Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
-----------
Mặt trời ấm áp hiện ra bên ngoài cửa sổ, Ngu Quy Vãn từ từ tỉnh lại, trong ổ chăn quá nóng, chân nghịch ngợm mà vén chăn lên, bị không khí lạnh ùa vào làm hai giây sau lại rụt về.
Cô mở mắt dần dần, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai của Phó Trầm.
Anh đang mỉm cười nhìn cô.
Lúc này cô đang được người ta ôm trong ngực, hai người rất sát nhau, hơi thở giao.
Ngu Quy Vãn hơi sững người, càng nghĩ lại càng thấy sợ khi tay mình còn đặt trên ngực anh, giây tiếp theo đã lăn từ trong lòng anh ra, lấy tay che mắt rồi nói: "Anh đừng nhìn em."
Phó Trầm vớt cô trở lại, kéo tay cô xuống, trêu chọc cười: "Vì sao không được nhìn? Cũng có gì mất mặt đâu?"
Sự rung động từ cổ cho đến ngực, lúc này Ngu Quy Vãn mới nhớ mình còn chưa mặc nội y, Một cổ đến từ trước ngực rung chuyển, Ngu Quy Vãn mới nhớ tới không có mặc nội y, ôi chết mất! Vội vàng kéo chăn che đậy mình kín mít.
Lại thoáng nhìn anh, phía trên không mặc áo, trên người không có chút thịt thừa nào, đường nét mượt mà, có cơ bụng và đường nhân ngư loáng thoáng, không quá cơ bắp như huấn luyện viên thể hình mà còn rất trắng, có thể do ở trong văn phòng thường xuyên.
Ngu Quy Vãn vội vàng cúi đầu, vươn tay lấy chăn, nói: "Phó...... Phó Trầm, anh bật máy sưởi lên đi!" Dứt lời, đầu lại chui rúc vào trong chăn.
Cũng không phải quá lạnh.
Chỉ là hơi xấu hổ mà thôi!
Nghe vậy, Phó Trầm cười khẽ, nụ cười càng rạng rỡ hơn, tay sờ soạn dưới gối thấy không có liền hỏi: "Tối qua em có dùng điều khiển không?"
Ngu Quy Vãn yếu ớt trả lời: "Dùng, quên để chỗ nào rồi."
Phó Trầm nửa ngồi dậy, cúi mắt nhìn cô, đôi mắt lấp lánh mang theo sương mù buổi sáng, mặt đỏ ửng, cánh môi bị cô dùng răng cắn dính chút nước càng thêm no đủ, và rực rỡ hơn.
Hầu kết hơi di chuyển, dời mắt đi cúi người tìm điều khiển, cả người cứ che cả người cô như vậy, dùng tay đỡ thân trên, thân dưới kề sát, ở giữa chỉ cách cái chăn mỏng.
Ngay cả như vậy.
Ngu Quy Vãn vẫn cảm giác được cái nóng, miệng lưỡi khô khốc, đôi mắt ở to a a a ! Anh chỉ mặc mỗi cái quần tứ giác.
Cô không nhịn được nuốt nước miếng, thân hình cứng đờ không dám lộn xộn, nói chuyện run rẩy: "Anh tìm được chưa?" Đều là người trưởng thành nên cô có thể cảm nhận được thân thể anh biến hóa, tay chống nhẹ lên ngực anh để tạo khoảng cách nhỏ giữa hai người.
Ánh mắt Phó Trầm dịch chuyển khoảng nửa centimet, bốn mắt nhìn nhau, giọng khàn khàn, âm sắc trầm thấp, lời ít mà ý nhiều: "Vẫn chưa." Cố ý cọ tới cọ lui mà.
Mặt Ngu Quy Vãn càng đỏ hơn, tay nhỏ đẩy ngực anh khẽ nói: "Vậy anh đứng lên, để em tự tìm."
Phó Trầm nhướng mày, đối mặt với cô, ánh mắt sâu thẳm, cố ý áp người xuống một chút, chuyển động nhẹ nhàng mang theo sự dụ dỗ: "Gọi chú đi, anh tha cho em."
Ngu Quy Vãn bị dọa rồi, thằng nhãi này không phải bị gì bám vào chứ? Sao không hề giống ngày thường?
Lườm anh không nói, Phó Trầm mỉm cười, thở nhẹ một tiếng, không biết mệt mỏi mà lặp lại đông tác vừa rồi.
Cuối cùng cô cũng không chịu được sự cố chấp của anh, kêu nhẹ một tiếng "Chú Phó ......"
Trong mắt Phó Trầm hiện lên sự ham muốn, cúi đầu chạm nhẹ lên cánh môi của cô, thở ra "Gọi lần nữa."
"Bảo bối, ngoan ――"
Mẹ nó, nhìn đã lâu rồi, mơ ước cũng lâu rồi cuối cùng cũng được chạm vào.
A a a a a a a!!!
Ngu Quy Vãn hét to ở trong lòng, cổ họng cảm thấy hơi đau, những nơi được đầu lưỡi anh liếʍ qua không nhịn được mà run rẩy, khác gì tra tấn đâu, rồi mang theo tiếng nức nở như khóc, "Em em em em đang bị cảm, mà anh còn bắt nạt em ......"
Đôi tay lại mất kiểm soát quàng lên cổ anh hôn lại, kiểu thở hổn hển không hề có kết cấu.
Không khí đang tốt như thế lại bị cô nàng quấy rối, Phó Trầm ngừng lại không nhịn được cười ――
"Cùng nhau cảm, còn muốn bị anh bắt nạt nữa không?" Hai chữ phía sau cắn rất nặng, âm sắc cắn đến rất nặng, hương vị không còn giống như trước
Lúc này mới nhớ tới hôm qua cô bị sốt, thực sự không phải giả vờ.
Vừa rồi suýt chút nữa không kiểm soát được muốn làm cái gì???
Đột nhiên trên người nhẹ đi, "Tích ――" tiếng mở máy sưởi, Phó Trầm mặc quần tứ giác nghênh ngang đi vào phòng tắm, chưa được mấy phút đã nghe tiếng nước xôn xao truyền đến.
Lúc này Ngu Quy Vãn mới đứng dậy dựa vào đầu giường, trán chảy ra lớp mồ hôi mỏng, thở từng hơi từng hơi một, nhìn vào phòng tắm không nhịn được muốn chửi thầm: "Mới sáng sớm, tắm nước lạnh làm gì?"
Lại nhớ tới chuyện gì, nhanh chóng thay áo ngủ mỏng ra, mặc nội y cùng bộ quần áo ở nhà dầy dặn.
Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chuyện kia có thể để cô làm tư tưởng chuẩn bị được không???
Còn nữa có thể đừng bá vương ngạnh thượng cung được không??? Cọ tới cọ lui, làm tim ngứa ngáy.
Ngu Quy Vãn với tay lấy điện thoại, sắp 9 giờ rồi mà không thấy anh tới công ty à?
Gấp chăn tử tế, cầm điện thoại đang chuẩn bị nhẹ chân nhẹ tay xuống tầng, bụng đói quá rồi.
"Reng reng ......" Tiếng chuông vang lên, Ngu Quy Vãn quay lại nhìn, là một trong mấy chiếc điện thoại của Phó Trầm, ghi tên là "Cao Nhất Dĩnh", tên phụ nữ.
Cô nhăn mày nhìn chằm chằm vào trên điện thoại, tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn tiếp tục, quên đi chờ anh ra rồi gọi lại!
Vừa mới nghĩ những lời này trong đầu thì điện thoại ngừng, hai giây sau có một tin nhắn được gửi đến.
Ngu Quy Vãn cảm thấy không tự nhiên, lén nhìn phòng tắm rồi nhẹ nhàng cúi người đọc tin nhắn vừa gửi cho anh.
"Phó tổng, tôi ở quán cà phê Miêu Thỉ thành bắc chờ anh, tôi đến trễ mười phút, ngại quá để anh chờ. Trưa mời anh ăn cơm nhé!"
Điện thoại cũng không khóa nên cô không cần chạm vào cũng đọc được.
Phó Trầm đi từ phòng tắm ra không thấy ai, chăn đã được gấp chỉnh tề, nhanh chóng lấy áo sơ mi màu đen ra vừa đi xuống tầng vừa cài nút.
Cô gái ngồi trên sô pha, uốn cong hai chân, hai tay ôm chân, cằm đặt trên đầu gối, không nói gì, tóc xõa ra, từ chỗ anh nhìn thấy lông mi cô rất dài, dầy, nhấp nháy theo mắt.
Anh đi qua nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ giọng dò hỏi: "Đang nghĩ gì đấy?"
"Vừa rồi anh không đúng, xin lỗi em." Cho rằng hành động vừa rồi của anh làm cô tức giận.
Ngu Quy Vãn lúc này mới nhìn anh tủi thân nói: "Em đói quá." Rõ ràng tối qua còn đồ ăn thừa, định xuống đun nóng lại ăn tạm, ai ngờ mở tủ lạnh ra chỉ có đồ rau dưa mới mà không còn chút thức ăn chín nào.
Ngay cả thùng rác cũng sạch sẽ.
Nhìn nhà bếp sạch sẽ như mới tinh làm cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Lúc này tủi thân giống như con mèo nhỏ làm người ta muốn yêu thương, ai nhìn cũng mềm lòng, Phó Trầm sờ đầu cô đứng dậy đi vào trong bếp.
Ngu Quy Vãn nhìn theo bóng lưng của anh, đi thẳng vào phòng bếp, mới không nhìn nữa.
Người phụ nữ có cái tên rất êm tai kia lại gửi thêm một tin nhắn nữa cho Phó Trầm.
"Tôi vừa đặt chỗ ở nhà hàng mà anh thích nhất, lần này không cho phép bỏ rơi tôi đâu nhé."
Hình như rất quen nhau.
Cô lắc đầu, đứng dậy vào trong phòng bếp, có mùi thơm của trứng bốc lên, đứng ở cửa nhìn thấy Phó Trầm đang nấu ăn, cổ tay xắn đến tận khuỷu, ngón tay thon dài cầm mì sợi cho vào trong nồi, vừa dậy nên quần áo không chỉnh tề lại có loại mỹ cảm lười biếng, rất bắt mắt.
Cô không chú ý đã nhìn rất lâu.
Phó Trầm dùng đũa đảo trong nồi đang sôi, thấy ánh mắt chăm chú của cô, xoay người hỏi: "Nhìn cái gì đấy?"
Ngu Quy Vãn buột miệng thốt ra: "Nhìn phía dưới của anh."
Phó Trầm sững sờ, nụ cười đọng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô thẳng tắp
Không thể phủ nhận, anh lại hiểu sai rồi.
Ngu Quy Vãn nhìn anh mà luống cuống, phản ứng lại xem mình vừa nói gì, chắc anh lại hiểu lầm rồi, vội vàng nói thêm: "Nhìn phía dưới của anh mà!" giọng dịu dàng hơn nhiều so với vừa rồi.
Định giải thích, ai ngờ biến khéo thành vụng, phải nói: "Nhìn động tác anh đang làm!" Có phải tốt hơn không!
Trong mắt Phó Trầm tràn đầy ý cười, hỏi lại: "Thật không?"
Ngu Quy Vãn cắn đầu lưỡi, hơi chút dùng sức, muốn cắn cho mình tỉnh táo hơn, sao cứ gặp Phó Trầm mình lại không bình thường thế này, lúc nào cũng như bị đưa vào trong thâm sơn cùng cốc, có thể lật xe nguy hiểm bất cứ lúc nào.
A a a a a a a!! Muốn điên mất!!
Ra vẻ thoải mái để lại một câu: "Anh cứ cố mà nghĩ linh tinh đi! Dù sao em cũng không quản được." Xoay người rồi đi.
Cô đặt tay lên má, cần sự lạnh lẽo để giảm nhiệt độ.
Khoảng 5 phút sau, Phó Trầm bê hai chén mì nóng hầm hập từ trong bếp ra, Ngu Quy Vãn rất thèm, dùng khóe mắt nhìn, chỉ bị gọi nhẹ một tiếng đã tung tăng chạy tới rồi.
Vì cảm ơn, vì để giảm bớt không khí xấu hổ vừa rồi, cô cảm thấy mỹ mãn hút hai miếng mì, chủ động mở miệng: "Hôm nay anh không đi làm à?"
Phó Trầm nói: "Không đến công ty, lát nữa phải đi ra ngoài."
Cô nghĩ rồi lại hỏi: "Thế trưa có về không?"
"Không về để em bị đói à." Phó Trầm cười nói: "Anh không nỡ."
Lời này có nghĩa là sẽ về, Ngu Quy Vãn mím môi cười, mi mắt cong cong, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Còn nói gì mà không cho phép bỏ rơi tôi??
Hừ! Phải bỏ.
Vì thế, lúc Phó Trầm ra cửa, Ngu Quy Vãn còn chủ động thắt cà vạt cho anh, thể hiện đa dạng, dùng chút lực kéo cà vạt buộc anh phải cúi xuống, rồi chụt trên môi anh một cái, ngọt ngào nói: "Em chờ anh về."
Phó Trầm tự nhận là người có năng lực tự chủ rất mạnh mà giờ khắc này cũng không nhịn được.
Một thời gian dài như vậy, từ lúc nói chuyện điện thoại với Phó Trầm tới nay, Ngu Quy Vãn lại đổi mới nhận thức về anh lần nữa.
Anh thực sự là người trong nóng ngoài lạnh, tập mãi rồi quen là được.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô bật kênh ca nhạc trên TV lên rồi lười biếng nằm trên sopha lướt Weibo.
Lần trước cô đăng lên Weibo, bình luận vẫn rất nhiều, nhìn qua một lần đều là những lời cổ vũ.
Cư dân mạng đều rất nhiệt tình đáng yêu.
Cô đăng tiếp lên Weibo: "Ba tường đã hoàn thành, về sau sẽ không chia sẻ chuyện tình cảm cá nhân lên Weibo nữa! Mọi người có thể chia sẻ chút chuyện thú vị trong cuộc sống hoặc những điều cảm động về tình yêu!"
Dù sao sau này, cứ gửi lên cộng đồng chung này cũng không tốt, cảm thấy như đang đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Chức năng bảo mật của Weibo không tốt, không cẩn thận bị lộ.
Phải kín đáo mới tốt.
12 rưỡi, Phó Trầm gửi tin cho cô, nói có việc bận đột xuất nên không về được.
Ngu Quy Vãn cảm thấy vô cùng mất mát, không phải đi ăn cơm sao, còn chuyện gì quan trọng nữa chứ.
Cuối cùng đi xuống dưới tầng ăn cơm, vẫn là Đào Tử xuống bếp. Thành Vi rất bận, nên đã đến công ty từ sớm rồi.
Lúc hai người ăn cơm, Đào Tử vẫn nhìn chằm chằm cô mang theo sự nghi ngờ, chốc lạt nhíu mày rồi lại thở dài.
Làm Ngu Quy Vãn không thể hiểu được, đành mở miệng hỏi: "Đào Tử, em nhìn cái gì?"
"Chị Vãn, trên cổ chị có phải bị con côn trùng nào cắn hay không? Mấy chỗ đều có nốt đỏ."
Ngu Quy Vãn theo bản năng dùng tay che lại: "......" Khó mở miệng nói được.
Phản ứng này của cô làm Đào Tử lớn gan suy đoán rồi kinh ngạc: "Chị với Phó tổng làm chuyện cái kia?"
"Trời ạ, chị với Phó tổng ở bên nhau chưa được ba tháng, giữa đó có một tháng đóng phim ......"
Ngu Quy Vãn xua tay: "Không phải "
Lời còn chưa nói xong đã bị Đào Tử cướp nói: "Mặc dù xã hội bây giờ chưa lập gia đình đã ở chung, chưa kết hôn đã có thai rất nhiều nhưng em vẫn cảm thấy hai người nên ở cùng nhau lâu chút nữa, mới hiểu hết được tính cách của một người có thật sự đáng tin cậy để giao phó được cả đời hay không."
"Hơn nữa ―― Em nghĩ chuyện này nên để đến sau khi kết hơn vẫn tốt hơn, dù thế nào thì phụ nữ vẫn bị ảnh hưởng nhiều nhất."
"Em xuất phát từ huyện thành nhỏ nên trong xương cốt khá truyền thống, đây cũng là lời từ đáy lòng em, chị Vãn, mặc kệ chị có nghe hay không thì trong lòng em luôn muốn tốt cho chị."
Ngu Quy Vãn bất đắc dĩ nói: "Không phải, em hãy nghe chị nói đã."
Đào Tử ra vẻ hiểu biết: "Chị không cần giải thích."
"Em hiểu mà, người đàn ông như Phó tổng, thực sự không nỡ bỏ đói."
Ngu Quy Vãn: "..."