Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
-----------
Khi Ngu Quy Vãn vừa đến Paris, một ngày phải gọi ít nhất 5 lần với Phó Trầm, mỗi lần gọi khoảng hơn một tiếng, cảm giác vẫn giống như trước đây không có gì khác.
Thỉnh thoảng cô lại nhớ tới cái màn sinh nhật lần đấy, trong lòng ngọt ngào nũng nịu hỏi anh: "Rõ ràng đã đăng ký kết hôn lâu như vậy rồi còn cần cầu hôn làm gì chứ? Anh không thấy thừa sao?"
Anh nói: "Bắt cóc con gái nhà người ta trước thì phải dùng một lý do quang minh chính đại chứ, trước sau gì cũng phải nói ra không thì làm sao có thể qua được cửa của bố mẹ vợ đây?"
Cô nghĩ ngợi hình như là vậy thật, yêu đương là chuyện của hai người, mà nhắc đến chuyện kết hôn lại là chuyện của hai gia đình.
Hai người đều có mối quan hệ nghiêm túc thì luôn hi vọng được cha mẹ chúc phúc.
Ngu Quy Vãn ra nước ngoài không bao lâu thì ông cụ Phó đột nhiên ngã bệnh, cần nằm trong bệnh viện quan sát, cô cũng trở về thăm vài lần nhưng bệnh tình mãi không thấy được cải thiện.
Phó Trầm ngày nào cũng phải chạy hai đầu từ công ty đến bệnh viện, mặt mày mệt mỏi.
Cô rất đau lòng nói với Phó Trầm để em trở về giúp anh.
Phó Trầm không đồng ý, lắc đầu nói thẳng không có việc gì, nhưng trong lòng anh vẫn thấy hoảng sợ.
Người cha từ trước đến nay đầu đội trời chân đạp đất cứ như vậy ngã xuống.
Cuối cùng cô vẫn dứt khoát xin nghỉ học nửa tháng để quay về, thời khắc đấy cô bắt đầu hận bản thân vì phát hiện ra mình không biết làm gì, nấu cơm nấu cháo cũng không, chăm sóc ông cụ Phó thì càng không, còn phí thời gian để Phó Trầm lo lắng cho cô.
Như vậy Phó Trầm càng mệt, nhưng cho tới bây giờ không ai cáu giận với cô.
Đêm khuya, thường xuyên nhìn thấy anh một mình trốn ở ban công, suy nghĩ hút thuốc, cô muốn tiến lên an ủi vài câu hoặc ôm anh cho anh sự ấm áp nhưng cô không thể di chuyển bước chân mình.
Một đêm kia, hai người mây mưa cô càng chủ động hơn
Sau khi sung sướиɠ, Ngu Quy Vãn dựa trên người anh, nâng mặt anh hỏi: "Anh đem hết những cảm xúc không vui ra đi? Đã nói không được dấu diếm không gạt nhau cơ mà? Những lời này chính anh đã nói với em!"
"Anh không quên, đời này đều sẽ không quên." Phó Trầm cau mày, ánh mắt càng u ám hơn trước, vuốt đầu cô than nhỏ một hơi: "Sang Pháp đi, một mình anh vẫn được."
"Muốn có đứa con thuộc về chúng ta." Dứt lời, anh nghiêng người dữ dội, mỗi lần đều mạnh mẽ như muốn làm người tan xương nát thịt, hoặc phải chết chìm trong hương thơm dịu dàng của cô.
Ngu Quy Vãn khóc nức nở, rồi lại không nhịn được mà đáp lại anh, càng muốn nhiều hơn.
Bởi vì, cô cũng bắt đầu mong chờ sự xuất hiện của đứa bé.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Trầm khôi phục dáng vẻ như bình thường.
Vẫn là Phó Trầm mạnh mẽ như mọi khi.
Ngu Quy Vãn đúng hẹn quay về Pháp, cố gắng đem chương trình học hai năm hoàn thành trong một năm rưỡi là có thể tốt nghiệp, nửa đêm 12 giờ còn bật đèn đọc sách.
Cô muốn trở về sớm một chút không rời xa anh nữa.
Lúc hai người ở bên nhau luôn cảm thấy có thể một ngày nào đó sẽ xa nhau vì mệt mỏi, lúc không ở gần nhau lại rất muốn ngày nào cũng ở bên nhau.
Lúc không làm việc, cảm thấy mình sẽ mất đi sự quyến rũ vì mất đi công việc, luôn cảm thấy mình sẽ bị người khác ghét bỏ, lúc có công việc lại cảm thấy bận quá, thiếu thời gian cho hai người ở chung với nhau.
Con người, sao luôn có những ý nghĩ phức tạp như vậy chứ.
Quay lại nước ngoài một lần nữa, liên hệ giữa hai người nhạt đi rất nhiều, hai người đều bận việc của mình..
Ngu Quy Vãn không biết từ lúc nào cô lại có thói quen viết nhật ký giống như thời cao trung.
"Tới Paris ngày thứ 22, thời tiết dần chuyển lạnh, không biết anh có bị cảm hay không? Có nghỉ ngơi đầy đủ không? Có thức suốt đêm trong bệnh viện không? Mình rất lo lắng cho ông nội Phó, rất muốn đi chăm sóc ông nhưng có mẹ Phó Hiển và mẹ Phó Xuyên ở đấy, mình thật không biết phải làm gì, đứng một bên lại thấy xấu hổ, có lẽ trái tim mình không đủ mạnh mẽ cứ nghĩ đến chuyện đấy lại muốn khóc, bao giờ mới có thể chia sẻ được với Phó Trầm? Đêm đó thẳng thắn nói chuyện với Phó Trầm, anh nhìn thấy mình khóc, không muốn mình ở bệnh viện bị uất ức cho nên để mình về Pháp, anh ấy nói ông cụ Phó đã có rất nhiều người chăm sóc rồi."
"Mặc dù như thế nhưng mình rất khó chịu, đau lòng cho người đàn ông của mình."
"Anh ấy quá tốt, còn mình chưa đủ tốt, mình phải tiếp tục cố gắng, mong một ngày được sóng vai với anh mà không phải làm cô gái nhỏ nép dưới cánh chim của anh."
"Gần đây có thời gian rảnh mình đã đi học nấu ăn, học được rất nhiều thứ cho nên thời gian rất bận rộn, không có quá nhiều rảnh rỗi để nói chuyện điện thoại với anh, mình nói anh nghe ý tưởng của mình, anh nói anh rất may mắn gặp được cô gái như mình, mình nói mình càng may mắn hơn vì gặp được người đàn ông thành thục ấm áp như anh."
"Gần đây không biết sao mình lúc nào cũng buồn ngủ, đi học thì cứ ngủ gà ngủ gật, lúc ăn cơm không muốn ăn chút nào, ngửi được mùi còn thấy buồn nôn, đầu óc ngốc này của mình nghĩ mãi, rồi có một giả thiết lớn mật, hay mình có em bé rồi, mình chắc có em bé đấy, mình sắp được làm mẹ, Phó Trầm phải làm ba, cuối cùng mình cũng thực hiện được mong muốn của anh, nếu là sự thật, mình chỉ nghĩ đến dáng vẻ mừng rỡ của anh thôi."
"Từ lúc cái tin tức mang thai này cứ nảy sinh trong lòng, cả đêm mình không ngủ, nói chuyện video với Lục Hoàn đến nửa đêm, nhìn được bảo bối Ý Nùng, thật sự rất đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn thấy mà trái tim đã muốn hòa tan, nếu không phải cách xa ngàn dặm thật sự muốn ôm một cái, không biết Phó Trầm thích con trai hay con gái? Nếu anh ý thích con trai mà mình sinh con gái vậy tiếp tục sinh đến khi có con trai mới thôi, nếu anh ấy thích con gái mà mình sinh con trai thì cũng tiếp tục sinh có con gái mới thôi, aizz, mình không biết đang viết gì nữa nhưng cứ nghĩ đến chuyện này, khóe miệng không nhịn được mà cong lên."
"Cuộc sống đúng là cuộc sống, vì sao phải có hai chữ ngoài ý muốn* này chứ, quá đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ......"
* Ba "chữ ngoài ý" muốn tiếng trung có 2 chữ thôi nè
"Bác sĩ nói mình không có thai, mà do nhiều năm không nghỉ ngơi đúng quy luật, ăn uống không đúng giờ làm cho bệnh viêm dạ dày chuyển biến xấu, cần phải hết sức để ý trong cuộc sống, kết quả mang theo một túi thuốc tây về. Mình tiện thể cũng hỏi luôn về chuyện thụ thai, bác sĩ nói thể chất của mình không dễ thụ thai, tại sao lại như vậy vì sao vì sao vì sao ......"
"Gần nhất mình không dám nhận điện thoại của Phó Trầm, sợ sẽ khóc mất, thật sự cảm thấy khó chịu vô cùng, tâm trạng hoàn toàn suy sụp."
"Hoảng hốt nhớ tới đêm sinh nhật đấy, Phó Trầm dịu dàng hỏi, Vãn Vãn, lúc nào thì em cho anh làm ba? Vừa nghĩ tới những lời này mình cũng không dám nhớ tới anh, đối diện với ánh mắt chờ mong kia của anh mà mình không biết làm thế nào bây giờ? Bỗng thấy quá bất lực, tin này mình thật sự không dám nói với anh."
"Mấy ngày nay đi học phân tâm không biết bao nhiêu lần rồi, cũng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của giáo sư vô số lần, nhưng bản thân mình không thể tập trung được,không thể phủ nhận mình rất nhớ anh."
"Hôm nay là ngày thứ 71 mình rời khỏi Thịnh Thành, thật ra cũng không quá lâu mà mình lại cảm thấy như rất lâu rồi."
"Hôm nay không giống với mọi ngày bình thường, ngày 22 tháng 12, đối với mình là ngày có ý nghĩa rất đặc biệt, tròn một năm anh và mình đi đăng ký, một năm này mình đã trải qua rất nhiều chuyện cũng thu hoặc được rất nhiều thứ, đồng thời cũng mất đi nhiều."
Ngu Quy Vãn viết xong nhật ký hôm nay, yên lặng mà khóc, mất hết tinh thần mà khóc, khóc mệt lại bắt đầu buồn nôn bỗng nhớ tới cơm chiều cô còn chưa ăn, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, trong ngực thấy đau đớn, cô dùng tay che ngực lại, tay khác chống lên bồn bồn rửa tay.
Cho đến khi cả người không còn sức lực, lúc này mới nghỉ ngơi, mệt mỏi trở lại phòng ngủ nằm lên trên giường.
Mấy giờ trước, Phó Trầm gọi điện cho cô, chuông vẫn kêu nhưng cô không nhận.
Tâm trạng quá sa sút để cô biến mất hai ngày đi.
Phó Trầm ở Thịnh Thành xa xôi cũng cả đêm không ngủ ở thư phòng làm việc suốt đêm, trên đất rất nhiều mẩu thuốc lá cùng tàn thuốc, ông cụ Phó gần đây yêu cầu phải về Phó gia, có chết cũng phải chết ở Phó gia, bệnh tình cũng không xấu đi dù sao cũng cứ như vậy.
Bây giờ anh cũng dọn về Phó gia ở, ban ngày ở bên ông cụ làm khán giả của ông, nghe ông cụ nói chuyện về thời tuổi trẻ của mình, kiên cường thế nào, anh dũng ra sao. Buổi tối lại phải rút thời gian ra để xử lý công việc.
Dù sao ít nhiều cũng xem nhẹ Ngu Quy Vãn.
Nhưng cho dù như thế, thành thục như anh vẫn cảm thấy có gì đấy khang khác, gọi điện liên tiếp cho cô mà không thấy nghe máy đây là không bình thường.
Trong lúc vô tình nhìn thấy tờ lịch cũ treo trên tường, ngày 22 tháng 12, cho dù mệt mỏi thì ngày này anh vẫn nhớ có ý nghĩa thế nào.
Lại gọi điện cho Ngu Quy Vãn lần nữa vẫn không có người nghe, anh nhíu chặt mày, không do dự chút nào đặt vé máy bay đến Paris.
Tối hôm qua Paris tuyết rơi, nhìn mãi không thấy cuối cả một mảnh trắng xóa, cây cối hai bên đường phố trụi lủi, trên cành cây còn đọng không ít tuyết.
Ngu Quy Vãn vẫn dậy sớm như bình thường, thong dong rửa mặt xong, mặt quần áo chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhàng, quen thuộc đeo tạp dề lấy mì nóng bỏ thêm hai quả trứng chiên, kỹ năng nấu nướng thật sự tiến bộ, nhìn quả trứng váng óng, trơn mềm vô cùng, nhìn thấy đã biết siêu ngon.
Ăn xong bữa sáng, đem sách vở vào trong ba lô, đi học sớm trước nửa tiếng.
Ở dưới tầng, cô nhìn thấy Phó Trầm, cả người mưa gió trên đỉnh đầu còn có tuyết trắng, mặc tây trang giầy da, mặt mày lạnh lùng môi mím chặt.
Ngu Quy Vãn cho rằng mình xuất hiện ảo giác, chớp chớp mắt, anh vẫn là anh, anh vẫn đứng kia.
Không có thời gian tự hỏi, cô nhào qua anh khóc giống như đứa trẻ, nước mắt cọ hết lên ngực anh.
"Làm sao vậy?" Giọng anh vẫn rất nhẹ nhàng, âm sắc khàn khàn, có chút ủ rũ nhẹ ôm eo cô vỗ vỗ lưng.
"Ô ô ô......"
"Phó Trầm, bác sĩ nói em khó mang thai, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Cô khóc lóc, nghẹn ngào nói chuyện.
Phó Trầm sửng sốt một lúc lâu, không nói gì mà chỉ càng ôm cô chặt hơn: "Vậy không sinh nữa."
"Em thì cũng không sao chỉ có anh thôi."