Chương 14.1: Muốn mời em dâu cùng đi ăn

Edit : Trâm

Beta : Ly

_____

Này, này cũng quá nhanh đi?

"Đúng vậy, nhưng vì đây là thời điểm quyết định, cho nên hiện tại chúng ta không cần cùng bên đối tác trao đổi." Mạc Thanh dừng một chút, lại nói: "Chuyện này trước mắt chỉ có người ở bên trong công ty biết . "

Vạn Sương nghe được lời Mạc Thanh nói, cô sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.

Hiện tại , trong mắt Mạc Thanh, nguyên chủ vẫn còn thích Cảnh Dật Kiệt.

Cho nên ý tứ câu nói cuối cùng của Mạc Thanh, đó là nhắc nhở chính mình không nên nói chuyện này với Cảnh Dật Kiệt.

"Ân, ân."

Cô đành "ân" hai tiếng kết thúc nhanh cuộc nói chuyện giữa hai người.

Vạn Sương đi vào văn phòng, nhìn thấy Vạn Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Chuyện gì?" Nghe thấy có tiếng bước chân vang lên trong phòng, Vạn Thịnh chỉ cho là Mạc Thanh vẫn còn chuyện chưa nói hết nên mắt vẫn không mở ra, lên tiếng hỏi.

Có lẽ là vì thức trắng cả một đêm, nên thanh âm của Vạn Thịnh có chút khàn khàn, so bình thường lại mang thêm chút mị lực.

Bộ dáng mệt mỏi của hắn đập vào mắt cô , làm trong lòng Vạn Sương sinh ra một tia áy náy.

Chỉ bởi vì chuyện của bản thân mình, mà cô lại khiến cho Vạn Thịnh cùng với các nhân viên công ty phải bận rộn như vậy, trong lòng cô lại thêm chút thẹn thùng .

Vạn Sương tâm sinh thẹn ý, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ đi một chút, lẩm bẩm nói, "Anh hai, là em."

Khi nghe được thanh âm của Vạn Sương, Vạn Thịnh bỗng trợn mắt, mệt mỏi trên mặt đều hoá thành hư không.

Nhìn về phía em gái mình, hắn lại phát hiện Vạn Sương thật giống một cái hài tử vừa mới làm sai, cúi đầu đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Giống như là cô bị người khác khi dễ.

Vạn Thịnh vội vàng đứng dậy đem Vạn Sương ôm vào trong ngực, bàn tay dừng trên đầu Vạn Sương, hỏi: " Tiểu Sương làm sao vậy? "

Vạn Thịnh ôm ấp làm cô cảm nhận được một sự ấm áp mà trước đây chưa từng có.

Từ nhỏ là cô nhi, Vạn Sương chưa từng được người khác ôm đến như vậy.

Giờ khắc này, cô đã đem Vạn Thịnh trở thành anh trai chân chính của mình. Mà không phải là người dưới ngòi bút của tác giả trong quyển tiểu thuyết kia.

Xuyên qua gần được một tháng , Vạn Sương kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh mình. Nhưng hiện tại, bởi vì cái ôm quan tâm của Vạn Thịnh, tâm trạng lo lắng của Vạn Sương lúc trước rốt cuộc cũng kiên định trở lại.

"Anh hai, anh có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không?"

Nghe được lời này, Vạn Thịnh đã hiểu rõ. Em gái đây là đang đau lòng cho hắn a.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chính cái em gái kiêu căng luôn làm mình đau đầu này đột nhiên trở nên nghe lời, hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Vạn Sương trước kia, chưa bao giờ quan tâm mình đi công tác có vội hay không, có mệt hay không. Càng đừng nói đến sẽ mang đồ ăn sáng cho hắn.

Nhìn hộp cơm trong tay Vạn Sương, một dòng nước ấm dưới đáy lòng hắn chảy nhanh qua.

Lông mày Vạn Thịnh nhướng lên mang đầy vẻ tự hào "Trong nhà có nữ nhi trưởng thành" , đem Vạn Sương kéo xuống ngồi ở trên sô pha.

"Anh hai không có việc gì."

"Một đêm không ngủ sao có thể nói không có việc gì?"

"Ai nói anh một đêm không ngủ?"

"Tối hôm qua anh đâu có về nhà a......" Vạn Sương nói đến đây, giương mắt nhìn .

Chẳng lẽ trong tiểu thuyết tác giả viết vị bá đạo tổng tài này có phòng nghỉ riêng trong văn phòng?

Chính là cái loại nữ chính sẽ mặc áo sơ mi trắng nằm ở trên giường, sau đó tổng tài ra vẻ lãnh khốc mà nói: "Cô gái, đừng mơ tưởng có thể câu dẫn được tôi."

Sau đó phát sinh một loạt hành động không thể miêu tả trong căn phòng đó.

Nhưng mà Vạn Sương nhìn một vòng, không có thấy căn phòng nào khác a.

"Phòng nghỉ ở lầu 30."

Vạn Thịnh thấy động tác của Vạn Sương, liền đoán được ý nghĩ trong đầu cô.

Thanh âm Vạn Thịnh nói chuyện đánh gãy suy nghĩ "Màu vàng phế liệu" trong đầu Vạn Sương.

[ Ai hiểu cái "màu vàng phế liệu" này là gì thì giải thích hộ ad với:) ]

"Ách......" Vạn Sương xấu hổ đem suy nghĩ trong đầu ném đi, chuyển chủ đề khác nói : "Anh mau nếm thử cháo dì Vương nấu xem."

......

Chờ sau khi Vạn Thịnh ăn xong được một lúc, Vạn Sương chuẩn bị hỏi một chút về chuyện hắn muốn cùng Thời gia hợp tác.

Nhưng cô chưa kịp mở miệng ra nói thì đã bị Vạn Thịnh đánh gãy, "Khi nào có thời gian, dắt anh đi gặp Thời tiểu thư một chút nhé?"

Dắt anh đi gặp Thời tiểu thư một chút??.....

Chỉ một câu nói thôi thế nhưng trong lòng Vạn Sương nó lại được lặp đi lặp lại hàng chục lần.

Nói giỡn! Hai người muốn gặp mặt, vậy lỡ như bị lộ lúc cô lung tung phun bậy mấy lời nói dối đó ra thì sao ?

Đến lúc đó Tiểu Y Y sẽ biết cô ở trước mặt hắn nói rằng nàng ấy cũng thích mình , Tiểu Y Y sẽ nổi giận rồi không thèm để ý tới cô nữa a?!

Cho nên Vạn Sương quyết định phải đánh rớt cái đề nghị như động đất cấp 4 này của Vạn Thịnh.

Ngay sau đó, cô giả ngu giả ngơ nói: "A? Vì sao anh hai lại muốn gặp mặt ?"

"Nếu hai người yêu nhau đến như vậy, chẳng phải Thời tiểu thư sẽ là em dâu của anh sao ?" Vạn Thịnh cong khóe miệng, tà mị cười, "Nếu đã là em dâu anh, vậy thì anh muốn mời hai người cùng đi ăn bữa cơm không được sao?"

Kỳ thật là không phải.

Vạn Thịnh muốn cùng Thời Y ăn cơm chỉ vì có hai mục đích.

Thứ nhất, nhìn xem Thời Y có cái mị lực gì, cư nhiên có thể làm cho em gái bảo bối của mình thích nàng đến như vậy.

Thứ hai, hắn sẽ ở trước mặt Tiểu Sương vạch trần bộ mặt thật của cô ta.

Hiện tại Thời Y ở trong lòng Vạn Thịnh, hoàn toàn chính là cái loại người ""Vì để lấy được cổ phần , không muốn bị người ta ức hϊếp, mà cô ta đã tiếp cận Tiểu Sương sau đó sử dụng mỹ nhân kế mê hoặc nàng, làm Tiểu Sương phải trợ giúp cô ta đạt được mục tiêu"

Tâm cơ của nữ nhân này rất sâu a.