Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 53: Fu shu shu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

--------------

Đã biết nguyên nhân của chuyện này, Ngu Quy Vãn như biết được một bí mật vô cùng to lớn, mỗi lần đối mặt với Phó Trầm đều liếc mắt đưa tình với anh.

Nếu có thành ngữ nào sâu hơn liếc mắt đưa tình thì khẳng định là tình sâu hơn nữa.

Người cô yêu là đại anh hùng.

Ngày 26 tháng 9 Ngu Quy Vãn nhận được điện thoại của mẹ Ngu.

Mẹ Ngu vừa mở miệng đã oán giận: "Nếu mẹ không gọi điện cho con thì con cũng không bao giờ gọi lại cho mẹ đúng không?"

"Mẹ, sao con có thể quên được chứ." Ngu Quy Vãn làm nũng nói: "Do dạo này phòng làm việc bận quá, mấy hôm trước còn nói chuyện với mẹ trên Wechat chuyện chuẩn bị đi Pháp còn gì."

"Nói chuyện trên WeChat với nói chuyện qua điện thoại là không giống nhau."

"Vâng, con sai rồi."

Mẹ Ngu cằn nhằng một lúc mới chính thức hỏi: "Ngày mai là sinh nhật con, mấy giờ về? Ba con đã chuẩn bị từ sớm rồi."

Ngu Quy Vãn cũng không trả lời luôn: "...... Để con nói trước với Phó Trầm một tiếng."

Nghe vậy, giọng mẹ Ngu trở nên lạnh lẽo: "Chẳng lẽ cậu ta còn không cho con về nhà?? Con nói cho mẹ biết, chuyện nhỏ bình thường là hai đứa nói chuyện thế nào?"

Cô biết mẹ lo lắng cho mình, đành phải bất đắc dĩ giải thích: " Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, chuyện gì hai người cũng nên thương lượng với nhau, con không thể cứ ngang ngược thế mà đi được." Chẳng lẽ nhìn cô giống như dễ bị bắt nạt lắm à??

"Lúc phụ nữ mà ngang ngược thì không phải gọi là ngang ngược mà là hờn dỗi biết không?"

"Vâng, con gái lắng nghe." Ngu Quy Vãn ra vẻ khiêm tốn.

Mẹ Ngu nói: "Được rồi không nhiều lời với con nữa, mẹ có hẹn đi mua sắm với bạn rồi."

Ngu Quy Vãn ngọt ngào trả lời: "Vâng! Mẹ đi chơi vui vẻ." Sau khi cúp điện thoại cô mới nhận ra mai là sinh nhật 27 tuổi của mình.

Không thể không thừa nhận, lại già thêm một tuổi.

Cô nghĩ...... Nếu cô dùng lý do này làm nguyện vọng trong ngày sinh nhật, Phó Trầm chắc không thể từ chối được.

Lo nghĩ làm cho cô mây mù bao nhiêu ngày trời cuối cùng cũng tan đi, chờ được mây tan thấy trăng sáng.

Ngu Quy Vãn nghĩ muốn vào ngày sinh nhật tạo ra sự bất ngờ như nào để giảm cảm giác mất mác của anh.

Vì thế, cô search rất nhiều phương pháp trên mạng để làm cho bạn trai bất ngờ.

Hơn 80% đều xúi giục nói: "Chuyện này rất đơn giản mà, bản chất của đàn ông ý chỉ cần bạn chủ động một chút, nhiệt tình một chút, phối hợp một chút, hehe, cái bất ngờ này còn thích hơn bất cứ thứ gì, không lừa bạn đâu."

Đơn giản như vậy?? Không phải chứ?? Loại này là phương pháp cho các đôi yêu xa thôi chứ,một tháng không gặp được hai lần, củi khô gặp lửa, một phát bốc hỏa.

Giống như cô và Phó Trầm, từ lúc đóng máy tới nay bao nhiêu ngày ở bên nhau rồi, buổi tối nghỉ ngơi làm chuyện như này cũng không có gì đa dạng mới mẻ lắm.

Ngu Quy Vãn cẩn thận suy nghĩ không để ý mà nói ra tiếng: "Nếu như đi mua đồ ngủ tình thú thì cảm giác chắc sẽ rất khác nhau."

Có không??

Thật sự có chứ??

Nghĩ như vậy, nên lúc đi ngủ buổi tối cô cũng không có tâm trạng lăn lộn, một mình Phó Trầm cũng không thấy sao, anh tự mình lăn lộn rồi nằm xuống ngủ.

Ngu Quy Vãn bắt đầu nghĩ từ hừng đông, xem nên gọi ai đi mua sắm cùng để tham khảo, Lục Hoàn mới sinh xong còn đang ở cữ, Thịnh Hoan cũng thế. Thành Vi rất bận, Đào Tử gần đây được thăng làm người đại diện thực tập còn bận hơn cả Thành Vi, còn duy nhất Phó Minh Nguyệt nhưng nhỏ quá nên không được.

Cô rối rắm suốt từ sáng đến trưa cũng chưa thể ra ngoài, Ngu Quy Vãn nửa nằm trên ghế sofa, vắt chéo chân, ngồi chọn mãi trong các cửa hàng của skv, cuối cùng gọi dịch vụ ship tại nhà của skv cùng thành phố.

Biện pháp này thực sự không quá thông minh.

Buổi chiều khoảng năm sáu giờ, bánh sinh nhật và hoa hồng mà Ngu Quy Vãn đặt ở trên mạng vẫn chưa tới thì nhận được điện thoại của Phó Trầm.

Phó Trầm lời ít mà ý nhiều: "Xuống dưới, anh ở dưới tầng chờ em."

Cô đang nghịch áo ngủ tình thú, bĩu môi hỏi: "Có chuyện gì đấy?"

"Đi ra ngoài ăn cơm."

"Ở nhà không phải tốt hơn sao." Ngu Quy Vãn càng nói giọng càng rầu rĩ, lúc sáng anh đi làm, chỉ ôm cô hôn tạm biệt đi làm nhẹ nhàng để lại bốn chữ, chờ anh trở lại, nhìn không khác gì ngày thường.

Có phải anh không nhớ ngày sinh nhật của cô?

Một lát sau, giọng nam trầm khàn từ tính vang lên từ microphone: "Mang em đi ăn ngon, nhanh lên, ngoan nào!"

Lúc Ngu Quy Vãn đang chần chờ lại nghe được anh nói: "Vãn Vãn ngoan, có phải đang đợi anh đi lên ôm em xuống không?" Viên đạn bọc đường vận dụng thật là tự nhiên.

Ngu Quy Vãn: "......" Cuối cùng không lay chuyển dược anh, đành phải đặt áo ngủ cẩn thận trong tủ quần áo, nhanh chóng thay chiếc váy dài màu xanh đen đi xuống tầng.

Trời mới mưa đêm qua, nên lúc này bầu trời hiện lên màu xanh trầm thêm chút khô nóng, cảm giác oi bức không chịu nổi.

Phó Trầm dựa người vào đầu xe, áo sơ mi trắng làm nổi bật lên khuôn mặt như họa anh mỉm cười cúi mặt xuống nhìn vào điện thoại, ngón tay linh hoạt di chuyển trên màn hình.

Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Lên xe, Ngu Quy Vãn nghiêm túc đánh giá anh, trông giống như ngày thường nhưng cũng có chỗ hơi khác, không biết có phải do suy nghĩ rắc rối trong lòng mình không.

Xe từ từ khởi động, đi qua các con phố nhộn nhịp.

Cô không nhịn được đành hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Phó Trầm không chớp mắt nhìn lên phía trước cười nhẹ: "Đến Nhã Hiên."

Ngu Quy Vãn "À" một tiếng, rất khó hiểu nói: "Vì sao phải đi đường này? Đường kia gần hơn nhiều."

Phó Trầm mặt không đổi sắc trả lời: "Bên kia khá tắc." Trên thực tế anh đang kéo dài thời gian.

Ngu Quy Vãn: "......" Thật sự nghĩ rằng mình lần đầu tới Thịnh Thành à.

Sắc trời đã tối, xe dừng trước cửa Nhã Hiên, hai người dưới sự dẫn dắt của người phục vụ đi lên tầng hai, trong giây lát mở cửa ra Ngu Quy Vãn bị sốc.

Trong phòng mẹ Ngu, ba Ngu, ông cụ Phó cầm đầu, phía dưới là Phó Minh Nguyệt, Trì Dạng, Trì Uyên, Thành Vi, Đào Tử, Nguyễn Vận......

"Chúc mừng sinh nhật, happy birthday to you......"

"Sinh nhật vui vẻ sinh nhật vui vẻ......"

Nói không cảm động là giả, Ngu Quy Vãn hít hút mũi nhìn về phía Phó Trầm, thực sự rất cảm động, dưới ánh mắt nhẹ nhàng lưu luyến của anh làm cô đỏ mặt, dù sao cũng còn mấy trưởng bối đang ở đây.

Những người trẻ tuổi như Trì Dạng, Nguyễn Vận, Đào Tử đã bắt đầu nghịch bánh kem, tất cả bọn họ đều lao về phía thọ tinh, mọi người cười đùa, cả phòng toàn tiếng cười hi hi ha ha.

Vào khoảng 8 giờ, màn hình LED trên tường bắt đầu phát video, mở màn là bức tranh cát năng động tinh xảo phối hợp với giọng nam trầm ấm.

Ngu Quy Vãn vừa nghe đã biết là Phó Trầm.

"Có một người đàn ông tính tình lạnh nhạt quái gở, không thích gần gũi với mọi người cho đến một ngày có một cô gái nhỏ xông vào thế giới của anh, thời niên thiếu không hiểu chuyện anh làm cô gái nhỏ nản lòng cho đến sau này......"

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ liên tục không thấy ngừng lại.

Trước khi màn hình đèn LED thay đổi, Thành Vi mang theo Ngu Quy Vãn đi đến bên cửa sổ để tìm hiểu.

Ông cụ Phó đã lớn tuổi nên muốn đi nghỉ, mẹ Ngu và ba Ngu đỡ ông đi nghỉ, để không gian rộng rãi này cho những người trẻ tuổi.

Đứa nhỏ Phó Trầm này không tệ.

Cửa sổ trong phòng rất lớn, ánh sáng cũng rất tốt, hai người thò đầu ra nhìn cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài, màn hình LED trên Star Plaza phát một bức ảnh tuyệt đẹp của Ngu Quy Vãn, bên cạnh đó viết: "Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ." Đại khái cắt từ mười mấy bức ảnh của cô tạo thành một video chúc mừng của nhiều người bạn, không nghĩ tới còn có fans, những lời chúc đấy quay xung quanh bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".

Cuối cùng là của Phó Trầm, vẫn áo sơ mi trắng như mọi khi, hai nút trên cùng không thắt, cả người nghiêm túc nhìn càng sáng mắt hơn.

Trên video, anh nói: "Vãn Vãn, gả cho anh nhé."

Mà Phó Trầm đứng trước mặt Ngu Quy Vãn đã quỳ một gối xuống đất, đưa nhẫn kim cương lên giọng nói ấm áp: "Vãn Vãn, gả cho anh nhé."

Ngu Quy Vãn đã sớm chảy nước mắt, nức nở thổn thức tùy anh đeo nhẫn kim cương lên cho mình.

Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay của bạn bè.

"Wow wow wow!!!! Chúc mừng chúc mừng những người yêu nhau cuối cùng cũng về với nhau."

"Chúc mừng chúc mừng."

"Nhất định là duyên phận đặc biệt suốt một chặng đường dài mới trở thành người một nhà ――" Nguyễn Vận khóc vì cảm động, vừa khóc vừa vỗ tay tự mình say mê hát.

Cảnh tượng như vậy, đều là ước mơ của mỗi cô gái.

Bên cạnh Trì Dạng thuận thế hát tiếp: "Anh ấy yêu bạn nhiều hơn, bạn cho anh ấy nhiều hơn, tìm thấy khả năng hạnh phúc, từ đây không còn một mình, không còn một mình, muốn tìm nơi chốn phải nhớ đều là hai chúng ta ――"

"Nha nha nha......"

Cuối cùng về đến nhà đã là nửa đêm, rửa mặt xong nằm ở trên giường.

Ngu Quy Vãn chui vào trong ngực Phó Trầm, dùng sức cọ cọ, nhìn chiếc nhẫn kim cương lóa mắt trên ngón áp út của mình, nửa giây cũng tiếc nếu rời đi, lại nghĩ tới chuyện mấy giờ trước, hờn dỗi hỏi: "Anh chuẩn bị chuyện này từ lúc? Em còn nghĩ rằng anh không nhớ sinh nhật em?"

"Đã lâu."

Cô "Ô" một tiếng, lại hỏi: "Ba mẹ em cứ như vậy bị anh thu phục?"

Phó Trầm nói: "Có điều kiện."

"Hả?"

"Phải đối xử tốt với em, phải tôn trọng yêu quý bảo vệ em, vĩnh viễn không bỏ rơi em. Anh nghĩ đành cố mà chấp nhận thôi." Anh cười nói.

Ngu Quy Vãn lườm anh giả vờ đẩy anh ra.

Anh càng ôm cô chặt hơn, một lúc sau nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: "Vãn Vãn, em quyết định đi Pháp sao?"

Ngu Quy Vãn kinh ngạc: "Anh biết rồi?"

"Tất cả mọi người đều biết, chỉ có anh không biết." Giong anh rầu rĩ, nghe đã biết không được vui rồi nói tiếp: "Nếu em thích thì cứ đi thôi."

Mong em luôn rực rỡ như hoa.

Mong em luôn tự nhiên như cá.

Không nghĩ tới chuyện này giải quyết dễ dàng như vậy.

Ngu Quy Vãn vùi trong ngực anh, hốc mắt hơi ướt, cảm động tự đáy lòng mà nói hai chữ: "Cảm ơn."

Tất cả không cần nói gì nữa.

Phó Trầm: "Nhưng ――

Vãn Vãn, bao giờ em cho anh làm ba?"
« Chương TrướcChương Tiếp »