Chương 46

Hơn 12h … mưa đã ngừng rơi … bụng tôi réo um sùm làm em cười khúc khích trêu

– Quậy cho đã rùi đói

– Bộ có cái luật quậy hổng được đói hả cô nương

– Xí … thui chở em đi ăn đi

– Ờ … mặc đồ đi

– Nhắm mắt lại đi

– Tự nhiên kiu nhắm mắt chi

– Cho người ta mặc quần áo chứ chi

– Sax …

– Sax gì sax … nhắm lại đi …

Khỏi cần tôi nhắm em lấy cả cái mền trùm lên đầu tôi rùi chạy ào vào nhà tắm … Bộ … con gái đứa nào cũng vậy hả ta … nhìn muốn mất màu lun rùi mà cũng bày đặt mắc cỡ@@ … Sài Gòn sau cơn mưa, trời mát … nhưng mùi nhựa đường, mùi đất và cả mùi con gái của em sau lưng xộc vào mũi làm tôi cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào … nhưng biết sao được, vì có mùi của em … cho nên tôi đành miễn cưỡng yêu luôn cái mùi Sài Gòn sau mưa thôi. Đột nhiên em bắt tôi dừng xe lại bên đường

– Chạy đâu đó

– Đi mua …

– Mua gì

Tôi ngơ ngác, em chu chu cái miệng ra cốc lên đầu tôi 1 cái nhẹ

– Quậy người ta cho đã … giờ đi giải quyết nè

– Là sao … tự nhiên giải quyết với hành quyết gì nửa

– Mệt quá

Em quay lưng đi về hướng nhà thuốc tây … thì ra là giải quyết vụ tối qua … đúng là yêu quá rồi đầu óc cũng ngu đi một tí … thầm cảm ơn vì em đã chu đáo … ừ em vốn chu đáo mà … Mua thuốc xong em bắt tôi chở đi ăn bún mắm. Sau đó tạm biệt nhau, tôi vào quán làm còn em thì về nhà. Bước vào quán, chưa kịp thay đồ làm tôi đã bắt gặp nhỏ Hân đang ngồi trong quán vẫy vẫy tôi. Tiến lại ngồi đối diện với Hân … tôi cảm thấy cái nhìn của nhỏ dành cho tôi hơi là lạ

– Ủa đi đâu đây

Nhìn thẳng tôi có vẻ lo lắng

– Nè … M hổng sao chứ … tối qua …

À thì ra nhỏ còn ngây thơ chưa biết gì … coi vậy cũng tốt biết lo lắng cho tôi đây nè. Nếu là bình thường tôi sẽ nói thật là không có gì rồi đứng dậy đi làm việc. Còn giờ … vừa mới có tình yêu, tâm trạng cũng vui vẻ nên tự nhiên cũng mún trêu nhỏ tí … Tôi làm mặt buồn ngửa mặt lên trời thở dài im lặng, tưởng gì chứ chiêu này dễ vì tính tôi đã vốn như vậy mà … Chắc cái mặt tôi đúng thảm lắm hay sao mà nhỏ Hân chẳng dám nói gì chỉ im lặng cầm ly nước khuấy khuấy, môi trên cắn môi dưới … tôi khẽ liếc lên nhìn nhỏ … vẻ mặt lo lắng hiện lên rõ ràng. Thường ngày hung dzữ lắm vậy mà giờ tự nhiên đổi tính là sao nhỉ. Tôi chép miệng

– Sao … còn gì nói không? còn đi làm nửa

– Khoan … chuyện nhỏ Thy … không phải như vậy đâu … tối qua … thực ra … nhỏ Thy nó …

– Thôi … không quan tâm nửa … xong hết rồi

– Nhưng mà … M … đừng đừng buồn nhiều nha …

– Cảm ơn Hân … tôi phải đi làm … uống nước vui vẻ ha

Tôi đứng dậy lạnh lùng bước đi … nếu không bước đi lẹ … nhìn vẻ mặt lo lắng của nhỏ … tôi sẽ phì cười mất thôi … Đi vào phòng thay đồ đứng cười cho đã rồi tôi mới quay ra làm việc, nhỏ Hân cũng vừa tính tiền bước ra cổng. Đi an ủi bạn bè kiểu gì mà đồ đạc mỏng te … đứng từ xa mà vẫn nhìn thấy rõ màu áo ngực của nhỏ … muốn gϊếŧ người chắc.

Mọi chuyện cũng trở lại bình thường … tôi làm việc từ trưa đến chiều khá nhàn vì ít khách … Đang chờ coi em có ra café chơi không thì điện thoại rung … bật máy lên tiếng em nũng nịu

– Anh làm gì dzạ

– Đang làm ở quán

– Ăn gì chưa

– Ừ chút ăn … còn em

– Em làm biếng ăn … trưa giờ ngủ đã lun …

– Uhm … có ra quán không

– Hoy bửa nay hổng ra quán đâu …

– Sao vậy

– Tại … hix … hix … tự nhiên … đau

– Sao em đau ở đâu … bệnh hả

– Không phải … thui kệ em mai em mới qua anh được

– Vậy hả … nhưng đau ở đâu … nói anh nghe

– Mệt quá … mắc cỡ mà … tại anh quậy đó … huhu

– Sax … khóc gì giọng cười không dzậy

– Kệ em … vậy ha … em ngủ nửa đây

– Ngủ hoài dzậy

– Thèm ngủ mà bibi anh



Quái … đau cái gì mà hổng đi được nhỉ. Nghĩ ngợi một tí tôi cũng bị công việc cuốn đi quên cả thời gian. Thoáng chốc đã đến lúc quán đóng cửa … tự nhiên bửa nay vui vui nên ngồi lại chơi với đám ông Kha, tất nhiên là tôi cũng góp vui 1-2 ly bia cho mát người về ngủ nhanh khỏi phải nằm nghĩ linh ta linh tinh mệt óc … yêu tôi vậy đó cứ suy nghĩ suốt, người cứ ngơ ngơ như thằng nghiện ấy. Chợt có tiếng điện thoại … số máy lạ

– Alo

– Hân nè … đâu rồi

– Hả sao biết số hay dzậy … ờ đang ngồi chơi trong quán

– Ra cổng đi …

Vụ gì vậy trời … giờ này chưa chịu về nhà đâu long nhong ngoài cổng nửa đây. Đi ra cổng nhỏ Hân ngồi trên xe nhìn tôi. Tiến lại gần tôi vội hỏi

– Ủa giờ này sao chưa về nhà … đi đâu đây

– Chở Hân đi ăn khuya đi

– Sao … sao

– Nhanh đi lề mề quá

Kéo tay tôi ngồi lên trước xe … nhỏ cằn nhằn

– Nhậu hả … mặt mày đỏ lè

– Ờ uống 1-2 ly với mấy ổng

– Con nít bày đặt uống

– Ờ … giờ ăn gì

– Ăn lẩu nghen … chạy đi chỉ đường cho

Tôi không nói gì … chạy đi theo chỉ dẫn của nhỏ Hân. Dừng xe trước một quán lẩu khuya, nhỏ gọi một cái lẩu hải sản, cá viên chiên, tôm nướng …

– Kiu nhiều vậy … ăn sao hết

– Kệ ráng ăn đi cho mau lớn … người gì nhỏ xíu

– Vậy mà nhỏ

– Chứ còn gì nửa … nhìn như con nít

– Ờ

Toàn nói xấu tôi, chẳng bao giờ thấy nói tốt miếng nào … làm như lần nào gặp tôi mà không chê cái gì đó nhỏ ăn hổng ngon hay sao ta.

– Nè tự nhiên kéo tui đi ăn lẩu chi vậy

– Ừ … thấy mấy người chắc đang buồn … tui tội nghiệp kéo đi an ủi nè

– Ờ ờ …

Ra là lo tôi buồn. Chà cũng tốt bụng quá đây, ngày thường gặp tôi ghét lắm mờ sao dạo này được tốt bất tử, có ý gì đây … không lẽ tôi đẹp trai quyến rũ đến vậy sao … à giả thuyết này không ổn, tôi mà đẹp thì có lỗi với ông Chí Phèo lắm. Đồ ăn được dọn ra … nhìn có vẻ ngon đây … gắp con tôm vào chén tôi nhỏ Hân dịu giọng

– Yêu nhỏ Thy thiệt hả

Tôi hổng nói gì … tập trung sự chú ý vào con tôm

– Hân nghĩ con Thy nó yêu M thiệt đó … chỉ tại ông kia thôi … có gì cũng từ từ cho nhỏ Thy nó giải thích … đừng buồn nửa nha. không có dễ tìm được người yêu mình đâu, đừng có vì 1 phút tức giận mà đánh mất nhau … Ganh tị với 2 người quá mới quen nhau mấy tháng mà lo lắng quan tâm nhau nhiều như vậy … còn Hân nghĩ càng chán quen cả năm trời nhưng chia tay một cái … nhạt như nước ốc …

– Sao vậy … cứ nói tiếp đi

– Ừ … lúc đó …

Vậy là nhỏ Hân ngồi nói hết tất cả tâm sự trong lòng nhỏ cho tôi nghe, nói chậm, rõ ràng … thành ra giờ tôi cũng chẳng biết đứa nào đang an ủi đứa nào nửa. Nghĩ là nghĩ vậy tôi cũng im lặng lắng nghe tất cả, có thể tôi chẳng giỏi ăn nói an ủi … nhưng tôi đủ sức kiên nhẫn để lắng nghe một ai đó, chia sẻ nổi buồn với một ai đó … bất kể đó là giờ nào, bao lâu. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng, con gái … dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng cần một bàn tay của người con trai yêu thương, quan tâm, che chở … và đó là điều nhỏ Hân cũng cần.