Chương 41

Ngồi nhìn ngắm đã … chợt có tin nhắn của số máy lạ … nhưng tôi cũng đoán ra là ai:

>> “coc coc co nhoc M o do không hihi ngu chua”

>“chi roi may ha nhoc chua ngu dau” (sub: chị roi mây hả, nhóc chưa ngủ đâu :3)

>>“ hu dau ra chi roi may nua dza may thui nha.dang lam gi”

>“không lam gi chuan bi di ngu thoi.lam met không sao chua ngu nua”.”

>>”uhm met, gio dang nam nghe nhac cho de ngu ne, mai nhoc ranh không, co ra coi da banh không”

>“mai ha dau co doi nhoc thich dau chac không ra dau”

>>“bun vay ra di ngoi choi voi chi, lam voi may ong kia nc chan mun chet”

>“uhm de coi … neu lam xong som nhoc ra choi chut rui ve”

>>“uhm vay hen co gi mai nt chi biet nhoc ngu ngon”

>“chi ngu ngon”

Haha cô bé này … xưng chị hồn nhiên luôn … kệ cho làm chị … từ từ mai mốt hả cho nhỏ biết sự thật bảo đảm có chuyện vui kaka. Khuya rồi … tôi nằm xuống ngủ để mai còn tranh thủ qua quán làm bù buổi sáng để tối đi diễn văn nghệ nửa …

Sáng chủ nhật … bắt đầu ngày mới bằng cuộc gọi của chị. Vừa bắt máy đã nghe tiếng oang oanh

– Nhox nhox dậy đi dậy đi

– Thì dậy nè sáng sớm la dzữ

– Gọi mấy lần mới chịu dậy ngủ nướng thấy sợ

– Ờ tối qua thức hơi khuya.đâu được dậy sớm vậy trời … bửa nay chắc mưa quá

– Hihi tại chủ nhật chứ bộ dậy tập thể dục

– Giỏi … cả năm tập được ngày chứ giề

– Xí … chị chăm tập lắm nghen … đứng có xỏ xiên

– Chăm gì sáng nào nhắn tin cũng có người la để người ta ngủ đừng có phá

– Cái đó khác … giờ khác mừ

– Ừ … thì khác … tập nhìu vào không mập ú ù u đó

– Sáng sớm trù ẻo người ta hoài nha nhox con. Nè nè tối nay nhox làm gì không đi ăn KFC với chị đi … rủ Phong nửa

– Tối hả … tối mắc diễn văn nghệ trong trường …

– A diễn văn nghệ hả … nhox con có hát nửa hả … hihi cho chị coi nhox hát với với

– Thôi cho nhox xin … lên hát mấy câu cho có … hix coi chi … mắc cỡ hát sao được

– Hihi nhóc con biết mắc cỡ nửa hen kệ nhóc chị vẫn thích coi … chị muốn coi

– Trời … thui bửa khác hát cho nghe chứ giờ diễn sơ sơ có mấy câu à …

– Đây là lệnh!Hừ hừ

Thôi xong … lệnh thì hết cãi rồi … đành cho chị địa chỉ với time rồi ngậm ngùi cúp máy … Vừa cúp máy thì nhỏ Thy gọi … cỡ này điện thoại trở nên bận rộn thiệt

– Nghe nè

– Sao gọi nảy giờ hổng được

– Ừ, chị gọi

– Anh ăn sáng chưa

– Chưa

– Anh có đi làm không

– Ừ giờ chuẩn bị đi làm nè

– Ủa sao làm giờ này

– Làm bù để chiều đi diễn văn nghệ 20-11

– Uhm … vậy mà em hổng được coi

– Thui có gì đâu coi. Hát có mấy chữ rùi xong à. Đang làm gì

– Em đang đi dạo ngoài biển nè

– Vui không

– Không vui

– Ở chơi với ngoại mà không vui gì

– Thì cũng vui … mà tại nhớ … nhớ hộp kem

– Lại nhớ hộp kem …

– Ừ … anh tưới nước chưa

– Tưới rồi

– Anh nhớ cho nó ra nắng chút nha

– Ừ nhớ mà. Ừ hôm qua đi mua đồ diễn có gặp Hân đó

– Vậy hả … sao gặp được hay dzạ

– Ai biết chạy đại ai ngờ lạc qua đường gần nhà Hân

– Hihi đồ ngốc mua bản đồ đi

– Thôi kệ chạy lung tung mau nhớ hơn

– Chiều anh diễn ở đâu

– Bên Q10

– Rùi anh đi bằng gì

– Chắc đi xe bus

– Uhm … chừng nào em về anh nhớ hát lại cho em nghe nha

– Ừ … thì về đi hát cho nghe

– Hihi … anh ăn sáng đi. Giờ em cũng về đi lễ với ngoại

– Ừ

– Bye anh

– Ừ

Tôi im lặng thay đồ đóng cửa đi qua quán làm việc … Lâu lắm rồi mới có cảm giác muốn được im lặng mỉm cười suy nghĩ về một người nào đó … Những ngày tháng đầu ở Sài Gòn … thật nhộn nhịp … trong lớp mọi thứ im lặng bao nhiêu thì cuộc sống bên ngoài lớp của tôi lại nhộp nhịp bấy nhiêu với thật nhiều sự kiện, thật nhiều người tôi được gặp và cũng thật nhiều những điều kỳ lạ.

Làm việc cả ngày, cuối cùng cũng đến giờ tập trung qua cơ sở chính để tham gia văn nghệ. Sinh viên mới nên đứa nào cũng háo hức hết, rất đông thành viên lớp kéo qua để thị uy sức mạnh của khóa đầu tiên trường tuyển hơn trăm người cho ngành học của tôi. Ai tụ tập thì tụ tập, còn tôi thì lẳng lặng 1 mình đi xe bus lên cơ sở chính theo hướng dẫn của anh bạn làm chung … Tôi không rành đương nên dành bắt xe đi lên tận Bến Thành, xong mới bắt thêm một chuyến để về cơ sở chính trường tôi … vật lộn với đường Sài Gòn đông nghẹt người … cuối cùng tôi cũng tới được chỗ diễn văn nghệ lúc 6h30. Cũng còn kịp nửa tiếng. Xung quanh tôi ai cũng rạng rở, ai cũng đồ đẹp, trang phục này nọ để múa hát. Tôi mặc bộ quần áo của nhỏ Hân chọn tuy giản dị nhưng có vẻ vừa phải, hợp để diễn bài hát tôi tính hát và cũng thuận tiện để mặc đi chơi bình thường … Đang đi lơ ngơ thì thấy nhỏ Hân ngồi 1 đống trên ghế đá, tách biệt hẳn với tất cả … hix hix la có hứng mới đi … ai ngờ tới còn sớm hơn nhân vật chính nửa … Thật khó hiểu.Tôi tiến lại chỗ nhỏ Hân ngồi xuống bên cạnh

– Sao … tới sớm vậy

– Ở nhà bùn … lang thang lên đây luôn. Mọi người chuẩn bị đông vui quá ha

– Ừ …

– Đâu đứng dậy coi coi…

Nhỏ kéo tôi đứng dậy xoay người tôi vòng vòng … rồi kéo tôi ngồi xuống lại.

– Ngồi đây make up cho…

– Hả … thôi thôi … con trai mà make up gì….

– Đồ khùng … lên sân khấu hổng make up sao đẹp…

– Thôi mà … để vậy được rồi … con trai đánh son phấn … hix hix kỳ lắm

– Có gì đâu … nhìn xung quanh đi … ai mà hổng make up nhẹ để sáng sân khấu

Tôi quay người nhìn quanh … đúng rồi … mấy thằng con trai lớp tôi cũng đang bị ép vô góc đè ra make up la um sum trong kia …

– Bộ … phải make up mới được hả

– Nói nhìu quá … ngồi yên coi

Vậy là tôi đành ngồi im ru … hix trời à sao lần nào dính tới văn nghệ tôi cũng bị dính tới vụ son phấn này hết nè trời … Nhỏ Hân ngồi chăm chú lôi đống son phấn của nhỏ ra make up cho tôi. Mặt nhỏ kê sát lại người tôi, hơi thở nhè nhẹ khiến tôi cảm thấy có gì đó xao xuyến … giờ nhìn kỹ lại nhỏ cũng đẹp đó chứ chỉ có điều nhỏ hay make up đậm làm mặt nhỏ có vẻ già dặn hơn so với tuổi của nhỏ … mai mốt 1 ngày đẹp trời nào đó phải góp ý mới được … Tô son trét phấn cả buổi trời nhỏ mới chịu thả tôi ra … Đi vòng vòng lại tụ họp với đám diễn chung … con nhỏ phó phong trào lôi tôi lại

– Nè M lại đây make up cho nè … ơ ơ … ai make up cho đẹp vậy

– Bạn gái nó chứ ai ngồi 1 đống kìa

Thằng âm binh nào tài lanh chỉ tay về phía nhỏ Hân

– Trời sướиɠ ha … đi diễn văn nghệ cũng có người hộ tống nửa … cán bộ có khác …

Tôi chẳng quan tâm.Đi vòng vào căn-tin mua 2 ly sting mang ra chỗ nhỏ Hân ngồi

– Nè uống nước đi

Nhỏ Hân nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên

– Đang mơ hả ta … bửa nay sao được ga-lăng tự giác vậy nè …

– Ờ … thì uống đi … diễn rồi kìa

Tôi chỉ tay về phía sân khấu. Buổi biễu diễn đã bắt đầu. Tôi với nhỏ Hân vẫn ngồi im một chỗ để coi từ xa … Sân trường như vỡ tung bới những tiếng reo hò, cổ vũ của sinh viên … thi thoảng tôi nhìn quanh để tìm coi chị với anh Phong có vào không … hình như hổng thấy. Chắc chị với anh Phong không vào rùi, vậy đỡ … khỏi phải bị áp lực.