Chương 21.2 : Chúng ta cùng chụp chung một tấm nha

Edit + Beta : Trâm ,Ly

_________

Không khí trở nên có chút câu nệ.

Để giảm bớt sự xấu hổ của hai người, Vạn Sương chậm rãi chuyển qua bên người Thời Y, "Chị Thời Y , tối hôm qua..."

"Ân?"

"Tối hôm qua lúc em uống say... Có nói cái gì đó hay không?"

"Em không nhớ rõ?"

Vạn Sương thật cẩn thận gật đầu, "Không nhớ rõ."

"Em nói..." Vừa mới nói ra hai chữ, Thời Y liền chậm rãi ngừng lại

Vạn Sương bị từ "nói" kéo dài của Thời Y dọa ngốc, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, khẩn trương hỏi: "Nói cái gì a?"

Chắc sẽ không nói câu " Vạn Sương ta, nói cho ngươi biết, ta không phải họ Vạn" đâu nhỉ?

Ta đây cũng quá thảm mà!

"Nói..." Thời Y vẫn còn đang kéo dài.

Vạn Sương nhíu chặt mày, cắn răng.

"Nói bản thân em chính là heo." Thời Y nói xong, chính mình nhịn không được mà bật cười.

Thời Y cùng người khác cười rất khác nhau, không phải "Ha ha ha" cười to, mà là thanh âm dễ nghe, tế nhị.

"?" Trong tiếng cười ôn nhu ấy của Thời Y, trên đỉnh đầu Vạn Sương dâng lên một dấu chấm hỏi.

Cô... Cư nhiên lại nói lời này sao? Sao cô lại nói bản thân là heo?

Đối với lời nói của Thời Y, Vạn Sương hoàn toàn tin tưởng mà không hề nghi ngờ chính mình đã bị Thời Y lừa, nội tâm còn đi khiển trách một câu rượu trái cây của【 hoàng thiên 】: Đúng là giả rượu hại người!

Bất quá cũng may, không có đem chuyện không nên nói ra.

Chân mày giãn ra, Vạn Sương ngoài miệng trêu đùa: "Em còn tưởng rằng em lại đối với chị thổ lộ..."

Thổ lộ thì không nhưng mà hôn người ta thì có.

Thời Y lắc đầu, không tiếp lời của Vạn Sương. Tuy rằng nàng biết lời này của Vạn Sương là nói giỡn, nhưng nàng vẫn không dám đáp .

Bởi vì có đôi khi, nói thật đều là thông qua nói đùa.

Điểm này, Thời Y vẫn luôn chắc chắn tin tưởng.

Nghĩ tới tối hôm qua đột nhiên bị Vạn Sương bất ngờ hôn một cái, gương mặt Thời Y hơi ửng đỏ.

Tựa hồ cũng đã nhận ra thân thể mình vó chút khác thường, Thời Y vội vàng nói: " Chị đi hỏi thăm Tiểu Hoàng một chút, ở trong tiệm có bận hay không ? "

Tiểu Hoàng này, có thể bưng vác hàng hoá, có thể chăm coi cửa hàng. Thời Y rất xem trọng hắn.

Cho nên nàng rất yên tâm đem cửa tiệm giao cho Tiểu Hoàng, còn mình thì tới tìm Vạn Sương.

"Ách, được rồi."

Đáp lời cực kỳ tự nhiên, Vạn Sương cùng Thời Y không nhận thấy hai người khi ở chung có bao nhiêu là hài hoà.

Trông hai người giống như hai vợ chồng già sống lâu năm, một người thì vội vàng nấu ăn, một người thì giúp không được chỉ có thể đứng ở một bên nhìn. Ngẫu nhiên thì làm loạn một chút, cùng nhau nói cười.

"Tiểu Hoàng nói không có chị Thời Y, nên trong tiệm không có bóng dáng nào."

Có ý tứ gì? Ta là cột hút người sao?

"Đây là Tiểu Hoàng nói?" Thời Y gõ một cái lên trán Vạn Sương.

Vạn Sương lắc lắc đầu, giống như là vừa tranh công muốn được nhận phần thưởng nói: "Hì hì, là em nói!"

Vạn Sương biểu tình đắc ý.

Trước thời điểm Thời Y đến thăm, Vạn Sương không thể nào vui vẻ được như lúc này.

Bữa tiệc tối hôm qua là cơ hội rất tốt để hai người được ở bên nhau.

Uớc định tốt cho hai người Vạn Thịnh và Ôn Dao lần lượt rời khỏi phòng. Sau đó chính mình còn bởi vì Thời Y mà uống say.

Tuy rằng không nhớ rõ Thời Y vì sao đã đi khỏi phòng lại quay trở lại, cũng không biết Thời Y vì cái gì lại đưa cô về nhà của nàng ?

Về chuyện Thời Y vì sao lại trở lại căn phòng này, Vạn Sương không biết, cô cũng không muốn hỏi.

Cô không biết chỉ vì một cuộc gọi của cô mà Thời Y đã lập tức xoay người lại trở về căn phòng mình vừa mới rời đi.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến giờ phút hưng phấn của Vạn Sương hiện tại, người mình tâm tâm niệm niệm đang đứng trong phòng bếp nhà mình, rửa rau, xắt rau, chuẩn bị gia vị, ngày thường có mơ cũng không dám a.

Có lẽ Thời Y không có phát hiện, lúc chính mình gõ đầu Vạn Sương, nàng đã mang theo một loại thân mật đặc biệt.

Đó là loại thân mật mà trong một tháng ở chung hai người chưa bao giờ có.

Một tiếng sau, trên bàn dần dần xuất hiện những món ăn thơm ngon do chính tay Thời Y làm.

Vạn Sương chụp lấy tay Thời Y, đôi mắt sáng ngời, nói: "Chị Thời Y, hai người chúng ta chụp chung một tấm đi?"

"Sao em muốn chụp ?"

"Chúng ta đã quen biết nhau một tháng rồi mà, ngay cả lúc trước cùng nhau đi khắp nơi, chúng ta cũng chưa cùng nhau chụp một tấm nào. Hôm nay chị cùng em chụp với nhau một tấm đi mà ! Nha ~"

Vạn Sương chắp tay trước ngực, đong đưa ra trước sau. Chân mày nhíu lại, môi hơi chu ra, một bộ dáng cầu xin phô ra trước mặt Thời Y.

Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Y Y vì cô mà nấu cơm, sao lại có thể không lưu lại làm kỉ niệm?

Chờ đến khi già rồi nhìn lại, đều là những hồi ức tốt đẹp a!

Thời Y chịu không nổi chính là bộ dáng tiểu hài tử của Vạn Sương, cự tuyệt không được, mà đáp ứng cũng không được.

Đành phải hơi hơi gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Hảo."

Vạn Thịnh lúc này đang ở công ty chi nhánh bên nước ngoài xem văn kiện, đột nhiên điện thoại rung lên một chút.

Mở ra liền thấy, là tin tức của em gái.

Vạn Thịnh đặt thông báo tin tức của Vạn Sương lên hàng đầu.

Vì thế chỉ cần Vạn Sương đăng trạng thái gì lên, hắn liền có thể nhận được trước tiên.

Vạn Thịnh nhướng mày, mặt mày mang theo ý cười.

Nhưng chưa đến một giây, ý cười trên mặt hắn liền biến mất hoàn toàn, mày đẹp gắt gao nhíu lại, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm màn hình.

__________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhee