Địa điểm gặp mặt vẫn là phòng của Hàn Kinh Niên.
Trong tay trợ lý Trương có thẻ phòng, không gõ cửa đã trực tiếp dẫn Hạ Vãn An đi vào: "Hàn tổng, ngài xem có phải phu nhân như này cực kỳ đẹp hay không?"
Sao trợ lý Trương nói nhảm nhiều như vậy chứ?!
Hạ Vãn An lén than một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.
Hàn Kinh Niên không ngồi trước bàn sách, mà là ngồi ở trên ghế sa lon đang xem văn kiện, hình như anh cũng vừa sửa soạn xong, âu phục vừa người, áo sơ mi màu trắng, nhìn cả người anh quý khí bức người.
Anh nghe thấy động tĩnh của trợ lý Trương, nhìn ra phía cửa, lúc ánh mắt của anh chạm vào Hạ Vãn An, có một nháy mắt dừng lại, đáy mắt của anh dường như chỉ còn mỗi bóng dáng cô.
Hạ Vãn An không chắc chắn có phải ảo giác của mình hay không, chờ cô lấy lại tinh thần nhìn lại, anh đã dời ánh mắt đi, dường như cảm thấy lời trợ lý Trương nói rất nhàm chán, anh hơi nghiêng người, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện cầm trong tay.
Trợ lý Trương ngậm miệng, không dám nói gì nữa, đợi lát nữa đến giờ, anh ta gọi bọn họ rồi đi.
Hạ Vãn An đứng một mình ở cửa ra vào một lát, thấy Hàn Kinh Niên coi mình như không khí không có phản ứng, bèn tự mình đi vào phòng, tìm nơi cách Hàn Kinh Niên xa nhất ngồi xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, ghế sô pha dưới người rất thoải mái dễ chịu, bầu không khí như này, rất thích hợp để đi ngủ, Hạ Vãn An ôm gối dựa mềm mại, rồi nhắm mắt lại.
Hàn Kinh Niên xem xong văn kiện, giơ tay lên xoa cổ, trong lúc lơ đãng liếc thấy cô gái nằm trên ghế sô pha cách đó không xa.
Động tác trên tay anh đột nhiên dừng lại, một lát sau, anh mới đưa ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt cô.
Cô ngủ thϊếp đi sao?
Hình như tối hôm qua trên xe... Cô cũng đi ngủ rất nhanh thì phải...
Có điều ngoại hình của cô thật sự rất tinh xảo, làn da rất trắng, chóp mũi rất căng mềm, miệng nhỏ, lông mày cong cong, trên lễ phục lộ vai trên người là hai xương quai xanh nổi lên, đường nét đẹp đẽ.
Không biết có phải là dựa vào ghế sa lon ngủ không yên tâm hay không, cô đột nhiên khẽ giật giật.
Hàn Kinh Niên bỗng nhiên hoàn hồn, thu lại ánh mắt.
Anh cúi đầu cầm điện thoại di động nhắn tin, nhắn được một nửa, nghĩ đến phản ứng bất thường của mình vừa rồi, không nhịn được dừng lại.
Vừa rồi... anh ngây người? Nhìn chằm chằm cô... đến ngây người?
...
Bảy giờ hai mươi, trợ lý Trương đến đây, Hạ Vãn An bị tiếng nói chuyện của anh ta đánh thức.
Bảy giờ hai mươi lăm, ba người rời khỏi phòng đi thang máy xuống sảnh tầng hai.
Hội trường được chuẩn bị từ hai ngày trước trang trí xa hoa như Cung điện pha lê, người nào cũng ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ thịnh soạn, tốp năm tốp ba túm tụm lại nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Hạ Vãn An đi cùng Hàn Kinh Niên, à, không, là lần đầu tiên có mặt ở bữa tiệc tối với người có thân phận là nhân vật chính, có điều cũng may xuất thân của cô không tệ, từ nhỏ đến lớn đã gặp không ít trường hợp như vậy, cho nên mưa dầm thấm đất, cô vẫn có thể đối phó được với trường hợp như này.
Thật ra không cần cô làm cái gì nói cái nấy, phần lớn cô chỉ cần đi theo bên người Hàn Kinh Niên duy trì mỉm cười là được, thi thoảng gặp phải người phụ nữ bên cạnh đối phương nói chuyện với cô, cô cũng thuận thế nói chuyện phiếm vài câu.
Chờ làm xong việc chính, khách quý bắt đầu tập trung lại, Hạ Vãn An biết, bên này Hàn Kinh Niên cũng không quá cần mình, bèn lấy cớ "Mệt mỏi" đi ra.