Chương 9.2: Hôn trộm Thời Y

Edit : Quỳnh Trâm

Beta : Diệp Lưu Ly

_________

Cảnh Dật Kiệt đứng trước cửa hàng bán hoa nhìn cánh cửa cuốn màu trắng, cười lạnh thấp giọng nói: "Thực hảo, em dám chạy trốn."

Ngày hôm qua tại thời điểm này, Thời Y đã đóng cửa tiệm. Hôm nay lại đến, vẫn như cũ là như thế

Việc Thời Y lần nữa trốn tránh, đã thành công gợi lên du͙© vọиɠ săn mồi nhiều năm chưa xuất hiện của Cảnh Dật Kiệt.

Lúc đầu chỉ là muốn chơi đùa Thời Y một chút, muốn nếm thử hương vị của nàng. Nhưng hiện tại, cách Thời Y làm đã hoàn toàn khơi dậy dã tâm của Cảnh Dật Kiệt .

Hắn đút tay vào túi lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số.

"Cảnh tổng." Người giữ điện thoại bên kia mang theo kính ý hô

Cảnh Dật Kiệt không có một tia hảo cảm nói: "Đem tất cả tư liệu hợp tác cùng Thời gia đều đặt lên bàn cho tôi."

Nói xong, hắn xoay người đi hướng về chiếc xe màu xám đang đỗ ở một bên. Chẳng qua ở thời điểm lái xe, hai mắt chim ưng của Cảnh Dật Kiệt lần nữa liếc về phía cửa hàng bán hoa.

.......

Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên mặt bàn gỗ, làm cho ly nước đào hồng nhạt pha lê trong suốt càng thêm lóng lánh.

Thời Y bưng cái ly lên, hơi chút mân mê một chút, ghé mắt về hướng Vạn Sương đang ngủ trên bàn.

Hiện tại đã là 7 giờ tối , hai người ở công viên giải trí chơi cả ngày.

Đương nhiên, phần lớn đều là Vạn Sương chơi, còn Thời Y chỉ ở một bên nhìn nàng.

Vạn Sương bởi vì đến quá sớm lại còn chơi quá nhiều, sức lực đã sớm cạn kiệt.

Cô vừa mới ngồi vào ghế nhà hàng không đến năm phút liền ngủ rồi.

"Tiểu thư, đây là đồ ăn của hai người." Nhân viên nhà hàng cẩn thận đem đồ ăn đặt ở trên bàn, hướng tới Thời Y nói.

"Hảo, cảm ơn."

Sau khi đồ ăn được lên bàn, Vạn Sương vẫn như cũ không có tỉnh lại.

"Vạn Sương, Vạn Sương." Thời Y nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vạn Sương, nhỏ giọng kêu.

Cô gái bởi vì tiếng kêu cùng động tác vỗ vai, từ trong mộng trở về. Mí mắt hơi hạ, tròng mắt lăn lăn một chút, nhưng vẫn không có tỉnh dậy. Một lát sau, rốt cuộc cũng không tình nguyện giãy giụa mở bừng mắt, Vạn Sương mông lung lẩm bẩm, "Ân?"

"Ăn cơm."

Vạn Sương xoa xoa đôi mắt, mang theo tia buồn ngủ đối Thời Y nói: "Chị Thời Y à, ngại quá, không cẩn thận ngủ rồi."

Cô gái vừa mới tỉnh ngủ, nhập nhèm hai mắt còn không có mở hoàn toàn, thanh âm khàn khàn khó nghe không giống bình thường, nhưng lại mang một phong vị khác .

Thời Y không tự chủ được xoa xoa đỉnh đầu Vạn Sương, ngữ khí ôn nhu nói: "Không sao , nhanh lên ăn cơm đi."

Vạn Sương tuy rằng bị đánh thức, nhưng vẫn càng ngày càng buồn ngủ, thời điểm ăn cơm trông như gà con mổ thóc, gật gật đầu.

Thời Y đang ăn, nhìn bộ dáng Vạn Sương. Không cẩn thận cười lên thành tiếng.

Nàng duỗi tay gọi người phục vụ, lưu loát tính tiền rồi kéo cánh tay Vạn Sương , nói: "Đi thôi, chị đưa em về nhà."

Vạn Sương híp con mắt lại, đem chiếc đũa trong tay buông xuống, đứng lên dựa vào Thời Y, miệng còn quan tâm hỏi, "Ăn no?"

Thời Y nhìn thoáng qua đồ ăn còn mới trên bàn, mặt không đổi sắc gật gật đầu, "No rồi."

Nghe được Thời Y trả lời, Vạn Sương yên tâm, mơ mơ màng màng dựa vào Thời Y đi khỏi nhà hàng.

Một giờ sau, cả hai đến nhà Vạn Sương.

Thời Y nhìn thoáng qua người đang ngủ say trên ghế phụ, từ trong túi móc ra điện thoại bấm một dãy số.

Đầy dây bên kia rất nhanh nhấc điện thoại, từ tai nghe truyền đến một âm thanh trầm thấp

"Cô là?"

"Vạn tiên sinh anh , tôi là Thời Y."

Lúc này Vạn Thịnh mặt không cảm xúc ngồi trên sô pha.

Vạn Thịnh cho rằng đêm nay có thể cùng ăn tối với em gái, nên đã sớm xử lý xong việc của công ty rồi nhanh về nhà. Nhưng sau khi về được 1 tiếng, Vạn Thịnh vẫn chưa nhìn thấy mặt Vạn Sương.

Trước lúc Thời Y gọi vài phút, Vạn Thịnh đã đoán ra được nguyên nhân Vạn Sương không về nhà, khẳng định là cô đang ở cùng bên Thời Y.

Cho nên nghe đến lúc Thời Y tự nói tên mình, liền bị Vạn Thịnh quyết đoán dập máy.

"Tút tút.." thanh âm ở bên tai vang lên, Thời Y đưa điện thoại từ bên tai bắt lấy, nhìn màn hình cuộc gọi vị ngắt, Thời Y trong nhất thời đoán không ra ý nghĩ của Vạn Thịnh.

Nhưng còn chưa tới một giây, tiếng chuông điện thoại Thời Y lại vang lên.

Nhìn thoáng qua dãy số trên điện thoại, Thời Y chần chừ hỏi: "Vạn tiên sinh?"

Người gọi điện thoại cư nhiên là Vạn Thịnh. Ở thời điểm ngắt máy, trong nháy mắt Vạn Thịnh liền cảm thấy Thời Y gọi điện thoại cho mình hẳn là có sự tình quan trọng . Lại còn có quan hệ với Vạn Sương, hắn đành phải bất động thanh sắc đem điện thoại gọi trở lại.

"Ngại quá , vừa rồi không cẩn thận chạm nhầm vào nút tắt." Vạn Thịnh mặt không đổi sắc giải thích, sau đó hỏi: "Tiểu Sương có phải hay không đang ở cùng Thời tiểu thư?"

"Đúng vậy......" sau đó nàng bảo hắn xuống dưới ôm Vạn Sương đang ngủ trong xe mình vào nhà.

Sau khi nghe tiếng đáp lại của Vạn Thịnh, Thời Y liền ngắt cuộc gọi.

Đem đai an toàn trên người cởi bỏ, Thời Y hướng phía bên phải cúi thân mình xuống, tìm kiếm đai an toàn trên người Vạn Sương.

Sờ soạng trong chốc lát, Thời Y đem đai an toàn trên người Vạn Sương cởi bỏ. Liền ngay lúc này, thân thể Vạn Sương bởi vì không có đai an toàn buộc lại, hướng bên trái chậm rãi ngã xuống.

Thời Y luống cuống tay chân đem Vạn Sương đỡ lấy, để tránh cô không cẩn thận bị va chạm.

Nhưng một giây sau, Vạn Sương bởi vì không có lực đỡ nên đầu cô dựa vào trên vai Thời Y , đôi môi vô ý dán sát vào gương mặt nàng.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, đầu Vạn Sương nhanh chóng trượt xuống bả vai.

Thời Y hoảng hốt một chút, vội vàng đem Vạn Sương đặt vào dựa ghế, không chớp mắt nhìn Vạn Sương.

Chỉ thấy cô gái không có dấu hiệu tỉnh lại, trông nàng giống như một mỹ nhân đang ngủ.

Thời Y yên lòng, thở phào một hơi.

Xa xa từ cửa nhà một thân ảnh cao lớn đang đi đến. Thời Y nhìn đến một lúc, cũng không nghĩ gì khác, vội vàng xuống xe. Tựa như cô sợ Vạn Thịnh biết được sự việc vừa mới phát sinh ở trong xe.

"Vạn tiên sinh." Thời Y đối với nam nhân đang đến gần lễ phép gật đầu một cái.

Chẳng qua Vạn Thịnh cũng không có khách sáo như Thời Y, hắn chỉ cứng đờ nói một câu "Ân"

Vạn Thịnh thái độ lạnh nhạt không hề để ý đến Thời Y, mà nhanh chóng xoay người đi đến ghế phụ, một bên mở cửa xe

"Vạn Sương ban nãy không có ăn gì nhiều, buổi tối lúc tỉnh lại có lẽ sẽ đói, Vạn tiên sinh nên chuẩn bị chút cơm cho cô ấy."

"Không cần." Vạn Thịnh nghe được lời Thời Y nói, cũng biết cô đối xử tốt với Vạn Sương , bỏ khúc mắc "Thời Y đoạt em gái mình" trong lòng xuống, nói: "Tiểu Sương sau khi ngủ say sẽ không tỉnh."

Thời Y nghe những lời đó, đột nhiên nghĩ tới xúc giác mềm mại ban nãy. Thầm nghĩ: Này chắc không phải là hôn đi? Mà là ngủ người ta không cẩn thận chạm phải?

Vạn Thịnh khom lưng đem Vạn Sương từ trên ghế xe ôm kiểu công chúa vào trong ngực, xoay người hướng căn biệt thự nhà đi tới . Nhưng vừa đi được hai bước, Vạn Thịnh bỗng đứng yên, quay đầu khách khí nói: "Cảm ơn Thời tiểu thư đã đưa Tiểu Sương về nhà."

"Không có gì."

Thời Y nhìn thoáng qua nữ hài nằm ở trong tay của Vạn Thịnh, nét mặt biểu lộ một mạt mỉm cười. Sau đó xoay người đi về phía tay lái.

Khi Thời Y xoay người đi, cô không nhìn thấy, nấp trong khuỷu tay của Vạn Thịnh, khóe miệng của Vạn Sương cũng đồng dạng giơ lên một vòng cung xinh đẹp.

_______

Sắp tới nhóm dịch sẽ ra thêm 1 bộ đam mỹ xuyên nhanh nên lịch up chương phải sắp xếp lại . Có thể sẽ up 1 chương/ ngày ạ ✓✓✓