Về đến nhà thì trời đã sẩm tối, Hạ Vãn An tự mình xuống bếp nấu ba món mặn một món canh.
Thật ra cô không ăn hết nhiều như vậy nhưng nếu có thời gian cô thường nấu hai phần.
Không sai, phần cơm dành cho hai người, trong đó một phần chính là làm cho anh, mặc dù cô biết anh sẽ không về nhà ăn cơm, cũng sẽ không ăn cơm với cô nhưng mỗi lần cô đều cố chấp đi làm.
Bởi vì chỉ có ở nhà, chỉ có một mình cô thì cô mới dám làm một ít chuyện có liên quan đến anh.
Nấu nướng xong xuôi, Hạ Vãn An bày biện hai bộ bát đũa, sẽ múc canh vào chiếc bát đối diện, hơn nữa trước khi dùng bữa, cô sẽ nói một câu: "Ăn cơm nha..."
Nhưng đáp lại cô là sự yên tĩnh...
Lần này cô không giống như trước kia là bắt đầu ăn, cô nhìn chằm chằm chiếc ghế trống rỗng ở phía đối diện, thì thầm gọi một tiếng: "Kinh Niên..."
Có trời mới biết hai chữ này cô trộm gọi trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Cô nghĩ anh mãi mãi sẽ không nhìn thấy được tình cảm của cô dành cho anh, bởi vì chỉ lúc không có anh, cô mới dám làm điều đó...
Hạ Vãn An vừa dứt lại lập tức cúi đầu uống canh.
Uống một chút, cổ họng nghèn nghẹn, lúc này cô mới phát hiện khóe mắt mình đang trào nước mắt.
Rõ ràng là rất thích anh nhưng cô luôn phải làm bộ không có tình cảm, không đau khổ nói cho cả thế giới này biết anh và cô chẳng có quan hệ gì.
Không phải cô không muốn nói cho anh rằng cô thích anh nhưng so với không nhận được tình cảm của anh cô càng sợ cô sẽ mất anh hoàn toàn.
Cô từng tận mắt nhìn thấy anh cự tuyệt các cô gái thổ lộ anh, anh tuyệt tình như thế, căn bản không cho đối phương đường sống hoãn chuyển cho nên cô vẫn luôn cẩn thận khóa trụ thứ tình cảm này ở tận đáy lòng, duy trì hình tượng không thèm để ý đến anh, bởi vì cô biết anh khinh thường tình cảm của cô, anh chỉ muốn hôn nhân không dây dưa nhau, dù cô cũng rất tò mò vì sao anh lại cần cuộc hôn nhân không có ý nghĩa này...
...
Thứ hai, Hạ Vãn An theo thường lệ dậy sớm đi làm.
Một năm sau khi gả cho Hàn Kinh Niên thì cô mới tiến vào làm việc ở xí nghiệp Hàn thị, mà sở dĩ cô có thể tiến vào không liên quan gì tới anh, thuần túy là chị dâu anh, mẹ của Hàn Tri Cẩn là Lục Yến Quy quyết định.
Hàn Kinh Niên có hai người anh trai, anh cả là Hàn Kinh Văn, lớn hơn anh gần 30 tuổi, trước khi Hàn Kinh Niên được sinh ra, anh cả anh đã lập gia đình, năm Hàn Kinh Niên ba tuổi, người anh này xảy ra ngoài ý muốn, để lại người vợ đang mang thai mà buông tay nhân gian, thân thể của mẹ anh vốn dĩ đã không được tốt, bởi vì quá mức thương tâm cũng chết bệnh theo, cũng may bà nội của anh sống khá trường thọ, thay mẹ anh nuôi nấng anh trưởng thành.
Nhưng nói cũng lạ , Hàn gia có nhiều đàn ông nhưng không ai sống thọ, ba của Hàn Kinh Niên mới hơn 60 tuổi lại chết đột ngột, anh hai Hàn Kinh Luân thì tuổi xuân chết sớm, vừa mới qua sinh nhật tuổi 30 đã bỏ mình. Ba anh em Hàn Kinh Niên nháy mắt chỉ còn mình anh. Năm đó anh mới 12 tuổi, Hàn Tri Cẩn 9 tuổi cho nên trọng trách xí nghiệp Hàn thị lập tức đè nặng trên người bà nội và người chị dâu Lục Yến Quy. Nhưng ba năm trước đây, Hàn Kinh Niên từ nước ngoài trở về, tiến vào Xí Nghiệp Hàn Thị, bà nội chỉ nắm chức vị tổng giám đốc, trên cơ bản là mặc kệ chuyện của công ty.