Chương 43: Là người phải không? (1)

"Vãn An, cậu đã làm ở đó một thời gian, cậu có biết gì về Tống Kinh hay không? Mình có caí gì đặc biệt phải chú ý không? Mình sợ mình không cẩn thận đắc tội hay chọc phải ai đó."

Thấy có tin mới gửi đến, Hạ Vãn An vội vàng bình tĩnh lại: "Mình không làm việc nhiều cùng Tống Kinh, nên cũng không biết nhiều về nới đó."

Hạ Vãn An nhớ rằng Ngải Khương rất hay lo lắng, bèn nói thêm câu "Cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều đâu, cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình, liền sẽ không có chuyện gì xảy đến."

Ngải Khương gửi một icon đỏ mặt "Ừm ân"

Sau một lát, Ngải Khương lại gửi tin nhắn đến "Vãn An, giữa trưa cậu lên tìm tớ đi, mình đối với công ty có chút xa lạ, cậu tốt xấu gì cũng đã dạo qua một vài lần, vậy nên cậu dẫn mình đi thăm quan công ty một chút."

Hạ Vãn An không có chút cự tuyệt "Được thôi, buổi trưa gặp."

_Giữa trưa, tầng cao nhất của Tống Kinh_

Hàn Kinh Niên từ phòng họp bước ra, một bên nghe trợ lý Trương báo cáo, một bên bước vào phòng làm việc.

Đi được một nửa, mắt của anh liếc thấy bóng dáng rất quen thuộc, anh đứng yên nhìn theo, chỉ thấy bên kia toàn bóng dáng của người ra, người vào, cũng không nhớ bóng dáng vừa nãy anh liếc thấy như thế nào.

"Hàn tổng?"

Trợ lý Trương thấy Hàn Kinh Niên dừng lại, cũng dừng lại theo, anh còn cho rằng ông chủ của anh có gì dặn dò, kết quả chờ một lát, anh ấy không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, lại vô tình thấy anh liếc vào khu nghỉ ngơi, có gì đáng xem đâu.

Ngay tại lúc trợ lý Trương buồn, bực tức, Hàn Kinh Niên đột nhiên nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Nhìn lầm."

"Cái gì?" Trợ lý Trương cảm thấy mình ngày càng mơ hồ.

"Không có gì." Theo tiếng nói đã hết, Hàn Kinh Niên cất bước rời đi.

Trợ lý Trương gãi gãi cái ót, quay đầu liếc nhìn khi nghỉ ngơi, sau đó liền chạy theo Hàn Kinh Niên.

Thấy cửa ban công phòng Hàn Kinh Niên đã đóng lại, trên khu nghỉ ngơi ởquầy bar, Ngải Khương lấy một chiếc bánh gato nhỏ đi đến trước sofa, cô vừa mới rời đi một lát mà Hạ Vãn An đã chợp mắt rồi, bó tay một hồi, sau đó co ngồi cạnh Hạ Vãn An, nhẹ nhàng gọi Vãn An dậy: "Vãn An, cậu không thể ngủ ở chỗ này nha, lạnh như vậy, coi chừng cảm lạnh."

Hạ Vãn An cả ngày hôm nay làm việc cũng không nhiều, nhưng lúc năm giờ, chủ quản đột nhiên nói phải họp, cho nên người phụ trách lần này là cô, ở một mạch trong văn phòng tới tận 10 giờ tối, khi cả tòa nhà còn rất ít người về sau thì cô mới tan làm.

Cô không ăn tối nên có chút choáng váng, trực tiếp nấu một ít mì tôm trong văn phòng, nhét đầy cái bụng đang kêu gào rồi mới ra về.

Cô ném hộp mì tôm vào thùng rác, thu dọn xong đồ đạc, vừa mới chuẩn bị bước vào thang máy, đột nhiên nhớ tới thông báo sáng nay, buổi tối 9-11 giờ là thời gian tu sửa thang máy.

Cô tan làm lúc này, thật đúng là không vừa vặn nha.

Hạ Vãn An do dự một lúc không biết là nên chờ thang máy sửa xong, hay là leo thang bộ, cuối cùng nhìn thấy còn hơn nửa giờ nữa thang máy mới sửa xong, cô dứt khoát xách túi leo thang bộ.

Cô làm việc ở tầng chín, lúc xuống đến tàng tám, không biết tòa nhà có gì trục trặc, đột nhiên mất điện, Hạ Vãn An đánh lấy điện thoại bật đèn pin lên, lần xuống theo từng tầng từng tầng một.

Ngay lúc cô vừa mới xuống đến tầng ba, cô liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, khiến cô bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, đứng nguyên một chỗ không dám động đậy.

Cô cả gan bước xuống dưới, vừa đi vừa hỏi: "Là người sao?"

Không ai đáp lại cô nhưng tiếng rêи ɾỉ ngày càng rõ ràng hơn