Thủy tâm kêu một câu như này, thật đúng là dùng được, chẳng những khiến cho qua đường người chỉ chỉ trỏ trỏ với đối với Truy Mộng, hùng hùng hổ hổ
- Cái này da^ʍ tặc, dưới dân thiên tử còn dám cường đoạt dân nữ, còn có vương pháp hay không?
Túy Tây Phong vốn dĩ đã đi rất xa, như bị tiếng gào của cô gọi trở lại.
Lúc này Túy Tây Phong đang đứng trước mặt Truy Mộng, dùng ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Truy Mộng, hơn nữa lạnh lùng nói:
- Buông cô nương này ra, không thì...
Không đợi Túy Tây Phong nói xong, Truy Mộng liền đánh gãy:
- Nếu không ngươi muốn như thế nào? Ta nói cho ngươi, nàng là nữ nhân của bổn đại gia, tiểu tử ngươi đừng xen vào việc người khác, nếu không bổn đại gia sẽ khiến ngươi không thấy mặt trời ngày mai.
Thủy Tâm Như thấy Truy Mộng nói nàng là nữ nhân của hắn, vội vàng khóc lóc giải thích với Túy Tây Phong, nói:
- Phong tướng quân, ta căn bản không quen biết hắn, ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn.
Truy Mộng nghe mỹ nhân trong lòng ngực xưng hô với người nam nhân đứng trước mặt hắn là phong tướng quân, vì thế hắn nói:
- Ha! Nguyên lai là tướng quân, bất quá cũng chỉ là một tướng quân, không đi quản chiến loạn quốc gia, chạy tới quản chuyện bình dân bá tánh, có phải ăn no không có việc làm hay không?
- Nữ nhân khác, bản tướng quân có thể mặc kệ, nhưng nàng…… bản tướng quân nhất định quản rồi.
Túy Tây Phong nghiêm túc nói.
- Vì sao? Chẳng lẽ nàng là nữ nhân của ngươi?
Truy Mộng hỏi.
- Không phải.
Túy Tây Phong đáp.
- Nếu không phải, vậy ngươi liền quản không được.
Truy Mộng nói xong, liền đi lên phía trước, nhưng hắn chỉ đi được một bước, đã bị Túy Tây Phong dùng đao băng lãnh ngăn cản.
Lúc này Truy Mộng nhìn nhìn đao ngăn ở trước cổ hắn, nhưng hắn lại không có một chút sợ hãi, bởi vì có câu nói: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Mỹ nhân trong ngực hắn, thật đúng là bằng bất cứ giá nào cũng phải có được, mặc dù là đao đặt trên cổ hắn, hắn cũng không sợ hãi, hơn nữa hắn có võ công, càng không sợ hãi.
Hắn nhìn nhìn thanh đao trước cổ mình, lúc sau lại nhìn nhìn Túy Tây Phong, sau đó lạnh lùng nói:
- Ngươi dám cản ta? Ngươi biết môn chủ chúng ta là ai sao?
- Ta quản môn chủ ngươi là ai, nếu hôm nay ngươi không bỏ cô nương này ra, ta liền lau cổ cho ngươi.
Túy Tây Phong hung tợn nói.
Truy Mộng nghe xong, buông Thủy Tâm Như ra, sau đó rút loan đao từ bên hông ra, lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta càng không thả cô nương này, ta muốn nhìn xem đao của ngươi lợi hại, hay là loan đao của ta lợi hại.
Lời còn chưa dứt, liền cầm đao chém tới Túy Tây Phong.
Túy Tây Phong dùng đao chắn, chỉ nghe thanh âm “keng” vang lên một cái.
Túy Tây Phong dùng đao chặn lại một đao của Truy Mộng, liền ngăn cản thế tấn công của hắn, tiếp theo quét ngang Truy Mộng.
Truy mơ thấy vậy, vội vàng ngửa nửa người ra sau, lại thấy Túy Tây Phong hướng đao tới trên người hắn bổ tới, hắn vội vàng lắc mình, tránh thoát một đao này, tiếp theo đổi tay dùng loan đao, trảm, chắn, bất quá đao trên tay của Túy Tây Phong cũng không nhàn rỗi, binh khí chi lợi, làm Truy Mộng không biết làm sao.
Thủy Tâm Như thấy bọn họ đánh lên, hơn nữa dùng đều là đao thật, làm nàng sợ tới mức không nhẹ, giờ phút này nàng trốn đến một bên, bụm mặt không dám nhìn.
Tránh ở phía sau cây cổ thụ, Triều Tịch thấy hai nam nhân vung tay đánh nhau vì Thủy Tâm Như, cho nên nàng ta nói thầm nói:
- Hai người kia có quan hệ gì với tỷ tỷ? Như thế nào lại vì tỷ tỷ mà đánh nhau? Sẽ không phải đều là nam nhân của nàng ta đi?
Nói đến đây, nàng ta có chút tức giận, lại nói thầm nói:
- Tỷ tỷ a tỷ tỷ, thật không nghĩ tới, nam nhân của ngươi thật đúng là không ít, nếu ngươi đã có nam nhân, vì sao còn phải gả cho Vương gia? Đáng thương Vương gia, còn chưa cưới nàng ta đã phải đội nón xanh.
Nàng ta nói những lời này, chỉ có chính mình nghe được, người khác nghe không được.
Cách đó không xa, Túy Tây Phong cùng Truy Mộng đánh đến khí thế ngất trời, chỉ nghe thấy tiếng binh khí của bọn hắn “Đương đương đương đương” chạm vào nhau, Thủy Tâm Như chẳng những sợ tới mức trốn đến một bên, ngay cả những người qua đường, cũng bị sợ tới mức trốn đến một bên.
Lúc này, Túy Tây Phong hướng Truy Mộng công ba đao, đều là chiêu thức dồn vào chỗ chết.
Truy Mộng vội vàng nghênh đao mà lui.
Bọn họ lưỡi đao lướt qua bên người, khoảng cách chỉ kém mấy centimet, mấy mm.
Lúc này, Túy Tây Phong cầm đoản đao khác, đâm từ dưới nách Truy Mộng.
Một chiêu này của Túy Tây Phong vừa diệu lại hiểm, bức cho Truy Mộng vội vàng dùng đao một chắn, làm Túy Tây Phong có cơ hội, làm hắn ta cảm thấy cổ cường đại từ trên đao truyền đến, khiến hắn bị bức lui về phía sau mấy mét.
Túy Tây Phong thấy này một đao không đâm trúng Truy Mộng, mà lại bị Truy Mộng dùng loan đao chặn, liền vội vàng quét ngang ra ngoài. Một đao quét ngang, tốc độ rất nhanh.
Truy Mộng vội vàng trốn tránh, lại vẫn chậm một bước, bị đao của hắn cắt qua cánh tay phải.
Cơn đau từ canh tay phải truyền tới, làm hắn đau tới mức hừ một tiếng, dùng tay trái che miệng vết thương.
Ngay lúc hắn dùng tay che lại miệng vết thương kia, trong nháy mắt, Túy Tây Phong đã đặt đao trên cổ hắn, sau đó lạnh lùng nói:
- Hiện tại ngươi biết là loan đao của ngươi lợi hại hay là đao của ta lợi hại đi.
Trước đó Túy Tây Phong kề đao trên cổ Truy Mộng, hắn ta một chút cũng không sợ hãi, đó là bởi vì hắn chưa từng đánh nhau với Túy Tây Phong từng đánh nhau, cho nên không biết võ công của Túy Tây Phong thế nào, hiện tại hắn ta đã biết chính mình đánh không lại Túy Tây Phong, nếu còn không nhận thua, vậy thì hắn ta chính là ngốc tử, vì thế vội vàng nhận thua nói:
- Ta nói tướng quân, còn không phải là một cô nương sao! Đến nỗi tích cực như vậy sao! Nếu ngươi thích cô nương này, kia tại hạ từ bỏ, nhường cho ngươi.
- Vậy ngươi còn không mau cút đi, hay là muốn làm bản tướng quân hạ đao vong hồn?
Túy Tây Phong nghiêm túc nói.
- Được, được, ta lăn ta lăn.
Lời nói còn chưa hết, người cũng đã chạy xa.
Túy Tây Phong thấy Truy Mộng chạy, vội vàng đem đao cắm vào vỏ đao, sau đó đi đến bên cạnh Thủy Tâm Như, nhẹ giọng hỏi:
- Thủy cô nương, cô không sao chứ?
Lúc này Thủy Tâm Như còn đang dùng tay che mặt lại, đột nhiên nghe được Túy Tây Phong nói chuyện với nàng, nàng vội vàng buông tay, trả lời:
- Không…… Không sao.
- Một mình cô nương chạy ra, Vương gia hắn biết không?
Túy Tây Phong lại hỏi.
- Không…… Không biết.
Thủy Tâm Như mới vừa nói xong, lại vội vàng sửa lời nói:
- Nga không, hắn biết.
- Mặc kệ hắn có biết hay không, ta vẫn phải đưa cô nương hồi phủ đi! Rốt cuộc ngươi là vị hôn thê của hắn, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, hắn sẽ khổ sở.
Túy Tây Phong nói.
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như ở trong lòng nói: Phong đại ca, ta không muốn làm thê tử của hắn, ta chỉ nghĩ làm thê tử của huynh, nếu không ta sẽ khổ sở một đời.
Nàng ở trong lòng nói những lời này, chỉ có chính mình biết, Túy Tây Phong không biết.
Túy Tây Phong thấy Thủy Tâm Như thật lâu không hé răng, lại nói:
- Thủy cô nương, cô nương làm sao vậy?
- Không…… Không như thế nào.
Thủy Tâm Như lắp bắp nói.
- Ta đưa cô nương hồi phủ đi!
Túy Tây Phong nói xong, xoay người đi trước, tính toán ở phía trước dẫn đường, nhưng hắn chưa đi được vài bước đã nghe được Thủy Tâm Như nói:
- Ta hiện tại không muốn hồi phủ.
- Vậy cô nương hiện tại còn muốn đi đâu?
Túy Tây Phong hỏi.
- Ta…… Ta…… Ta muốn tùy tiện đi dạo.
Thủy Tâm Như trả lời.
- Một cô nương như cô, không võ công, bên người lại không có ai bảo hộ, ở bên ngoài đi lang thang sẽ nguy hiểm, vẫn là nhanh hồi phủ đi.
Túy Tây Phong nói.
- Ta đã nói, ta hiện tại còn không muốn hồi phủ.
Thủy Tâm Như không vui, nói:
- Huynh không phải có võ công sao! Huynh có thể bảo hộ ta nha!
- Nhưng ta rất bận, không có thời gian bồi cô nương đi dạo.
Túy Tây Phong nói.
Lúc này Thủy Tâm Như thầm nghĩ: Hắn lại không bằng lòng bồi nàng, nàng phải hạ dược hắn như thế nào? Lần này thật vất vả mới hẹn hắn ra tới một chuyến, nếu này không thành công, về sau liền không còn cơ hội.
Nàng suy nghĩ trong lòng, đột nhiên tròng mắt chuyển động, lại ở trong lòng nói: Nàng hiện tại tuy rằng không phải Vương phi, nhưng thân phận hiện tại, cùng vương phi không sai biệt lắm, nếu không…… Nếu không nàng dùng thân phận vương phi, mời hắn ăn bữa cơm, uống chút rượu, sau đó nghĩ cách, hạ dược ở trong rượu của hắn không phải được rồi sao?
Nghĩ tới đây, nàng liền nói với Túy Tây Phong:
- Huynh đưa ta hồi phủ cũng được, nhưng ta hiện tại đã đói bụng, đi không nổi, nếu không huỳnh mời ta ăn bữa cơm, chờ ăn no lại hồi phủ.
- Này…… Này chỉ sợ không ổn.
Túy Tây Phong nói.
- Có gì không ổn?
Thủy Tâm Như hỏi.
- Cô nương sắp trở thành vương phi, ta sao có thể mời cô nương dùng cơm, nếu là truyền đi, người khác còn tưởng ta có ý gì không an phận với cô nương.
Túy Tây Phong trả lời, nói.
- Người khác nghĩ như thế nào đó là chuyện của người khác, chỉ cần chúng ta thanh thanh bạch bạch là được, hà tất quản người khác nghĩ như thế nào.
Thủy Tâm Như nói.
- Còn nữa, vừa không phải đã nói sao! Ta sắp trở thành Vương phi, ta đây hỏi huynh, là tướng quân huynh lớn? Hay là vương gia lớn?
- Vương gia là bằng hữu của ta, giữa ta cùng hắn chẳng phân biệt ai lớn ai nhỏ.
Túy Tây Phong nói.
- Ta là vị hôn thê của bằng hữu của huynh, ta lúc này đã đói bụng, để huynh mời ta ăn bữa cơm huynh cũng không muốn, này chứng minh huynh căn bản không coi vương gia là bằng hữu.
Thủy Tâm Như nói.
- Ta sao lại không coi Vương gia là bằng hữu?
Túy Tây Phong không vui nói:
- Ta chính là vì coi vương gia là bằng hữu, mới không muốn có quá nhiều tiếp xúc với cô nương, để tránh tạo thành hiểu lầm.
- Được rồi, được rồi, ta đây tự mình đi ăn cơm.
Thủy Tâm Như tức giận, nói xong câu đó liền xoay người đi tới phố Hồng Nhan, đi được vài bước cũng không thấy Túy Tây Phong đi theo, vì thế nàng lại xoay người nói với Túy Tây Phong nói:
- Túy Tây Phong, vạn nhất vận khí ta không tốt, gặp phải tên da^ʍ tặc như vừa rồi, ta không có việc gì thì tốt, nếu ta xảy ra chuyện, ta liền ở trước mặt vương gia cáo trạng huynh, nói huynh nhìn thấy ta bị người khinh phụ, nhưng không chịu cứu ta, xem hắn còn có thể đem coi huynh như bằng hữu hay không.
Nói xong, nàng lại xoay người đi về phía trước, đầu cũng không thèm quay lại.
Túy Tây Phong là một đại nam nhân, lại bị lời này của Thủy Tâm Như dọa tới, cho nên hắn đành phải căng da đầu đuổi theo qua, bởi vì hắn không nghĩ vì một nữ nhân, mà mất đi người bạn tốt là vương gia.
Hắn đi tới bên cạnh Thủy Tâm Như, nói:
- Thủy cô nương, cô nương chờ một chút, còn không phải là một bữa cơm sao! Túy Tây Phong ta không keo kiệt như vậy, bữa cơm này ta mời cô nương.
Thủy Tâm Như vừa nghe, cố ý thả chậm bước chân, hơn nữa ở trong lòng nói: Phong đại ca, huynh vĩnh viễn đều là Phong đại ca của ta, chờ huynh mời xong bữa cơm này, huynh liền thành nam nhân của ta.
Triều Tịch tránh ở phía sau cây cổ thụ, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, mỗi tiếng nói cử động đều thấy rất rõ ràng, cũng nghe đến rành mạch.
-Thủy Tâm Như, ngươi thật không biết xấu hổ, sắp trở thành Vương phi, còn nơi nơi câu dẫn nam nhân.
Nói đến này, nàng lại trộm theo dõi bọn họ.