“Mấy ngày nữa là Trừ tịch rồi.”
“Hóa ra đã qua nửa năm.”
Thường ngày trong Lạc Tịch cung, ngoại trừ cung nữ quét dọn đưa cơm, ngoài ra không còn ai khác. Mà cung nữ này tất nhiên là chẳng nói chuyện với họ. Cuộc sống yên tĩnh nơi đây, khiến thời gian dường như ngừng lại.
Chẳng lẽ Thừa Thiên đế muốn để cho hắn tịch mịch đến chết? Nhưng nếu thật sự muốn nghiêm phạt hắn, thế sao lại đồng ý cho Tiêu Nặc ở bên hắn?
Ngũ vương gia không phải không nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ biết rõ, có một số việc nếu có một ngày biết được chân tướng, thì tất cả sẽ bị hủy diệt. Cho nên hắn cố tình không biết. Mỗi sáng tóc của Tiêu Nặc đều mang hơi nước ẩm ướt, mà Tiêu Nặc cớ gì lại vừa sáng sớm đã đi gội đầu. Hắn không muốn hoài nghi, cũng không tình nguyện hoài nghi.
“Năm nay qua đi thật vắng lặng.”
“Dù sao ngài cũng không thích náo nhiệt.” Tiêu Nặc nhàn nhạt nói.
“Nhưng vẫn còn muốn có chút không khí năm mới mà.”
“Tôi… phải làm chút bánh sủi cảo.”
“A, Tiêu Nặc ngươi làm bánh sủi cảo? Không hổ là thê tử hiền huệ của ta.”
“Ngài… Nếu còn dài dòng nữa thì khỏi nấu!” Màu đỏ hiếm hoi lan trên gương mặt Tiêu Nặc.
“Được được, đến đây nào, mặc thêm áo vào, thân thể ngươi luôn lạnh như vậy.” Ngũ vương gia nhìn tai Tiêu Nặc lại đỏ ửng lên, trong lòng đột nhiên minh bạch, đây chính là cái gọi là hạnh phúc. So với bây giờ, vương vị, quyền lực có tính là gì? Chỉ có nửa năm này, mới là hạnh phúc thật sự.
Đêm.
“Tiêu Nặc, ngươi xem đây là cái gì?”
“Đây không phải là một đoạn gấm đỏ sao?”
“Không, không chỉ là gấm đỏ… Đêm nay ta lấy ngươi làm vợ.”
“Ngài nói cái gì?”
Ngũ vương gia nhìn Tiêu Nặc mở to đôi mắt, mỉm cười đưa tay vuốt lên gương mặt được nến chiếu đến phiếm hồng của Tiêu Nặc, sau đó đem gấm đỏ đi tới.
“Đừng cự tuyệt ta. Kiếp này ngươi làm thê tử của ta, vĩnh viên bầu bạn bên ta.”
“Ngài…”
“Lẽ nào ngươi chê ta già ư?”
“Không, ngài sẽ hối hận…”
“Ta quyết không hối hận, ta lại càng không muốn lãng phí thêm mười năm nữa. Chỉ đành oan ức cho ngươi, phải cầm tù cả đời với ta ở đây.”
“Ai, được ở bên ngài, cầm tù thì có là gì.”
Trường sam xám tro, mảnh gấm đỏ hồng, nhưng một đôi nến đỏ chiếu rọi lại hài hòa lạ thường.
Thời khắc thực hiện lễ bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái đó, Ngũ vương gia đã khát cầu thời gian sẽ dừng lại trong giây phút ấy.
Đem mảnh gấm hồng xốc lên, uống chén rượu giao bôi, Ngũ vương gia lấy ra một con dao nhỏ, đem tóc hai người cắt xuống một đoạn, gắt gao thắt tại một nơi.
Tiêu Nặc nhìn động tác của Ngũ vương gia nói: “Như vậy là phu thê kết tóc sao?”
“Đâu có đơn giản như vậy…”
Đem Tiêu Nặc nhẹ nhàng đẩy ngã trên chiếc giường trải gấm, cúi người phủ phục xuống, để mái tóc và hình bóng hai người dây dưa —— “Như thế mới là kết tóc…”
Trời hơi sáng, Ngũ vương gia mở mắt. Nhìn Tiêu Nặc trong lòng mình, tâm tràn đầy hạnh phúc.
Chỉ là, mái tóc Tiêu Nặc vẫn mang theo hơi nước, vị thủy thảo đạm đạm ẩn tàng trong hương thơm quen thuộc. Lòng Ngũ vương gia bỗng căng thẳng, tự thuyết phục bản thân mình không nên nghĩ nữa.
“A… Vương gia ngài tỉnh rồi sao?”
“Gọi ta là gì?”
“… Hiên.”
“Ta hy vọng ngươi gọi ta là phu quân hơn.”
“Lắm lời. Sáng rồi dậy đi, tối nay là Trừ tịch đó.”
“Đúng vậy, ta vẫn chờ nương tử của ta nấu bánh sủi cảo mà.”
“Ngài… Không biết xấu hổ! Nói xem bây giờ mấy tuổi rồi?”
“Quả nhiên là ngại vi phu già.”
“Không náo loạn với ngài nữa.”
Đêm Trừ tịch ngoài Lạc Tịch cung rất náo nhiệt. Trời đêm xa xa bị ánh lửa nhuộm sáng cả một khoảng.
Nếu là trước đây, Ngũ vương gia tất nhiên sẽ thấy quạnh quẽ, nhưng bây giờ, đã có Tiêu Nặc ở bên. Ăn sủi cảo nóng hổi, nhìn gương mặt người thương, làm gì có cái gọi là tịch mịch? Bỏ lỡ mười năm, cũng may không bỏ lỡ một đời.
“Nhìn mặt tôi làm gì, ăn bánh của ngài đi.”
Ăn xong cái bánh cuối cùng, Ngũ vương gia ngẩng đầu cười nói: “Nhưng nhìn ngươi còn ngon hơn.”
Nói xong không để tâm tới sự phản kháng của Tiêu Nặc đem y ôm vào phòng.
Chưa tới canh năm, nhưng cũng là bước sang một năm mới.
“Hoàng thượng giá lâm!” Ngoài cửa vang lên âm thanh rất không hợp cảnh.
Hết chương 3