Chương 23: Đưa Ngươi Về Nhà

Sau khi tắm rửa xong, cuối cùng Thẩm Kình Thương mới nhớ tới việc quan trọng nhất là tới đây tìm người, lần thứ hai trở về giường ôm thiếu nữ đang buồn ngủ vào ngực.

“Tên Hàn Thừa Quân kia, muội chú ý một chút.”

Trầm Kình Thương nhắc nhở.

Trầm Niệm mở mắt ra, chống cằm tò mò hỏi: “Làm sao vậy, hoàng huynh lại có ý đồ xấu gì à?”

Nếu cuộc cãi vã ở phòng tắm chưa từng xảy ra, thì đây sẽ là chỗ tốt để người thông minh và người thông minh nói chuyện.

Đến lúc dừng mới thôi.

Thẩm Kình Thương hừ lạnh: “Thế nào, trẫm cũng chỉ có ý đồ xấu?”

“Không không không, quyết sách của hoàng huynh đều là anh minh thần võ, lợi quốc lợi dân,” Thẩm Niệm không có chút liêm sỉ mà sửa lời, nhưng càng để ý chuyện của Hàn Thừa Quân hơn, truy hỏi: “Làm thế nào mà hắn lọt vào mắt huynh?”

Nên nói không hổ là con trai chi tử của thế giới, bây giờ đã bị vai phản diện theo dõi.

“Tên nam nhân này tâm cơ rất sâu.” Tấn Nhân Đế hoàn toàn không khách khí mà chửi bới tình địch: “Một buổi tối đã có thể ở bên An Hòa.”

“Không trách được ~” Trầm Niệm sờ sờ cằm: “Ta đợi cả đêm mà nho ướp lạnh vẫn chưa được đưa tới.”

“Muốn ăn?” Trầm Kình Thương mở miệng muốn gọi người: “Vương Thủ...”

“Ài, được rồi được rồi,” Trầm Niệm vội vàng giơ tay che miệng hắn lại: “Đức công công cũng mệt cả một ngày rồi, huynh đừng giày vò hắn nữa~”

Nhớ tới biểu tình khϊếp sợ của Vương Thủ Đức khi mang theo những tỳ nữ đi vào thu dọn đống chăn lộn xộn, Trầm Niệm liền thấy có chút đáng thương cho vị thái giám tổng quản này, vì chủ tử nhà mình mà phải thấu tâm.

“Bên An Hòa kia ngài điều tra thế nào rồi hả?” Trầm Niệm đặt cằm lên ngực nam nhân hỏi.

Nàng không tin trải qua lần trúng độc vừa rồi, Trầm Kình Thương còn có thể tín nhiệm Trầm Tịch như trước kia.

“Ngày Cú Lệ vào kinh, nàng ta có đến phủ công chúa một lần.”

“Ồ?” Trầm Niệm thấy hứng thú: “Chẳng lẽ…… Nàng ta cũng muốn học Nữ hoàng Cú Lệ, đến thêm một người nhϊếp chính thay huynh?”

Trầm Kình Thương ấn vào mũi Thẩm Niệm một cái: “Muội hình như rất mong chờ?”

Trầm Niệm cười hì hì: “Người ta chính là tò mò nha~ Cũng không biết hoàng phu làm mê đảo một Nữ hoàng Cú Lệ kia như thế nào ~”

Trầm Kình Thương nghiến răng: “Chờ trẫm thu Cú Lệ, sẽ - tự - tay - dẫn - muội đi xem!”

Trầm Niệm không hề cảm nhận được mùi dấm chua đang ẩn ẩn tràn ngập trong không khí, gật đầu đáp ứng rất vui sướиɠ: “Được nha được nha, nói rồi thì không được thay đổi ~ Vị hoàng huynh này huynh hãy mau chóng thu phục Cú Lệ đi ~”

Trầm Kình Thương xoa trán, tự nói với bản thân, người trong lòng còn nhỏ, thèm muốn nhan sắc cũng là chuyện bình thường của con người.

“Sau khi trở về, muội tìm cái cớ thả Hàn Thừa Quân ra.” Lần này Trầm Kình Thương dùng giọng điệu thương lượng nói: “Trẫm sẽ an bài người để theo dõi hắn. Muốn bắt, tất túng trước.”

“Được.”

Trầm Niệm cũng biết, nếu cứ luôn nhốt Hàn Thừa Quân ở hậu viện phủ công chúa, dựa vào trong trí nhớ mưu kế đi kéo bè kéo phái, muốn hoàn thành nhiệm vụ thời gian kéo dài tối thiểu thêm mấy năm.

Hiện giờ có cơ hội quạt gió thêm củi một phen, tự mình ngồi lên núi hổ đấu, vì cái gì mà không làm?

Nghĩ vậy, Trầm Niệm nhìn nam nhân trước mắt càng cảm thấy thuận mắt.



Ừm, đẹp mắt lại ăn ngon ngủ ngon, cái kho dự trữ lương thực này thật sự không tồi.

Đáng thương cho Tấn Nhân Đế, không biết rằng địa vị của bản thân ở trong lòng Trầm Niệm từ chỗ dựa của đại ma vương biến thành một kho dự trữ lương thực tùy ý dùng.

*

Trầm Niệm trở lại phủ công chúa, rất nhanh đã triệu kiến Hàn Thừa Quân.

Tối hôm qua nàng ngủ ở trong cung, vốn không biết sau khi kết thúc yến tiệc Hàn Thừa Quân đã đi đâu, chẳng qua Trầm Kình Thương triệu ám vệ tới miêu tả cho nàng một hồi, trong lòng Thẩm Niệm đã hiểu rõ.

Quả nhiên là chó không thay đổi được ăn phân sao? ⁽¹⁾

⁽¹⁾ Ăn phân là một thói quen của chó : Phân, chất thải bài tiết có thể là thức ăn chính của một số loài động vật. Ở đây có thể hiểu là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời

Đây chính là chỗ kỳ diệu của vận mệnh chú định trong cõi u minh sao?

Nàng chưa từng tin số mệnh, chỉ tin nghịch thiên sửa mệnh.

Lúc Hàn Thừa Quân bước vào đường ⁽²⁾ đứng ở trước mặt nàng, Trầm Niệm đánh giá đứa conthế giới trước mặt, trong lòng tính toán: Rốt cuộc phải làm như nào, mới có thể cướp đoạt tất cả vận khí của hắn đi đây?

⁽²⁾ Đường (堂) : nhà chính, gian nhà giữa

“Công chúa, người tìm Tử Uyên, là có gì muốn phân phó?”

Hôm qua một đêm tiêu hồn ⁽³⁾, giờ phút này Hàn Thừa Quân có chút đau eo.

⁽³⁾ Đầy đủ là thực cốt tiêu hồn (蝕骨銷魂) : ý chỉ niềm vui sướиɠ khoái lạc trong lúc làʍ t̠ìиɦ.

Hắn ta mới lén lút trở về hàng ngũ xuất cung của công chúa An Ninhtrước bình minh, vốn định về phòng mình nghỉ ngơi hồi phục một phen, không ngờ lại bị Trầm Niệm lại gọi tới.

Hắn ta nhớ tới lời hôm qua giai nhân nằm trong ngực nói, trong lòng không khỏi dâng lên một sự đồng tình cùng đáng tiếc đối với nữ nhân trước mặt.

Tuy rằng nàng lớn lên với gương mặt phù dung , lại không có một trái tim lung linh như ngọc. Hiện giờ càng kiêu căng phách lối, không lâu sau này sẽ ngã càng thảm. Nàng sống quá nhẹ nhàng dễ dãi, lại không biết có bao nhiêu người giãy giụa có suy nghĩ muốn trèo lên cao.

Lúc hắn ta leo được lên mây, hy vọng nàng còn sống.

Đến lúc đó, hắn ta không ngại kéo nàng ra từ bùn đất, đặt ở bên người làm một nữ nô tiết dục.

Đúng là... Tuy rằng xấu tính, thân thể nữ nhân này vẫn quyến rũ mê người.

“Ánh mắt này của ngươi là có ý gì?”

Trầm Niệm bị sự tà da^ʍ trong mắt Hàn Thừa Quân ghê tởm muốn chết: “Cốc Vũ, vả miệng hai mươi cái, trước tiên dạy hắn làm một nô ɭệ là như thế nào.”

“Vâng.”

Cốc Vũ cũng kính mà nhận mệnh, lấy ra một miếng gỗ tre⁽⁵⁾ từ mâm do ba nô tỳ trình lên, nắm lấy cằm Hàn Thừa Quân.

“Ngươi muốn làm gì?”

Hàn Thừa Quân không nghĩ tới Trầm Niệm nói trở mặt là trở mặt, muốn giãy giụa chạy trốn, đầu gối cong lại do bị người từ đằng sau đá một đá, cả người đều quỳ trên mặt đất.

“Đã lâu như thế rồi, vẫn chưa học được quy củ trong phủ của bản cung?”

Trầm Niệm líu lưỡi: “Tử Uyên, ngươi như vậy bản cung thật sự…. rất thất vọng.”



Hàn Thừa Quân cũng không biết, lúc Trầm Niệm rời cung, còn mang theo mười tên long vệ do Trầm Kình Thương phái đến, trong đó còn có người được giấu ở chỗ tối bảo vệ an nguy của nàng, có mấy người đã thành công trở thành thị vệ của công chúa. Bộ dạng như con gà trắng này của hắn ta, long vệ một bàn tay cũng có thể chế phục.

Cốc Vũ một lần nữa tiến lên, lúc này không cho Hàn Thừa Quân cơ hội chạy trốn, gậy tre “Bốp” một tiếng, liền quất lên trên gương mặt hắn.

“Bốp!”

“Khi quý nhân tra hỏi không được xưng ‘ngươi - ta’, phải tự xưng ‘nô’.”

“Bốp!”

“Chưa được cho phép, không được dùng ánh mắt nhìn thẳng vào quý nhân.”

“Bốp!”

“Trước khi yết kiến quý nhân, y quan cần sạch sẽ, khuôn mặt cũng sạch sẽ.”

“Bốp!”

“Khi quý nhân ban thưởng hay phạt, cũng không được trốn tránh, cần bái lạy cảm ơn!”

Hai mươi lần há mồm, mỗi lần đánh một cái, sự đau đớn trong mắt Hàn Thừa Quân lại tăng thêm một phần, còn chưa đánh được một nửa, gương mặt hắn đã sưng như mặt lợn, cuối cùng Cốc Vũ ngừng tay, Hàn Thừa Quân đã không nói được lời nào, há mồm liền phun ra một búng máu.

“Ôi ~ dơ quá.”

Trầm Niệm phất tay ra hiệu thị vệ đưa người kéo xa chút, mới lơ đãng nói: “Nếu Tử Uyên đã không thực hiện tốt quy củ của phủ An Ninh công chúa, vậy bản cung cũng không có ý sẽ cưỡng cầu.”

“Hôm qua phu nhân của phủ Vinh Quốc công khóc lóc kể lể với bản cung, nói Vinh Quốc công và đệ đệ trong nhà đều thay ngươi khẩn cầu, cầu bản cung thương hại cho tấm lòng làm cha mẹ của bọn họ, thả ngươi trở về nhà hưởng để cùng đoàn viên hưởng phúc.”

Hàn Thừa Quân trợn to mắt, không thể tin tưởng mà nghe Thẩm Niệm tự quyết định.

Sau hôm qua hắn ta không quay lại yến tiệc, không có cách phán đoán được thật giả trong lời nói của Thẩm Niệm. Nhưng mà đích mẫu của hắn ta còn ước gì hắn ta chết đu, sao có thể có lòng tốt như vậy? Cứ cho là thật sự muốn hắn ta về nhà, vậy trong nhà cũng nhất định là núi đao biển lửa đang chờ hắn ta!

Hắn ta không quay về!

Hắn ta không thể trở về được!

“Ài, bản cung nghĩ chút, là trước kia quá lỗ mãng ích kỷ, chỉ lo tư tình nhi nữ, không để ý đến Tử Uyên và người nhà của ngươi.”

Trầm Niệm làm như không nhìn thấy nam nhân dưới đường đang liều mạng lắc đầu, giả đến mức không thể giả hơn mà lấy khăn gấm ra lau lau khóe mắt, “Như vậy đi, hôm nay sẽ đưa ngươi trở về nhà, nếu sau này Tử Uyên còn nhớ tới bản cung, cổng lớn của phủ công chúa lúc nào cũng mở rộng vì ngươi.”

Nàng phất phất tay, thị vệ vốn dĩ là bắt Hàn Thừa Quân thì đem hắn kéo lên một cái, hướng về phía cửa kéo đi.

“Á! Này này!”

Hàn Thừa Quân lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin, hy vọng An Ninh công chúa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nếu lúc này hắn ta có thể nói chuyện, hắn ta có thể phủ phục đến bụi bặm.

Hiện giờ hắn ta bị đưa về nhà với dáng vẻ này, hắn ta không thể nghĩ được bá tánh sẽ nhìn mình như thế nào, những người đó không phải người nhà, người nhà sao lại đối xử với hắn ta như thế!

Nhưng mà.

Trầm Niệm lưu lại cho hắn ta, chỉ có một nụ cười uyển chuyển trên gương mặt xinh đẹp như lúc mới gặp, cùng với một đôi mắt đào hoa không hề có tình cảm.

Chú thích:

⁽⁵⁾ Gậy gỗ tre hay theo tên tra được còn gọi thước gia pháp.