Chương 68

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau, sau khi Văn Tưởng được sự đồng ý của bác sĩ liền quay về biệt thự của người bản xứ mà Trì Uyên thuê ở gần đó.

Biệt thự thuộc khu nghỉ dường, trong công viện có nhiều biệt thự đơn với các loại cách sắp xếp khác nhau, đại lộ râm mát thẳng tiến, hàng dừa hai bên đường chắn nắng che mưa.

Bên ngoài biệt thự là bờ biển mênh mông vô bờ, biển xanh trời xanh trọn vẹn một màu, sóng biển lăn tăn, gió biển ẩm ướt mà ấm áp.

Sáng sớm Châu Trình và Tần Cấm đã mua vé máy bay quay về nhà. Giao thừa hôm nay chỉ có ba người Văn Tưởng, Trì Uyên và dì Dung.

Dì Dung theo tập tục trước kia, qua buổi trưa bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu sủi cảo, từ cuộn mì đến làm vỏ bánh, nhân bánh đều được làm bằng tay hết.

Văn Tưởng xắn tay áo lên muốn tới giúp lại bị Trì Uyên kéo đến sofa bên cạnh, "Em đừng lộn xộn, mấy cái này để anh và dì Dung làm là được rồi."

"Anh biết làm sủi cảo?" Văn Tưởng rất ngạc nhiên nhìn anh, "Không phải anh nên là người mười ngón tay không dính nước sao?"

"Vậy em xem nhân cách đó của anh sụp đổ rồi đi."

"............"

Sau khi Trì Uyên trở về từ bệnh viện liền thay bộ quần áo đơn giản, áo T-shirt trắng quần đen, thoải mái lại lười biếng.

Lúc này, anh thong dong nhận lấy tạp dề trong tay dì Dung, động tác thuần thục khoác lên trên người, xoay người để Văn Tưởng buộc nơ lại cho anh, giọng điệu dịu dàng, "Lúc anh còn du học đã làm thêm trong nhà hàng Trung."

Văn Tưởng tiếp câu theo bản năng, "Làm đầu bếp hả?"

"............" Trì Uyên quay đầu lại nhìn chằm chằm cô hai giây, nặn ra ba chữ: "Làm phục vụ."

Văn Tưởng không kìm được mà bật cười.

Quả thật Trì Uyên không nói dối, ngoài việc không có cách nào cuộn mì ra, trình tự làm sủi cảo phần còn lại anh gần như đảm nhiệm hết.

Ánh nắng sau buổi trưa yên tĩnh ấm áp, Văn Tưởng vừa mới bắt đầu còn ngồi khoanh chân trên sofa xem hai người bận việc, lâu lâu nói vài câu.

Đến khúc sau, cơn buồn ngủ lại ập tới, cô tiện tay lấy cái đệm kê sau đầu lại kéo thảm lông đắp lên trên người rồi mơ mơ màng màng đi gặp Chu Công.

Một lúc lâu Trì Uyên không nghe thấy tiếng động của cô mới ngẩng đầu nhìn qua, không lên tiếng, chỉ là sau khi thu hồi ánh mắt liền làm nhẹ nhàng mấy động tác trong tay.

Dì Dung đang bận làm vỏ bánh cũng nhận ra bầu không khí quá mức yên lặng mới ngẩng đầu nhìn thấy Văn Tưởng đang ngủ say, đè thấp tiếng cười nói, "Cái đứa nhỏ này."

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD

Trì Uyên không nói chuyện, ngón tay thon dài thay đổi rồi nhanh chóng nặn ra miếng sủi cảo xinh xắn lại chắc nịch.

Dì Dung làm chậm động tác lại, "Nguyên nhân hồi đó hai đứa tách ra, dì Dung cũng biết một chút. Sau này con muốn nói chuyện này đừng trách Tưởng Tưởng, con bé cũng không dễ dàng gì. Mấy năm nay lúc nào cũng chỉ có một mình ở bên ngoài, bây giờ khó khăn lắm mới buông bỏ được. Dì Dung hy vọng con có thể đối xử với con bé thật tốt."

"Con biết ạ." Trì Uyên dừng động tác trong tay lại, còn nghiêm túc nói: "Dì Dung dì yên tâm, về sau con sẽ chăm sóc Văn Tưởng thật tốt."

"Dì Dung thấy được con thật lòng thích Tưởng Tưởng." Dì Dung rủ mắt, "Dì già rồi, cũng không ở bên con bé được quá lâu. Sau này con bé cũng chỉ có mình con, ngàn vạn lần con đừng phụ bạc nó."

"Dì Dung......"

"Được rồi, qua năm mới đừng nói mấy lời không may này." Dì Dung khẽ cười cắt ngang lời anh, một lát sau lại giống như thuận miệng nói, "Trước khi dì tới đây, ba Tưởng Tưởng có liên lạc với dì một lần. Xem chừng hy vọng dì có thể làm dịu mối quan hệ thay ông ấy, dì không đồng ý cũng không nói chuyện này với Tưởng Tưởng. Dì đoán ba con bé sẽ liên lạc với Tưởng Tưởng trong thời gian tới, đến lúc đó con chăm sóc nó nhiều hơn một chút nhé."

Trì Uyên sửng sốt một lát mới nói tiếng, "Vâng."

Gói sủi cảo xong còn chưa đến gần tối, Trì Uyên nói dì Dung lên phòng nghỉ ngơi trước còn bản thân anh dọn dẹp, sau đó ôm Văn Tưởng còn chưa dậy quay về phòng.

Mấy ngay nay Văn Tưởng hiếm khi có thời gian ngủ thoải mái như vậy, chìm vào giấc ngủ, có làm sao cũng không dậy.

Nhưng lúc Trì Uyên ôm cô, cả người bỗng nhiên mất trọng lượng nên có hơi tỉnh lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn dậy.

Văn Tưởng trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cảm giác bản thân được đặt lên chỗ rộng rãi, tay vô thức túm lấy nhưng đột nhiên chỉ quơ được vật thật, lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt buồn ngủ nhìn Trì Uyên còn chưa kịp buông tay ra, "Gói sủi cảo xong rồi hả?"

"Ừm." Trì Uyên lấy vạt áo đang bị cô túm trong tay ra, lấy chăn bên cạnh đắp lên cho cô, "Em còn muốn ngủ nữa không?"

"Không ngủ nữa, nếu không thì tối không ngủ được." Văn Tưởng giơ tay đè ánh mắt có hơi đau xót, "Dì Dung đâu rồi anh?"

"Về phòng nghỉ ngơi rồi."

Cô buông cánh tay ra, "Mấy giờ rồi?"

"Ba giờ hơn."

"Vậy anh có muốn quay về ngủ một lát không?"

Trì Uyên suy nghĩ ba giây, dùng hành động xốc chăn lên nằm xuống thay cho câu trả lời, "Không buồn ngủ lắm nhưng em đã mở lời thì anh cũng không từ chối."

"............" Văn Tưởng chỉ muốn cho anh một cái tát, "Nếu em nhớ không nhầm thì vừa nãy em nói là anh về phòng của anh."

"Vậy à?" Trì Uyên nghiêng mắt nhìn cô, cười như một lẽ đương nhiên, "Vậy chắc do anh nghe nhầm."

"............"

Được rồi.

Dù sao cũng đã ngủ tối qua.

Văn Tưởng và Trì Uyên mỗi người chiếm lấy cái gối đầu, ở giữa cách một khoảng, cũng không phải là tư thế vô cùng thân mật gì, gió từ ban công thổi vào.

Hai người trò chuyện câu được câu không.

"Ban nãy anh nói lúc anh đi du học làm thêm là sao vậy?" Văn Tưởng nghiêng đầu nhìn anh, "Chẳng lẽ hai bác không có anh phí sinh hoạt sao?"

"Năm đầu mới đi không có cho." Trì Uyên kê gối đầu tựa vào đầu giường, "Hồi đó bọn họ muốn anh đi học trong nước nhưng lúc đó anh phản nghịch lại muốn tự do nên giấu bọn họ đăng ký đại học ở nước ngoài. Sau khi ba anh biết thì vô cùng tức giận nhưng lúc ấy cũng không có cách khác, chỉ có thể dữ dằn nói anh ở nước ngoài thì tự sinh tự diệt, còn uy hiếp anh không được tìm người trong nhà giúp, nếu không thì bảo anh thôi học trở về thi đại học lần nữa."

Văn Tưởng không ra nước ngoài học nhưng có nghe các bạn học nhắc qua. Nếu không có sự giúp đỡ trong nhà, chỉ dựa vào bản thân ở nước ngoài, có thể sống cũng đã không dễ dàng gì.

Trì Uyên không chút để ý mà tự thuật, "Ông ấy nói như vậy, với tính cách ngang bướng của anh nào mà nhận thua trước được, cho nên thật sự không lấy tiền của bọn họ. Năm đầu tiên dựa toàn bộ vào tiền thưởng và tiền làm thêm mới miễn cưỡng chịu đựng được. Nghỉ đông năm đó, vì tiết kiệm tiền sinh hoạt cho học kỳ sau, ngay cả nhà cũng không về. Sau đó mẹ anh mềm lòng cãi nhau với ba anh một trận, chuyện này mới dừng lại ở đấy."

Văn Tưởng bật cười, "Anh đây là dốc lòng vì nhân sinh."

Trì Uyên chẳng ừ hử gì, nghiêng đầu nhìn cô, "Vậy còn em, hồi đó sao em lại muốn học y?"

"Bởi vì chết."

Đáp án này vô cùng bất ngờ, Trì Uyên vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi, "Tại sao?"

"Trước khi em học cấp Ba thì ông bà ngoại mất đều do bệnh, cho nên lúc đó em rất sợ chết, cảm thấy nó cách em rất gần lại cũng rất xa." Vẻ mặt Văn Tưởng ung dung thản nhiên, "Sau đó em đọc được một câu trong một cuốn sách —— Khi bạn cận kề với cái chết vô hạn, bạn mới có thể hiểu sâu sắc ý nghĩa của cuộc sống, bệnh viện không tồn tại như vậy, mỗi ngày có người sinh ra có người chết đi, một vòng sinh mệnh là vô tận. Cho nên sau đó em đi học y."

Trì Uyên nghe vậy, trong lòng như có gì đâm vào, ngón tay vân vê dái tai mềm mại của cô, "Xin lỗi em."

Nếu lúc đó anh không từ hôn, có thể bây giờ cô vẫn còn là bác sĩ.

Văn Tưởng nghe anh nói vậy, dừng một giây, sau đó mới ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của anh, "Cái đấy không có liên quan gì đến anh cả. Em sinh ra trong gia đình như vậy, đã định trước cả đời này sẽ vì một số chuyện mà phải thoả hiệp. Với em, lý tưởng chỉ cần đã từng thực hiện là đủ rồi."

Trì Uyên "ừm" một tiếng, không nói nữa.

Một lát sau, Văn Tưởng vì không ngủ đủ nên nhanh chóng quấn chăn thiếp đi. Sau khi đợi cô ngủ say, Trì Uyên mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.

Trước khi rời đi còn không quên đóng cửa sổ lại rồi mới ra ngoài.

Món ăn cho bữa cơm tối giao thừa đã quyết định xong, Trì Uyên xuống phòng bếp dưới lầu chuẩn bị nguyên liệu rồi rửa sạch trước. Lúc năm giờ chiều, dì Dung cũng vào phòng bếp.

Bà ấy làm đầu bếp còn Trì Uyên hỗ trợ, làm việc đâu ra đấy.

Đợi đến lúc Văn Tưởng dậy đi xuống lầu, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm, cô bước nhanh vào phòng bếp, mới vừa đi vào đã bị Trì Uyên đẩy ra, "Khói dầu không, em đừng lại gần."

Cô đành phải đứng ở cửa, đợi Trì Uyên lâu lâu cho cô ăn miếng.

7 giờ 15, Trì Uyên bưng món cuối cùng lên bàn, Văn Tưởng mở tivi trong phòng khách, âm thanh của Xuân Vãn vô cùng sôi nổi.

Ba người ngồi xuống bàn, cười nói ăn cơm cùng nhau. Văn Tưởng gắp miếng sủi cảo trong chén, mới cắn miếng đầu tiên đã thấy được đồng xu ở bên trong.

Mặc dù năm nào cũng được ăn nhưng mỗi lần ăn đều cảm thấy điềm lành như cũ.

Chỉ là mấy lần tiếp theo, sau khi Văn Tưởng ăn hết sủi cảo trong chén nhìn thấy đồng xu chồng chất bên chén, giống như hiểu ra cái gì, nghiêng mắt nhìn Trì Uyên, "Có phải anh đưa hết sủi cảo có đồng xu vào chén em không?"

Trì Uyên gắp thịt bò vào chén dì Dung, phủ nhận: "Không có, không phải dì Dung cũng ăn được sao, anh cũng ăn được đấy."

Nói xong, dì Dung đứng dậy vào phòng bếp lấy đĩa sủi cảo mới, anh cong cong khoé môi, "Chỉ là anh muốn cho em nhiều vận may một chút."

Sau khi vui vẻ ấm áp ăn cơm xong, Trì Uyên mang chén đũa vào phòng bếp cho vào máy rửa chén còn Văn Tưởng và dì Dung ở phòng khách nói chuyện phiếm.

Đợi anh dọn dẹp xong đi ra, dì Dung cầm hai bao lì xì đưa cho hai người bọn họ, "Đừng không cần, tiền mừng tuổi của người lớn không thể không nhận được."

Hai người cười cười, cùng nói một tiếng, "Cảm ơn dì Dung."

Dì Dung tuổi lớn nên không thức đêm được, ngồi đến 10 giờ đã về phòng nghỉ ngơi. Văn Tưởng và Trì Uyên ngồi trong phòng khách đợi đến 0 giờ.

Nhưng còn chưa đến 11 giờ, Văn Tưởng chống đầu gật gật, trông vô cùng buồn ngủ.

Trì Uyên đứng dậy tắt tivi, tiếng ồn ào náo nhiệt dừng lại, anh đứng trước mặt Văn Tưởng, "Đừng cố nữa, về phòng ngủ nhé."

Người trẻ tuổi không có khái niệm đón giao thừa, Văn Tưởng dứt khoát gật gật đầu, "Được."

Hai người đều quay về phòng mình.

Trì Uyên tắm xong cầm điện thoại trả lời tin nhắn. Lúc gần đến 0 giờ, Văn Tưởng đi qua gõ cửa phòng anh, trong tay cầm theo một cái túi giấy màu đen.

Trì Uyên nhướng mày, để cô vào, "Không buồn ngủ sao?"

"Vẫn ổn." Văn Tưởng ngồi xuống sofa, "Anh đang liên lạc với hai bác hả?"

"Không." Trì Uyên day day thái dương, "Hôm qua quên nói với em, bọn họ đi New Zealand nghỉ ngơi rồi, bây giờ không có ở Khê Thành."

"Thảo nào, bây giờ ở New Zealand chắc là qua nửa đêm rồi." Nói xong, Văn Tưởng giơ tay chạm vào điện thoại anh để trên bàn trà.

——23:50

Còn 10 phút nữa là qua năm mới, cô cầm cái gối kê lên đùi, thuận miệng hỏi, "Vậy anh định khi nào quay về Khê Thành."

"Qua mấy ngày nữa." Trì Uyên hỏi: "Còn em, lúc nào mới về?"

Văn Tưởng chống má, "Có thể phải qua Tết Nguyên tiêu, hiếm khi dì Dung đi ra ngoài, em muốn đưa dì ấy đi dạo."

"Được." Trì Uyên ngồi xuống bên cạnh cô, trên người toả ra mùi sữa tắm giống cô, nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ, "Vậy đến lúc đấy anh lại qua đón hai người."

Văn Tưởng đang định nói không cần thì điện thoại của Trì Uyên để trên bàn trà chợt vang lên.

Cả hai đều bị tiếng kêu bất thình lình này mà hấp dẫn ánh mắt, trên màn hình điện thoại rộng mà sáng hiện lên ID người gọi rõ ràng.

——Bác Tưởng.

——187xxxxxxxx.

Văn Tưởng khẽ nhíu mày.

Trì Uyên thấy thế, đứng dậy cầm điện thoại lên chuẩn bị đi chỗ khác. Trước khi đi, anh duỗi tay xoa đầu cô một chút như là trấn an.

Văn Tưởng lại giơ tay kéo cổ tay anh lại, vẻ mặt nhàn nhạt, "Nghe ở đây đi anh."

Trì Uyên nhìn chằm chằm cô vài giây, trước khi điện thoại tự động tắt thì kết nối được, giọng nói nặng nề, "Bác Tưởng."

Anh bị kéo ngồi lại chỗ cũ lần nữa, mặc dù không bật loa ngoài nhưng vì cách rất gần nên Văn Tưởng vẫn có thể nghe thấy được giọng của Tưởng Viễn Sơn trong điện thoại.

Đối với cuộc gọi này, không thể nói trong lòng cô không có bất ngờ gì nhưng phần lớn vẫn là bài xích và phiền chán.

Tưởng Viễn Sơn cũng không nói chuyện quá lâu với Trì Uyên, vì anh nói cho ông biết Văn Tưởng đã ngủ rồi, cũng không ở bên cạnh anh.

Sau khi cúp máy, Trì Uyên ngược lại cầm tay Văn Tưởng, rủ mắt thẳng thắn nói, "Thật ra hôm nay dì Dung có nói một chuyện với anh."

"Hửm?"

"Dì Dung nói trước đó bác Tưởng có liên lạc với dì ấy, anh nghe ý là muốn dì Dung tìm cách xoa dịu mối quan hệ giữa em và bác ấy." Yết hầu của Trì Uyên di chuyển, "Nhưng dì Dung từ chối, dì ấy sợ em bận tâm nên không nói chuyện này với em, còn bảo anh chú ý trong khoảng thời gian này có thể bác Tưởng sẽ liên lạc với em."

Văn Tưởng không nói chuyện.

Trì Uyên nhìn cô, "Anh vốn cũng không định nói chuyện này với em, nhưng anh không ngờ bác Tưởng sẽ gọi điện cho anh. Nhưng mà em yên tâm, cho dù em quyết định như nào, anh vẫn luôn đứng về phía em."

Văn Tưởng "ừm" một tiếng, không muốn nói vấn đề này quá nhiều bèn qua loa ngắt lời, "Trong túi để trên bàn là quà năm mới tặng anh đấy, anh có muốn xem không?"

"Được."

Trì Uyên duỗi tay lấy túi giấy qua rồi lấy quà trong đó ra.

Đồng hồ Patek Philippe Grand Complications Chronograph 5204P-011, dây đeo bằng da bê màu đen, mặt đồng hồ tinh xảo phức tạp.

Văn Tưởng chớp mắt, "Thích không anh?"

"Thích." Trì Uyên để quà vào lại trong túi, anh ngước mắt nhìn nhìn cô, giọng nói mang theo mấy phần mê hoặc, "Vậy em có muốn nhìn quà của mình không?"

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Nguồn gốc câu văn: "Ý nghĩa của việc sống trước cái chết là: khi bạn cận kề cái chết vô hạn, bạn có thể cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của cuộc sống. – Heidegger."