Edit: Thảo My
Cô cười nhạo một tiếng, ánh sáng trong đôi mắt linh động lóng lánh đầy nước, dùng khí thế bức nhân của cô che giấu đi ngượng ngùng cùng lúng túng bây giờ của mình.
"Sự tự tin của anh từ trên đường buôn bán tới? Giống như kẻ trộm trộm đồ kêu hô người khác trộm, hoa hướng dương sẽ hướng tới nơi có ánh mặt trời nở rộ, hi vọng mình tốt đẹp là bản tính của con người, tôi chỉ là phản xạ có điều kiện mới nói như vậy mà thôi. Chẳng lẽ muốn tôi nói với một người xa lạ, tôi vì bị lão sư đuổi ra khỏi phòng học mới đứng ở ngoài cửa sao?"
"Người xa lạ?" Lục Mộc Kình ý vị sâu xa nhìn cô, tay trái đột nhiên chống bên cạnh đầu cô, ánh mắt chuyển qua trên môi đỏ hồng của cô, nói: "Nếu tôi đoán không lầm, tôi hẳn là cái người gọi là chú của vị hôn phu trong miệng cô?"
Anh đột nhiên đến gần khiến cho tim Viêm Cảnh Hi bắt đầu đập nhanh hơn, bởi vì gần, cô có thể ngửi được mùi trên người anh tương tự với ánh mặt trời tỏa ra ở trên thảm cỏ tản mát ra mát lạnh, hòa lẫn với xạ hương thuộc về anh người đàn ông thành thục nguy hiểm.
Viêm Cảnh Hi theo bản năng ngửa đầu về sau, cách xa anh một chút, nói: "Anh đã biết tôi là vị hôn thê của cháu anh, nên có khoảng cách với tôi."
Trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một đạo sóng mang ý vị sâu xa, ngón trỏ đặt trên đôi môi mềm mại của cô.
Đột nhiên từ tay anh truyền đến dòng điện làm cho thân thể Viêm Cảnh Hi run lên!
Bây giờ chính là đang ở trên hành lang trường học.
"Nó có hôn cô không?" Lục Mộc Kình hỏi, đôi mắt không gợn sóng lại tựa hồ đã sớm hiểu rõ, giương khóe miệng lên, thu tay về, thẳng tắp đứng trước mặt cô, tay xuyên vào trong túi.
Tư thái này của anh, hình như cô đã bị anh hoàn toàn nắm giữ.
Cô không thích loại cảm giác bị người nhìn thấu này.
"Dĩ nhiên." Dù sao chuyện như vậy, anh ta cũng sẽ không đi chứng minh.
Lục Mộc Kình nâng khóe miệng lạnh mỏng lên, nhẹ cười nói: "Theo tôi được biết, nó bất quá gặp cô được 10 phút, chuyện đính hôn này ở giữa vẫn còn chưa tiến hành, thành công hay không còn không nhất định, cô xác định nó hôn cô rồi hả?"
Viêm Cảnh Hi mở to mắt hạnh trực tiếp nhìn Lục Mộc Kình, người đàn ông này cũng quá phúc hắc đi, cố ý tạo một cái bẫy, để cho cô nhảy vào bên trong.
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, nếu đã bị vạch trần, cũng không có cái gì xấu hổ, nói toạc ra cũng tốt.
"Vậy thì thế nào? Anh cắn tôi!"
Vừa dứt lời, trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một đạo sắc bén, vươn cánh tay dài ra, năm ngón tay xuyên vào tóc sau gáy cô, đỡ gáy cô, gương mặt tuấn tú phóng to ở trước mắt cô.
Viêm Cảnh Hi cả kinh, cho rằng anh thật sự muốn cắn cô, thân thể lui về sau, nhưng mà, đầu bị anh chế trụ, cô căn bản không thể động đậy.
Cho rằng đau đớn sẽ lần nữa xuất hiện ở trên môi, nhưng mà, không có.
Anh chỉ hôn môi cô, nhẹ nhàng hút một cái, buông ra, trán kề vào trán cô, hô hấp ấm áp quét qua trên mặt cô, trong mắt chảy theo dòng nước mênh mông kiều diễm say lòng người.
"Thật sự để cho tôi muốn cô?" Thanh âm của anh tăng lên, khàn khàn, trầm thấp, cũng rất ái muội.
Viêm Cảnh Hi thật sự hết chỗ nói rồi, nếu vậy anh ta không phân biệt muốn cắn?
"Không muốn!" Viêm Cảnh Hi xác định nói!
"Muốn?" Anh lặp lại một lần, âm cuối kéo dài, có loại ảo giác lưu luyến.
"Không muốn!" Viêm Cảnh Hi đề cao dB nói.
"Không muốn cái gì?" Lục Mộc Kình buông cô ra, đôi mắt tỉnh táo ý vị sâu xa khóa lấy cô.
Trong đầu Viêm Cảnh Hi xuất hiện một trận hoảng hốt, chống lại cặp đồng tử mị hoặc sâu không thấy đáy kia của anh.
Người đàn ông này, thành thục, nguy hiểm, mang tất cả từng trải, nội hàm của anh đều đóng kín cất vào trong mắt, giống như biển cả xanh thẳm, làm cho người ta nhìn không thấu, hoặc như là một đoàn điều bí ẩn, bản thân liền mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
Có lẽ, đối với thanh thế hiển hách, cao cao tại thượng của anh mà nói, gặp cô ở trong quán bar là một cơ duyên, là người phụ nữ anh có thể phát triển loại quan hệ nào đó.