Editor: Béo Beta: LinhNhi Đã hơn một năm không gặp, cũng được coi như là xa cách lâu ngày mới gặp lại.
Nhưng mà còn chưa kịp nói câu nào, đã hắt xì một cái rõ to thẳng vào mặt đối phương.
Đây thật sự là... Một món quà gặp mặt vừa tốt lại vừa mới lạ.
Yên lặng và xấu hổ, cả hai cùng nhau lan ra.
Áp dụng ngay một cái biểu tượng đang rất phổ biến, giờ phút này Tống Âm chỉ còn lại mỗi ý nghĩ: Đương sự hiện tại nhất định hối hận, rất hối hận!
Nếu biết trước sẽ như thế này, cô sẽ nín thở, nín đến khi tắc thở, cũng sẽ nhịn để không hắt xì ra.
Quan trọng hơn là, Tống Âm nhớ rõ, cái người Giang Tu Viễn này mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng!
Đã rất lâu về trước, khi bọn họ còn đang học trung học, Giang Tu Viễn vừa trở lại lớp học sau khi đánh bóng rổ, có một nam sinh không cẩn thận uống nước của anh ấy. Tuy rằng chỉ có một ngụm, nhưng anh ấy lại không bao giờ chạm vào bình nước kia nữa.
Trời nóng như vậy, lại đánh bóng lâu như vậy, anh kiên trì bốn mươi lăm phút, mãi cho đến lúc tan học mới đi đến căn tin mua nước uống một lần nữa.
Mà bây giờ... Cô thế mà lại hắt xì một cái thẳng lên mặt của anh ấy!
Đây mới chính là một sai lầm cực nghiêm trọng!
"Thật xin lỗi!"
Mặt Tống Âm ửng đỏ, vừa nói vừa ngồi xổm xuống không ngừng tìm kiếm trong cái túi xách to.
Bên trong có một đống đồ linh tinh gì đó, lục lọi một hồi lâu mới tìm được giấy ăn mình muốn tìm.
Cô vội vàng xé mở gói giấy, rút ra hai tờ, cúi thấp đầu đưa tới, không dám nhìn thẳng vào anh, lông mi đen tuyền như cánh bướm, run rẩy vài cái.
"Đây... anh lau trước đi."
Giang Tu Viễn hạ mắt, nhìn cô một cái.
Cô gái nhỏ bé đứng ngoan ngoãn, mặc một chiếc áo len hoạt hình con thỏ, hai tai thỏ cụp phía sau mềm mại.
Mà bản thân cô, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn qua rất giống với chú thỏ nhỏ bị dọa sợ.
Cổ tay mảnh khảnh của Tống Âm ở giữa không trung, ngón tay cầm một gói giấy ăn, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn, lộ ra một ít vệt trắng.
Tay đã ở giữa không trung một hồi lâu mà vẫn không thấy đối phương nhận lấy, lúc này cô mới hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn trộm anh một cái.
Chỉ thấy sắc mặt anh nặng nề, đôi mắt tối đen như một vũng mực, vừa nhìn là biết anh đang tức giận.
Quả nhiên, nhiều năm như vậy, thói quen sạch sẽ vẫn không thay đổi, nhưng mà cần gì phải tức giận như thế? Chỉ cần lau đi là được mà.
"Vậy... vậy để e lau cho anh. Anh không cần tức giận. Em thật sự không cố ý."
Tống Âm ra sức kiễng chân, tay với lên trên, vừa cẩn thận lại nhẹ nhàng dùng giấy lau lau mặt anh ấy.
Chỉ cần hơi cúi đầu xuống là Giang Tu Viễn có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng rất quen thuộc trên người của cô.
Cô gái nhỏ ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt và sạch sẽ không chớp mắt, nghiêm túc lau cho mình. Hai má cô còn ửng đỏ, có vẻ như vẫn chưa hạ sốt.
Không hiểu vì lý do gì, một luồng khí đã lâu bị dồn nén trong lòng như một quả bóng bị đâm thủng, sau đó đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Đã cảm thấy giằng co cùng nàng, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lau một hồi, Tống Âm hạ tay xuống, mím môi, rất xấu hổ nói: "Đã lau sạch rồi."
"Sao em lại không đi vào?" Giang Tu Viễn che đi đôi mắt chứa cảm xúc phức tạp, mở miệng hỏi.
"Em quên mang chìa khóa, không vào được. Nhưng mà vừa nãy đã gọi điện cho người đến mở khóa rồi, chắc là họ sắp tới."
Tống Âm ăn ngay nói thật, khai báo toàn bộ. Đột nhiên cô nhớ ra cái gì đó, hết sức nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà... Sao anh lại xuất hiện ở đây vậy?"
Giang Tu Viễn chỉ cánh cửa đóng chặt ở phía sau nói: "Nhà anh."
Dừng một chút, anh lại thản nhiên bổ sung thêm một câu: "Nơi này gần bệnh viện."
Tống Âm chớp mắt vài cái. Chỉ cảm thấy hôm nay đã gặp được chuyện trùng hợp ngẫu nhiên nhất trên đời này. Chị Miêu Miêu tìm nhà ở cho mình, thế mà lại ngay đối diện nhà Giang Tu Viễn!
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Vậy là, từ hôm nay trở đi, hai người đã từng là một cặp sau đó chia tay, trở thành... Hàng xóm thân thiết?
Há miệng thở dốc, Tống Âm vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy Giang Tu Viễn nói: "Bây giờ vẫn chưa vào được, không bằng qua nhà anh ngồi một lát?"
"Không cần đâu ạ. Người mở khóa chắc sắp đến rồi. Em không làm phiền anh đâu."
"Anh đã đi làm vất vả cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Cô nhỏ giọng, uyển chuyển từ chối.
Cô không muốn làm phiền anh, nhưng nguyên nhân chính là, lúc trước sau khi chia tay xong đã đi ra nước ngoài luôn, hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp lại anh.
Cô nhất thời chưa chuẩn bị tâm lý tốt, còn có chút không biết sẽ ở chung cùng anh như thế nào....
Nhưng mà, việc mất mặt bao giờ cũng tới nhanh hơn cả lốc xoáy. Cô vừa dứt lời, một giây sau di động liền vang lên.
Giọng nói của người mở khóa vang to trong điện thoại truyền ra...
"Cô Tống à, tôi rất xin lỗi. Tôi đã chạy xe đến tiểu khu rồi, nhưng vợ của tôi gọi điện đến nói bố vợ tôi uống nhiều rượu quá, không cẩn thận ngã cầu thang bị gãy xương... Bây giờ tôi phải đến bệnh viện. Cái chìa khóa kia, mai tôi sẽ đến mở cho cô, cô xem có được không?"
Tính mạng quan trọng hơn cái chìa khóa, Tống Âm đương nhiên sẽ không nói không được.
Nhưng, nếu không vào được nhà, vậy hôm nay mình sẽ ngủ như thế nào?
Chẳng lẽ bây giờ đi ra ngoài tìm khách sạn? Nhưng cô chỉ mới chuyển đến đây, còn chưa quen thuộc địa hình ở đây.
Cô muốn dùng bản đồ trong điện thoại, kết quả mới mở khóa liền hiện ra ngay thông báo pin yếu.
Cô trơ mắt nhìn lượng pin điện thoại từ ba phần trăm tụt nhanh xuống còn một phần trăm, cuối cùng đen thui, sập nguồn.
Tống âm: "......"
Đang nghĩ mãi không ra, Giang Tu Viễn lại mở miệng, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Nhà anh có phòng cho khách, nếu không mở được cửa thì em có thể đến nhà anh ngủ một đêm."
Tống Âm mím môi, trong lòng có chút rối rắm, ngón tay cũng theo thói quen nắm lại.
Giang Tu Viễn liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của cô, con người tối lại, giọng điệu bình tĩnh: "Tống Âm, cho dù chúng ta đã chia tay thì sau này cũng sẽ không trở thành kẻ thù. Bỏ qua thân phận là người yêu, chúng ta còn là bạn bè gần mười năm rồi. Em không cần phải trốn tránh anh như vậy."
Tống Âm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy anh nói cũng có lý.
Được. Anh ấy so với mình đúng là nghĩ thoáng hơn một chút.
"Vậy... Hôm nay làm phiền anh rồi."
Cô hoàn toàn cảm kích, định khom người xách túi đồ lên. Nhưng vào lúc cô sắp cầm vào thì một cánh tay thon dài, trắng như ngọc duỗi đến, nhanh hơn cô một bước, xách cái túi kia lên. Sau đó anh lưu loát xoay người, mở cửa.
Tống Âm đi theo phía sau lưng anh vào nhà.
Phong cách trang trí thật đơn giản. Lấy màu xám làm màu chủ đạo, lộ ra vẻ hơi lạnh, nhưng lại rất hợp với tính cách lạnh lùng của anh.
"Đây là chiếc mới, nhưng không có số đo của em, em đi tạm đi."
Giang Tu Viễn đưa một đôi dép lê màu xám cho cô.
"Vâng. Cảm ơn anh." Tống Âm rất lễ phép đáp lại, nhận lấy dép từ tay anh, ngồi xổm xuống chậm rãi thay.
Nghe vậy, Giang Tu Viễn không khỏi nhíu mày.
"Cảm ơn", "làm phiền", "không tiện", "Thật xin lỗi"... Gặp mặt chưa đến 10 phút, nhưng anh lại nghe không ít lời nói khách sáo như vậy.
Chân Tống Âm vốn nhỏ, xỏ vào đôi dép số bốn mươi hai lại càng trông đáng yêu hơn.
Đúng là đi lại rất bất tiện, phải đi cẩn thận, lại còn phát ra tiếng "bẹp bẹp" rất buồn cười.
Phòng khách rất sạch sẽ, còn có một nhà vệ sinh.
Sau khi dẫn cô vào, Giang Tu Viễn nói: "Bộ ga giường đều là đồ sạch. Dì mới đổi tuần trước."
"Dạ. Em biết rồi." Tống Âm rất biết điều, khéo léo gật đầu.
Giang Tu Viễn nói xong đi vào phòng tắm, một lát sau mới đi ra nói: "Bình nước nóng đã bật rồi, nhiệt độ nước cũng đã chỉnh xong."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.) Tống Âm cảm thấy anh rất là chu đáo và cẩn thận, vội vàng nói: "Cảm ơn anh."
Lần này Giang Tu Viễn rất nhanh liền nhăn mày, nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt mờ mịt: "Em không cần phải như vậy."
Tống Âm giật mình, nghe không hiểu, hơi hoang mang hỏi: "Như thế nào ạ?"
"Không cần phải sau mỗi việc anh làm, em đều nói cảm ơn. Em nói không mệt, nhưng anh nghe lại rất mệt." Giang Tu Viễn nói xong liền đi ra ngoài.
"... Dạ." Cô sửng sốt, sau đó mới lên tiếng.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Tông Âm ở trên giường ngẩn ngơ một hồi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều việc lung tung. Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra, giống như sợi len, càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng buồn bực.
"Ai-----!" Cô thở dài, lấy tay xoa nhẹ mặt mình, đứng dậy lấy thuốc từ trong túi cùng nước khoáng ra.
Bời vì trời sinh sức yếu nên cô cắn răng, hì hục một hồi lâu mới mở được chai nước, lại bóc lấy viên thuốc ra.
Trên mặt viết một đến hai viên một lần, ngày ba lần.
Cô bóc ra hai viên, để trong tay, vừa định tu nước nuốt xuống thì bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa "cốc cốc".
Tống Âm buông thuốc cùng chai nước khoáng xuống, xỏ đôi dép lê không vừa chân đi ra mở cửa hỏi: "Có chuyện gì không ạ?"
Giang Tu Viễn đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một cốc nước thủy tinh còn đang bốc hơi nói: "Uống thuốc với nước ấm sẽ nhanh khỏi hơn."
Tống Âm nhận cốc nước từ tay anh, không cẩn thận chạm phải tay anh. Chỉ một khoảnh khắc rất ngắn mà cô đã hơi đỏ mặt ngượng ngùng.
"Em... " Mới nói được một chữ, Tống Âm sực nhớ đến những lời lúc nãy anh đã nói qua.
Cô vội vàng nuốt lại những lời chưa kịp nói, đổi đề tài nói: "Cũng đã muộn rồi, anh mau đi ngủ đi. Ngủ ngon nhé."
Nói xong cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt cong cong, nở nụ cười ngọt ngào chân thành.
Giang Tu Viễn: "Ngủ ngon."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Âm cảm thấy giọng nói của anh bây giờ ấm hơn so với lúc trước.
Đóng cửa lại một lần nữa, cô uống thuốc, sau đó đi vào vệ sinh tắm qua loa.
Nằm ở trên giường, Tống Âm tò mò nhắn Wechat cho người đại diện của mình:【 Chị Miêu Miêu, tại sao chị là tìm cho em nhà ở nơi này thế?】
Lâm Miêu Miêu vẫn chưa ngủ, trả lời cô:【 Sao thế? Em không thích ở nhà có đầy đủ thiết bị à? Nếu không thì để chị tìm cho em chỗ ở khác】
Thật ra Tống Âm không phải không thích, chỉ là ở đối diện nhà bạn trai cũ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà nghĩ lại những lời mà Giang Tu Viễn đã nói ở ngoài cửa. Dù sao bọn họ cũng đã quen biết hơn mười năm, cũng sẽ không bởi vì đã chia tay mà sau này sẽ trở thành những người xa lạ.
Vì thế, cô trả lời người đại diện của mình: 【 Không cần ạ. Em rất thích, chỉ thuận miệng hỏi thôi. Em đi ngủ đây. Chị Miêu Miêu ngủ ngon nhé~】
Nói thật thì, phong cách trang trí của căn phòng kia rất phù hợp với cô. Gọn gàng sạch sẽ, giấy dán tường màu hồng nhạt, lại còn có mấy chậu hoa Dành Dành mà cô thích ở ban công.
Đặt tay bên cạnh gối, hai mắt cô nhắm lại.
Có vẻ như là chăn đã được phơi nắng, bởi vì nằm ở trong cô có thể ngửi thấy mùi của mặt trời rất dễ chịu.
Thực ra Tống Âm có thói quen lạ giường, nhưng rất kỳ lạ, ở đây cô rất nhanh buồn ngủ.
Trước lúc ngủ say, cô loáng thoáng nghĩ đến một vấn đề...
Mình đã hắt xì thẳng vào mặt anh, vậy mà việc đầu tiên khi về nhà Giang Tu Viễn làm lại không phải là đi rửa mặt mười mấy hai mươi lần.
Xem ra, bệnh sạch sẽ của anh không quá nghiêm trọng như hồi đi học.
Tác giả có lời muốn nói: hằng ngày vào lúc năm giờ chiều.
【
Đoạn kịch ngắn】
Âm Âm hết sức sợ hãi: "A A A? Thói quen sạch sẽ của anh đã tốt hơn rồi. Rõ ràng là không hề ghét bỏ nước miếng của tôi!"
Sắc mặt Giang Tu Viễn lạnh nhạt: "Làm sao có thể ghét bỏ nước miếng của vợ được chứ?"
Không phải... Bác sĩ Giang, anh bình tĩnh một chút. Cũng chưa có tái hợp, cái gì mà của vợ với không của vợ!
Đừng có nằm mơ!
- --------