– Tau nói mày nghe nửa đêm má mày kéo tau ra gặp cho được rồi bắt tau ngồi gọi hết cho mấy đứa để kiếm mày. Hên tau gọi thằng Quốc tôi nói mày đang ở với thằng Hảo thành ra má mày bắt tau nghĩ học nghĩ làm đưa má mày xuống đây nè. – tôi quay qua em – em lạy chị hai chị làm như nó sắp chết không bằng á … thấy chưa nó còn nguyên … sống nhăn răng cho chị hun nảy giờ đó chịu chưa.
– Chịu rùi … chút mua nước cho uống đến ơn hen
Em cười tít mắt. Thằng Hảo ngồi ngơ ngác nhìn tôi hỏi
– Ủa chị này là ai mậy
Tôi im lặng kéo em sát vào lòng. Thằng Duy uýnh vô đầu thằng Hảo nạt
– Chị cái đầu. Chị nào ngồi hun nó nảy giờ mậy. Má nhỏ nó đó
Thằng Hảo hả họng nhìn tôi
– Thiệt dzậy mậy
– Ừ
– Yêu thiệt hả
– Thiệt
– Hổng giỡn
– Không
– Nghiêm túc
– Ờ
Thằng quỷ chấp vấn tôi mấy câu rồi ngả ngửa ra ôm đầu
– Rồi thằng này tôi mà yêu nghiêm túc tau bảo đảm sắp tận thế chắc
– Ế … mày đốt nhà bạn mậy – thằng Duy cười khà khà
– Thôi để tau báo tin này cho mấy đứa kia biết để mất công chờ tội nghiệp con gái người ta
– Ủa ai chờ anh
Em hôn nhiên chen vào. Thằng Hảo vẫn cái giọng vu vơ nham nhở huýt sáo
– Ừ báo cho mấy bạn gái cũ của nó đó em … ít lắm hình như có mười mấy à
– Ê mày nhớ lộn hả có tính mấy đứa trường khác không
– À tau quên, đâu mày đếm phụ tau coi …
Tổ cha hai thằng dịch vật … quyết tâm đốt nhà bạn bè đây mà … Tôi chỉ biết len lén nhìn qua em … Em của tôi mỉm cười đưa tay nhéo mấy cái vô hông tôi nghiến răng
– Đào hoa quá ha … Bay bướm quá haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
– Trời trời … tha cho anh … tụi nó giỡn mà … hix hix
– Ế … bạn trẻ anh chưa biết đùa bao giờ …
– Đúng đúng … kaka
Mặc kệ hai thằng quỷ đó chọc. Tôi ôm chặt em vào lòng … thầm cảm ơn vì em đã đi tìm tôi mặc dù em chẳng biết tôi đã bị gì và đi đâu. Khi yêu nhau, khi người ta thực sự muốn đi tìm nhau … thì cho dù đối phương đang ở đâu rồi ta cũng sẽ tìm được. Đó là điều em đã dạy cho tôi biết được sau lần tôi biến mất ấy. Tôi biết mọi thứ vẫn chưa kết thúc, hạnh phúc sẽ không thể dễ dàng ngọt ngào, đôi mắt em vẫn ánh lên những âu lo, chính tôi cũng sợ điều gì đó khó giải thích … nhưng giờ này quan trọng là em đang ở đây với tôi … quan trọng tôi biết tình yêu của em và tôi lại càng to lớn hơn.
Tiếng thằng Duy thở dài
– Thôi tau về trển trước. Em về hay ở đây vậy Thy
– Thằng ngu … dzậy cũng hỏi không lẽ má bỏ con mậy – thằng Hảo cười khì khì
– Ý quên thôi mày chở tau ra xe dùm giờ chắc có xe về trển mậy
– Có chuyến 6 giờ
– Vậy đi.Bye mày
– Cảm ơn mày nha
– Dm. Anh em nói tiếng đó chi mậy
– Ừ đi cẩn thận
Tôi đứng dậy vỗ vai thằng bạn. Tội nghiệp chỉ vì em của tôi mà thằng bạn phải chạy tuốt trên SG về rồi giờ phải đi ngay trong đêm trở về để đi học. Dù không muốn nhưng quả là tôi đã làm phiền quá nhiều người. Hai thằng bạn đi xong em với tôi cùng nhau sánh bước đi ra ngoài công viên chơi, vẫn chưa tới giờ khám về phòng mất tự do. Em vẫn nắm chặt tay tôi cứ như sợ buông ra tôi lại chạy trốn em vậy. Tự nhiên thấy vui vui … đi với em tôi chẳng khác nào con nít, thiệt tình tối ngày thích mang giày cao gót … thành ra cao hơn tôi quá trời làm ai đi đường cũng nhìn … Chọn một góc ghế đá nhỏ trong công viên, giờ này nhiều người đi tập thể dục, dắt cún đi dạo, có cả tụi nhỏ chạy chơi vòng vòng công viên, bên kia đường là trường cấp 3 của tôi, sau lưng công viên là bệnh viện … mọi thứ đều thân quen với tôi … nhưng lại hoàn toàn mới lạ đối với em.
– Hôm trước em có gặp mẹ anh hả
– Uhm …
– Rùi mẹ anh có nói gì không
– Dạ mẹ chỉ hỏi em là ai … rùi rùi
– Rùi em nói sao
– Em nói em là bạn gái anh
– Sax … dám nói vậy lun
– Uhm sợ gì … hihi
– Ờ … may cho em mẹ anh dễ đó
– Uhm mẹ dễ thiệt. Còn bắt em ăn cơm nửa nè rùi cho em coi quá trời hình lun.
– Hình nào
– Hihi hình tên ngốc hùi nhỏ đó … có cái hình hổng mặc gì ngồi trong cái thau nước nửa thấy ghét dễ sợ lun
– Trời – mẹ ơi … mẹ gϊếŧ con đi chơi gì khoe hình sεメy của tôi nửa @@ … – ờ mà ngon ha mẹ ai mà ngồi kiu mẹ ngọt xớt vậy
– Kệ em nha …