Chương 30: Có thể không cẩn thận như vậy không?

Viêm Cảnh Hi cảm thấy kinh hoàng cũng không cần phải trấn tĩnh, giả bộ mạnh mẽ mắt mang ý cười nhếch môi hỏi:

"Giáo sư Lục ngài đang muốn nói gì?"

Bộ dáng của cô hiện giờ giống như hồ ly giảo hoạt vừa đề phòng vừa ngụy trang khắp nói dơ tay đẩy anh ra.

Lục Mộc Kình nheo mắt lại nhìn Viêm Cảnh Hi nói: “Viêm Cảnh Hi, chúng ta vì sao tới đây cô còn không biết sao? Đến cùng cô có suy nghĩ gì với Hựu Nhiễm?”

Cô làm sao có thể có suy nghĩ gì, mới biết được mấy ngày.

Hơn nữa người đàn ông này còn qua lại với quá nhiều người phụ nữ!

“Đồ đàn ông hư hỏng. Đó là ý nghĩ của tôi về anh ta.” – Viêm Cảnh Hi nói.

Lục Mộc Kình không nghĩ tới cô lại nói như vậy: “Vậy tại sao cô vẫn muốn gả cho nó?”

Viêm Cảnh Hi vẩy vẩy tóc ở trên trán, lộ ra mười phần lười biếng mà tự nhiên nói: “Bởi vì tôi cũng là người phụ nữ hư hỏng.”

Anh không hài lòng với câu trả lời qua loa không phải thật lòng của cô.

Lục Mộc Kình đi gần đến chỗ cô, giấu đi tia sắc nhọn trong ánh mắt của mình, anh nói: “Cô hư hỏng như thế nào?”

Hơi thở mát lạnh của phái nam phả lên cổ cô, giọng nói không khó nghe mà còn mang theo vài phần hấp dẫn và mê hoặc.

Lưng Viêm Cảnh Hi không tự chủ được mà còng xuống.

Lục Mộc Kình nắm lấy cằm cô, đôi mắt láp lánh cùng hơi thở đều phả lên mặt cô: “Nó có thể tùy tiện ngủ cùng với phụ nữ, cô cũng tùy tiện lên giường với đàn ông sao?”

Viêm Cảnh Hi thấy lời nói này thật ái muội, giống như muốn khích lệ cô làm những hành vi không đúng đắn.

Viêm Cảnh Hi hốt hoảng lại bực tức, cô hất tay của anh xuống: “Tại sao tôi phải trả lời những câu hỏi nhàm chán đó. Tôi ở trong mắt anh chính là người phụ nữ tùy tiện chỉ cần anh Lục Mộc Kình ngoắc tay một cái tôi sẽ chạy đến bên cạnh anh? No!”

Thang máy dừng lại.

Viêm Cảnh Hi tiến vào trong thang máy.

Trong thang máy đã có người bên trong, cô bước vào đứng phía trước bọn họ.

Lục Mộc Kình mang theo khuôn mặt âm trầm tiến vào thang máy, khí lạnh ở người anh toát ra làm cho những người ở cùng đứng thẳng người, giống như đang nhìn bóng dáng của một người tôn quý, hơi lạnh toát ra như muốn nói muốn sống thì đừng đến gần!

Viêm Cảnh Hi nhìn tấm lưng cao lớn của anh, ánh mắt chuyển đến vai đang băng bó của anh.

Trong mắt cô mang theo tia mềm mại, lấp lánh.

Cô vừa rồi mới nói linh tinh cái gì vậy?

Anh đến bệnh viện cũng là bởi vì cô.

Những lời vừa rồi chính là câu nói trong lòng anh.

Lục Hữu Nhiễm là đàn ông ra sao?

Lạnh băng, hoa tâm, phúc hắc, nham hiểm!

Cô sẽ không bao giờ gả cho hắn.

Nhưng Lục Mộc Kình không biết suy nghĩ trong đầu cô.

Anh tốt bụng khuyên cô đừng gả cho anh ta.

Cô bởi vì buồn bực mà không để ý đến anh, nói ra những câu làm quan hệ của hai người càng xa cách.

Sau này cô ở cùng một chỗ với anh cũng chẳng có gì tốt.

Là cô không biết điều chỉnh cảm xúc của mình, việc này nhất định phải chú ý.

Chỗ cần đến đã đến, Lục Mộc Kình bước khỏi thang máy đi thẳng, không hề quay đầu lại.

Viêm Cảnh Hi trong lòng rất khó chịu, đột nhiên không tự chủ được mà kêu lớn: “Lục tiên sinh.

Lục Mộc Kình không dừng lại, cứ như vậy tiến về phía trước.

Viêm Cảnh Hi quay lại thang máy vừa rồi hai người đi ra, cánh tay đập trúng vào cô gái nhỏ trong đó.

Viêm Cảnh Hi rên lên.

Lục Mộc Kình quay đầu lại nhìn cô, mày nhíu chặt lại, tiến đến đỡ cô lên: “Không có việc gì chứ?”

Cô gái nhỏ va phải cánh tay đang bị thương của cô bị ánh mắt sắc lạnh của Lục Mộc Kình lướt qua, cô ta không có mắt hay sao mà đυ.ng vào Viêm Cảnh Hi?

Cô gái nhỏ bị va phải đang định ngẩng đầu lên chửi thì thấy khuôn mặt siêu cấp đại soái ca của Lục Mộc Kình làm cho đỏ mặt, không nói lời nào liền chạy đi.

Viêm Cảnh Hi sờ sờ khóe miệng dính chút máu của mình.

Đáy mắt Lục Mộc Kình hiện lên tia đau lòng, anh nói: “Ngày nào cô cũng bất cẩn như vậy sao?”

Ngón tay anh lại một lần nữa xoa xoa miệng vết thương bầm tím của cô.

Thật ra cô không hề bất cẩn một chút nào, chỉ là từ khi thấy anh cô bỗng nhiên bất cẩn như vậy.

Có lẽ trong mắt anh cô đã là người bất cẩn lại thiếu kiên nhẫn từ lâu rồi.

“Còn cười?” – Lục Mộc Kình nhu hòa xoa xoa vết thương của cô.

Viêm Cảnh Hi tránh ánh mắt nóng bỏng đầy đau lòng của anh.

Lục Mộc Kình cúi đầu xuống giải thích: “Tôi không cho rằng cô là người tùy tiện, tôi chỉ muốn cho cô biết chuyện lớn cả đời người không phải là trò đùa.”

Viêm Cảnh Hi nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy lo lắng của anh thì đáy mắt gợn sóng.

Cô không nên phát giận lung tung lên anh: “Cảm ơn Lục tiên sinh.”

“Có thể đổi cách xưng hô hay không?” – Lục Mộc Kình thương lượng nói.

Viêm Cảnh Hi cắn răng nuốt vui mừng xuống.

Vậy phải đổi thành gì?

Cô không nên gọi thẳng tên anh?

Như vậy không thích hợp cho lắm

Viêm Cảnh Hi đỏ mặt gọi: “Giáo sư.”

Lục Mộc Kình nhìn đôi mắt trong trẻo của cô hiện lên tia bối rối, anh nói: “Tạm thời cứ gọi như vậy đi.”

Viêm Cảnh Hi nghe anh nói toàn thân đột nhiên ngứa ngáy khó nhịn, suy nghĩ đột nhiên vượt ngoài tầm kiểm soát.

Khi tới xe, Viêm Cảnh Hi liền ngồi ở vị trí lái, Lục Mộc Kình ngồi ở ghế phụ.

Viêm Cảnh Hi nhớ tới anh đã từng giúp cô ở KFC, coi như lần này là cô trả nợ vậy.

“Anh muốn ăn gì, hôm nay tôi mời.” – Viêm Cảnh Hi quay sang nói với anh.

Ánh nắng ngoài cửa chiếu lên nửa người của anh, tạo lên cảm giác cao quý mà trang nhã.

Anh thong thả nói: “Tôi không thích ăn thức ăn nhanh, cô thuận tiện giúp tôi chọn món luôn đi. Nhưng cô không cần phải mời khách, tôi không quen.”

“Tôi không phải tự dưng đi mời anh, nếu như không có anh đỡ cho tôi thì bây giờ người bị thương là tôi rồi.” – Viêm Cảnh Hi chân thành nói.

“Cho nên…” – Mắt Lục Mộ Kình hiện lên tia sáng, nói: “Vậy nên cô muốn dùng việc này để đuổi tôi?”

Viêm Cảnh Hi nhìn ánh mắt sáng chói của anh, trong lòng bịch lên một cái.

“Tiền của tôi chỉ đủ đi KFC.” – Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng nói.

“Viêm gia rất nghèo sao?” – Lục Mộ Kình hỏi.

Anh nhớ rõ Viêm gia cũng là gia đình thương nhân giàu nhưng anh lại nhớ lại lúc 8 tuổi Viêm Cảnh Hi tham gia phỏng vấn nhìn rất giống đang thiếu tiền.

“Tôi là con nuôi.” – Viêm Cảnh Hi bình tĩnh nói, khuôn mặt không thay đổi, vẫn nghiêm túc lái xe.

Lục Mộ Kình nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của cô, anh càng hứng thú với cô hơn, đáy mắt lóe lên tia thương tiếc nói: “Cô đến nhà tôi nấu ăn, tôi sẽ cho người mua nguyên liệu để trong tủ lạnh, sau đó cô trở về nấu cơm cho tôi ăn là được rồi.”

Lòng Viêm Cảnh Hi có chút rung động, cô liếc nhìn Lục Mộ Kình.

Anh dựa vào ghế tựa, hàng lông mi dài lay động.

Tuy anh không kêu đau nhưng khuôn mặt từ hồng thuận đã dần chuyển sang trắng bệch.

Viêm Cảnh Hi nghĩ bữa tối nên làm cái gì cho anh ăn.

………

Khi Viêm Cảnh Hi trở về lớp thì bị Chu Gia Mẫn giả bộ thần thần bí bí lôi đi: “Tiểu Hi, cậu có biết vị giáo sư Lục cậu trốn học kia ở trong trường học không?"

Viêm Cảnh Hi bình tĩnh ngồi xuống ghế: “Giáo sư ở trong trường học chẳng phải rất bình thường sao?”

“Không bình thường đâu, nơi thầy ấy ở là khu nhà Tây Lâm.” – Chu Gia Mẫn cau mày, khuôn mặt quái dị nói.

Viêm Cảnh Hi sợ hãi: “Không phải nơi có quỷ đó chứ?"

Chu Gia Mẫn gật đầu: “Chính là nơi đó.”

“Có quỷ sao? Chu Gia Mẫn, cậu là người tung tin vịt này đó.” – Trương Hoa Đạt thò đầu vào chế nhạo.

“Cậu thì biết cái gì.” – Chu Gia Mẫn chụp bả vai Trương Hoa Đạt: “Có hai nữ sinh và nam sinh đã chết ở đó, vì sao lại không phải ở nơi khác, hơn nữa tháng trước tớ không cẩn thận đi qua nơi đó thì nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ đỏ thẫm tóc tai bù xù từ trong phòng bay ra.”

“Đây thật sự là tớ nhìn thấy, sau đó tớ còn bị sốt đến 40 độ, không tin cậu hỏi Tiểu Hi?” – Chu Gia Mẫn quay sang khuôn mặt trắng bệch của Viêm Cảnh Hi mà nói thêm một câu.

Chuyện này Viêm Cảnh Hi biết.

Hôm đó Chu Gia Mẫn kêu thế nào cũng không có bảo vệ ra mở cửa.

Chu Gia Mẫn chỉ có thể đi chỗ khu nhà Tây Lâm, sau đó nhìn thấy nữ quỷ liền quay về sinh bệnh.

Người khác thì có thể nói dối, nhưng riêng Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn tận mắt nhìn thấy thì sẽ không bao giờ chỉ vì hoảng loạn mà nói láo.

Ngày đó Viêm Cảnh Hi không tin nhưng bị Chu Gia Mẫn dọa nên lòng cũng sợ sợ.

Trong trường học sắp xếp cô đi chăm sóc giáo sư Lục vậy nên hai tiết sau cô phải trở về dọn dẹp đồ đạc.