- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân
- Chương 7: Gặp Nguy
Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân
Chương 7: Gặp Nguy
Bên trong phủ tướng quân, có thính đường, có chính phòng, có nhà kề, có sương phòng, có thư phòng, trên các cột được chạm trổ cổ kính, giống như một tòa mê cung.
Thư phòng thập phần lịch sự tao nhã.
Trong phòng có án thư. Phía sau án thư có một kệ sách, trên đó có một loạt sách cùng các loại thư tịch.
Trên tường còn treo một bức họa sơn thủy. Phía dưới còn có án kỷ. Trên án kỉ có một rổ trái cây, còn có một chén trà, nghiên mực cùng giá bút. Trên giá bút có treo đầy bút lông lớn bé. Có một người đang ngồi trên án kỷ. Người này chính là đại tướng quân Túy Tây Phong.
Lúc này, trên hắn tay cầm một quyển sách, đang hết sức chuyên chú nhìn thư.
Đột nhiên, có một nam nhân đi đến - người nam nhân này là Thu n, là hạ nhân tướng quân phủ. Trên tay hắn còn cầm một phong thơ.
Sau khi hắn tiến vào, liền làm lễ với Túy Tây Phong, rồi mới đem tin trên tay đưa tới trước mặt Túy Tây Phong, nhẹ giọng nói:
- Đại tướng quân, ngoài cửa có một vị cô nương đưa phong thư này cho ngài.
- Cô nương???
Túy Tây Phong buông thư trên tay, nghi hoặc hỏi.
- Có phải Vân Yên công chúa hay không?
- Không phải.
Thu ân trả lời.
- Đó là ai?
Túy Tây Phong hỏi.
- Tiểu nhân không biết.
thu ân nói:
- Vị kia cô nương chỉ nói tiểu nhân đem phong thư này đưa cho ngài, những cái khác đều không nói.
Túy Tây Phong lúc này mới nhận tin trên tay thu ân, mở ra vừa thấy, sau đó nói:
- Là Vân Yên hẹn gặp mặt ở hồ Nguyệt Quang.
Nói xong, hắn liền đặt tin lên án kỉ, sau đó đứng dậy đi đến chỗ để kiếm, cầm lấy rồi đi ra ngoài cửa.
——————————————————————————
Thủy Tâm Như sớm đã mua được hợp hoan tán, về tới hồ nguyệt quang.
Lúc này nàng đang đứng ở bên hồ, đôi mắt nhìn thẳng mặt hồ, từng đợt gió thổi tới, làm làn vay phiêu đãng, sợi tóc cũng bị thối rối lên.
Người du ngoạn tới tới lui lui, nhưng nàng không thấy được người cần tìm, trong mắt, trong lòng lúc này đều là Túy Tây Phong, căn bản không có tâm tình để ý tới những người qua đường lui tới, cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh.
Mục đích nàng tới nơi này, chính là vì muốn gặp Túy Tây Phong, không phải vì thưởng thức phong cảnh.
Tuy rằng bên ngoài thì giống như thưởng thức phong cảnh, nhưng trong đầu đang nhớ lại hình ảnh nàng cùng Túy Tây Phong cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau xem điện ảnh, cùng nhau du lịch, cùng nhau ăn kem, cùng nhau chơi ném tuyết, những chuyện vui vẻ, còn có chuyện nàng lỡ tay gϊếŧ Túy Tây Phong.
Những hồi ức đó điểm điểm tích tích, lơ đãng mà chiếu qua nước mắt.
Ở cách đó không xa, Triều Tịch theo dõi đi tới nơi này, sau đó lại theo dõi nàng đi tới hiệu thuốc, rồi trở về nơi này.
Giờ phút này Triều Tịch, thấy Thủy Tâm Như đứng ở bên hồ không nhúc nhích, giống như thưởng thức phong cảnh, lại như là đang ngẩn người, thì lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ rốt cuộc muốn làm gì! Đứng ở chỗ này nửa canh giờ, chẳng lẽ là thưởng thức phong cảnh? Đành về trước vậy, không thể lãng phí thời gian bồi nàng ở nơi này.
Nói xong, nàng ta xoay người định rời đi, chợt thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi “Vân Yên”, sau đó nàng ta lại lẩm bẩm:
- Vân Yên??? Này không phải là phong hào của công chúa sao? Chẳng lẽ công chúa cũng ở chỗ này? Công chúa là muội muội vương gia, trước đó tỷ tỷ có nói công chúa không thích nàng, không bằng màng ta trước đi lấy lòng công chúa, nói không chừng công chúa thích nàng ta, để quốc quân hứa hôn nàng ta cho vương gia.
Nghĩ vậy, nàng vội nương theo thanh âm truyền đến mà đi qua, nhưng nàng ta mới chỉ đi được vài bước, đã nhìn thấy Thủy Tâm Như đi đến bên cạnh một người nam nhân. Thấy Thủy Tâm Như hô một tiếng:" Phong tướng quân" làm nàng ta sợ tới mức vội vàng trốn ra phía sau một cây đại thụ.
Túy Tây Phong nghe được có người gọi hắn, vội vàng đi theo phương hướng thanh âm truyền, nhìn thấy là một cô nương, mà cô nương này, đúng là Thủy Tâm Như. Hôm nay ở trong cung Túy Tây Phong gặp qua Thủy Tâm Như, cho nên hắn đã biết nàng, vì thế liền nói:
- Thủy cô nương??? Vì sao cô nương ở đây?
- Tiểu nữ tử ở đây đặc biệt chờ tướng quân.
Thủy Tâm Như vừa nói vừa chạy tới bên cạnh Túy Tây Phong.
Vài bước đã đến trước mặt hắn, hai mắt nhìn chằm chằm Túy Tây Phong, trong ánh mắt tràn ngập thâm tình, làm cho người ta cảm giác thật giống như là một đôi bích nhân xa cách đã lâu, hoặc là phu thê.
- Chờ ta??? Có ý gì?
Túy Tây Phong vẻ mặt nghi hoặc nói.
Lúc này Thủy Tâm Như lại tiến thêm vài bước tới trước mặt Túy Tây Phong, hơn nữa kích động nói:
- Phong đại ca, anh thật sự không nhớ rõ em sao? Em là tâm
Như, là tâm như của anh nha! Em biết là em đã thương tổn anh, nhưng em không nghĩ tới, anh thế nhưng đã quên mất em.
Thủy Tâm Như lời này, đích xác thực cảm động, nếu hiện tại đứng ở trước mặt nàng là nam nhân khác, đã sớm gấp không chờ nổi mà đem nàng ôm về nhà mà an ủi, nhưng hiện tại đứng ở trước mặt nàng là một đại tướng quân lãnh khốc vô tình, bất quá đại tướng quân lãnh khốc vô tình, sẽ không quan tâm tới những người không quan hệ, ngoại từ Vân Yên công chúa, Lưu Niên vương, quốc quân.
- Phong đại ca??? Ai là Phong đại ca của cô nương?
Túy Tây Phong châm chọc nói:
- Xin hỏi nữ tử thanh lâu có phải đều giống cô nương hay không, thấy nam nhân liền chủ động nhào vào trong ngực?
Nghe được lời này, trong lòng Thủy Tâm Như đặc biệt khổ sở, bởi vì nàng biết Túy Tây Phong ghét bỏ cái loại nữ nhân chuyên môn câu dẫn nam nhân.
Giờ phút này Thủy Tâm Như thật sự muốn rơi lệ, nhưng nàng lại nhịn xuống, sau đó giải thích, nói:
- Phong tướng quân, ngài hiểu lầm ta, ta không phải kia....
Không đợi nàng nói xong, Túy Tây Phong liền đánh gãy:
- Thủy cô nương, nếu cô nương không có chuyện khác, thứ bản tướng quân không thể phụng bồi.
Nói xong, hắn xoay người liền rời đi.
Thủy Tâm Như thấy Túy Tây Phong đi rồi, vội vàng đuổi theo, nói:
- Phong tướng quân, ngài chờ một chút, ta còn chưa nói xong...Phong tướng quân……
Nhưng vô luận nàng gọi như thế nào, Túy Tây Phong cũng không ngừng bước chân, chẳng những không ngừng mà bước chân còn nhanh hơn, hình như là muốn cố ý bỏ rơi nàng.
Thủy Tâm Như thấy Túy Tây Phong chẳng những không có dừng lại, còn đi nhanh hơn, cho nên nàng cũng không rảnh lo phong phạm vẻ bề ngoại tao nhã của nữ tử cổ đại, trực tiếp chạy, nhưng chỉ chạy được vài bước, liền đυ.ng vào một người nam nhân, nàng vội vàng xin lỗi nói:
- Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta không phải cố ý.
Nam nhân này là môn chủ Hắc Ám môn, tên là Truy Mộng, biết võ công. Hắc Ám môn trên giang hồ là nơi hắc ám nhất, bọn họ chuyên môn bắt người đổi tiền tài, thay người tiêu tai.
Bọn họ sống đều là nhờ gϊếŧ người, phóng hỏa, cướp bóc.
Truy Mộng thoạt nhìn trên dưới 40 tuổi, thân cao, mỏ chuột tai khỉ, bên hông còn treo một loan đao không lớn không nhỏ.
Lúc này, hắn đang dùng ánh mắt háo sắc nhìn Thủy Tâm Như, vừa thấy liền không phải thứ tốt.
Hắn thấy Thủy Tâm Như lớn lên xinh đẹp như vậy, liền dùng tay sờ tới sờ lui trên mặt Thủy Tâm Như, hơn nữa đùa giỡn nói:
- Hét! Mỹ nhân, đi nhanh như vậy? Vội vàng đi đâu nha!
Thủy Tâm Như chân chính tuy rằng là hoa khôi thanh lâu, nhưng nàng chưa bao giờ tiếp khách qua đường, cho dù có người mua cầm nghệ của nàng, nàng cũng là mang theo khăn che mặt mà đánh đàn, cho nên diện mạo của nàng, trừ bỏ Lưu Niên vương, a phàm, Triều Tịch, còn có ma ma thanh lâu biết, những người khác đều không biết.
Thủy Tâm Như thấy người nam nhân này động tay động chân với nàng, liền sợ tới mức vội vàng lui về sau, không cho nam nhân này đυ.ng tay tới mặt mình, hơn nữa còn hung hắng nói:
- Ngươi làm gì?
- Đại gia ta muốn làm gì, chẳng lẽ nàng còn không biết sao?
Truy Mộng nói, hướng gần tới mặt Thủy Tâm Như, bất quá lần này không phải duỗi tay sờ mặt Thủy Tâm Như, mà là trực tiếp ôm lấy Thủy Tâm Như.
- Ngươi, sắc lang, mau buông ta xuống.
Thủy Tâm Như sợ tới mức vội vàng kêu to, hơn nữa còn dùng hai tay đánh tới đánh lui trên người Truy Mộng.
Tuy rằng Thủy Tâm Như đánh tới đánh lui trên người Truy Mộng, nhưng đối hắn mà nói, chẳng khác nào là cào ngứa, bởi vì Thủy Tâm Như không có võ công, chỉ là một nữ tử yếu ớt mà thôi, cho nên căn bản không có bao sức lực.
- Sắc lang là thứ gì?
Cổ đại không có cái từ “Sắc lang” này, cho nên Truy Mộng nghe được hai chữ “Sắc lang”, không rõ là có ý tứ gì, vì thế liền hỏi nói.
- Chính là mẫu thân ngươi đã chết.
Thủy Tâm Như thấy Truy Mộng còn không buông nàng ra, cho nên bị tức đến hồ đồ, mắng lung tung.
- Mẫu thân ta đã sớm chết, hiện tại không cần phải xen vào, bất quá nàng ở dưới chín suối nếu biết ta ôm được đại mỹ nhân về nhà, khẳng định sẽ vui vẻ.
Truy Mộng ôm Thủy Tâm Như vừa đi, một bên vui vẻ nói, căn bản không để ý tới Thủy Tâm Như còn đang đánh trên người hắn.
- Ngươi cái đồ da^ʍ tặc, mau buông ta xuống, bằng không ta mắng mười tám đời tổ tông nhà ngươi.
Thủy Tâm Như hét lớn.
- Mắng chửi đi mắng chửi đi! Dù sao tổ tông ta đều đã chết, ngươi mắng lại như thế nào, bọn họ cũng không nghe được.
Truy Mộng nói.
Thủy Tâm Như thấy mắng không dùng được, cho nên nàng hô lớn:
- Cứu mạng a! Có người cưỡng đoạt dân nữ a! Cứu mạng a……
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân
- Chương 7: Gặp Nguy