Trợ lý Trương "A" một tiếng: "Thư ký Ngải, muộn như vậy về công ty là muốn tăng ca sao?"
Ngải Khương có chút thẹn thùng cười cười, phảng phất không mấy ý tứ tốt đẹp, nhỏ giọng nói: "Vâng, còn chút việc phải xử lý nốt, bằng không buổi tối tôi sẽ ngủ không ngon."
Ngải Khương vốn cho rằng sẽ được nghênh đón bằng sự khích lệ của trợ lú Trương và thu hút được sự chú ý của Hàn Kinh Niên, nhưng vạn lần cô không nghĩ đến, trợ lý Trương nghe xong lời này của cô, suy nghĩ một lát rồi mở miệng cười nói: "Thư ký Ngải, cô đây chính là cẩu độc thân nha!"
Ngải Khương: "..."
Ngải Khương miễn cưỡng cười cười đáp lại.
"Thư ký Ngải, tôi nói không sai chứ, có phải cô vẫn độc thân không? Bình thường chỉ người độc thân mới hay nghĩ đến công việc."
Ngải Khương đã có bạn trai, nhưng khi nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên ngồi bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến cuộc nói chuyện giữa cô và trợ lý Trương, từ đầu đến cuối thần sắc đều không biến đổi quá nhiều, nói đúng hơn là coi hai người bọn họ như không tồn tại, thần sắc đạm bạc nhưng vẫn khiến tim cô đập nhanh mấy nhịp.
Cô yên lặng, không có bất kỳ phản ứng nào thái quá, bèn động môi.
Cô nghĩ đến câu nói của trợ lý của trợ lý Trương, đúng vậy, cô chưa yêu đương bao giờ.
Chỉ là lời này còn chưa kịp nói ra, điện thoại di động của cô vang lên.
Không biết là ai gọi tới, đành phải lấy điện thoại ra, cô nhìn thoáng qua tên trên màn hình, là "Thân yêu".
Cô bắt máy, không để Hà Triệt bên kia mở miệng, liền nói chen vào: "Mình đang có chú việc, lát nữa mới trở về...Ừm, bái bai, lát nữa trò chuyện."
Sau đó Ngải Khương liền tắt máy.
Trợ lý Trương đứng bên cạnh Ngải Khương, thấy tên trên màn hình cô liền hỏi: "Thư ký Ngải, hoá ra cô có bạn trai rồi sao?"
"Không phải, không phải..." Ngải Khương lắc đầu, mặt ửng hồng "Là một người bạn rất thân của tôi, là con gái, tôi bình thường đều gọi cô ấy là thân yêu, chúng tôi có hẹn tối nay gọi điện nói chuyện phiếm với nhau, tôi vì bận bịu công việc nên trễ hẹn, cô ấy gọi tới hỏi thăm tình huống."
Trợ lý Trương "A" một tiếng rồi im lặng, không nói gì thêm.
Hàn Kinh Niên ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì, lại đúng lúc Ngải Khương nói mấy chữ "một người bạn rất thân", anh hướng trên người cô nhìn thoáng qua mấy giây.
Phát giác được ánh mắt của Hàn Kinh Niên, Ngải Khương giả vờ điềm tĩnh nhưng nội tâm bên trong đã sớm bay nhảy.
Từ thang máy đi ra, ba người hướng phía cổng khách sạn Bắc Kinh đi đến. Người giữ cổng đã sớm đem xe của Hàn Kinh Niên đỗ trước cổng.
Ngải Khương nhìn chiếc xe sang trọng phía trước, đáy mắt không nhịn được sáng lên.
Cô đứng trước cổng, kiên nhẫn chờ đợi, chờ Hàn Kinh Niên hoặc trợ lý Trương nói bọn họ cũng về công ty, thuận tiện có thể chở cô đi một đoạn.
Nhưng cô chờ đến lúc trợ lý Trương nhận chìa khoá xe từ tay người giữ cổng, lại đợi đến lúc trợ lý Trương mở cửa xe, cung kính nói với Hàn Kinh Niên: "Hàn tổng, mời!", nhưng trợ lý Trương và Hàn Kinh Niên vẫn không hề nói với cô câu nào.
Ngải Khương cho là bọn họ vô tình quên mất mình, nhịn không được mở miệng gọi: "Hàn tổng, trợ lý Trương..."
Cô chỉ mới gọi tên của hai người họ, Hàn Kinh Niên đang khom người tiến vào trong xe, nghĩ đến cái này, anh vẫn không thể nào nhớ được tên người bạn thân nhất của vợ mình, thời điểm rời đi giống như không nói một câu nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Kinh Niên không để Ngải Khương nói hết câu, trực tiếp lên tiếng: "Cô bắt xe về công ty nhớ lưu lại hoá đơn, công ty sẽ thanh toán."
[linhanh__]: Vừa lòng em lắm anh ơi! Đủ thẳng thắn, đủ ác!
Hế lô mọi người, tui quay lại rồi đây! Èo, nghĩ lại thấy tôi hình như họ nhà lươn hay sao á, lươn ghê!