- Đủ rồi.
Lưu Niên vương gào rống nói, bởi vì hắn thật sự chịu không nổi những người này cùng nhau khi dễ nữ nhân hắn yêu.
Vân Yên công chúa bị Lưu Niên vương gào rống liền sợ tới mức không dám hé răng.
Lúc này Lưu Niên vương lại nói:
- Vân Yên, nàng là tẩu tử tương lai của ngươi, thỉnh ngươi tôn trọng một chút.
Nói xong, hắn lại nói với quốc quân:
- Quốc quân, Tâm Như tuy rằng là nữ tử thanh lâu, nhưng nàng chỉ bán nghệ không bán thân, thần đệ cùng nàng nhận thức gần một năm, thần đệ thực hiểu nàng, nàng không phải loại nữ nhân kia, hôm nay thần đệ mang nàng tiến cung gặp ngài, chính là vì hy vọng ngài tứ hôn cho chúng ta.
- Được, nếu các ngươi là thiệt tình yêu nhau, quả nhân sao có thể dùng gậy đánh uyên ương đâu, hôn sự của các ngươi, quả nhân chuẩn.
Quốc quân nói.
- Đa tạ quốc quân.
Lưu Niên vương nói xong, lại thấy Thủy Tâm Như còn sững sờ, vì thế hắn nhẹ nhàng túm túm ống tay áo nàng, thấp giọng nói:
- Tâm Như, quốc quân đồng ý hôn sự của chúng ta, ngươi còn phát ngốc cái gì, còn không mau tạ ơn quốc quân.
Nghe được lời này, Thủy Tâm Như phục hồi tinh thần lại, sau đó nàng vội vàng cảm tạ quốc quân:
- Dân nữ đa tạ quốc quân tứ hôn.
Thủy Tâm Như tuy rằng ngoài miệng nói “Đa tạ quốc quân tứ hôn”, nhưng trong tâm lại không biết làm sao, một chút cũng không vui.
- Hôn kỳ của các ngươi, liền định ở nửa tháng sau.
Quốc quân nói xong, sau đó hô một tiếng:
- Phong ái khanh.
- Có Thần.
Túy Tây Phong đáp.
- Ngươi cùng Vân Yên đôi bên tình nguyện, quả nhân cũng muốn tứ hôn cho các ngươi, hôn kỳ cũng định ở nửa tháng sau.
Quốc quân nói.
- Vâng.
Túy Tây Phong nói.
- Được rồi, không còn chuyện gì nữa, các ngươi liền đi xuống đi!
Quốc quân nói.
- Vâng.
Lưu Niên vương, Thủy Tâm Như, Túy Tây Phong, Vân Yên cùng nhau nói, sau đó đều xoay người rời khỏi Vạn Thiên điện.
Sau khi bọn họ rời khỏi Vạn Thiên điện, Túy Tây Phong ngồi xe ngựa của mình trở về phủ tướng quân, Lưu Niên vương cùng Thủy Tâm Như cùng ngồi một chiếc xe ngựa trở về Lưu Niên vương phủ, Vân Yên công chúa ở trong cung, cho nên nàng về tẩm cung của mình.
Giờ phút này, Lưu Niên vương cùng Thủy Tâm Như đang ngồi ở trong xe ngựa, mã phu vội vàng đánh xe.
Đột nhiên, Lưu Niên vương hỏi Thủy Tâm Như:
- Tâm Như, vừa rồi nàng làm sao vậy?
- Không sao, như thế nào nha?
Thủy Tâm Như uể oải ỉu xìu trả lời.
Từ lúc Thủy Tâm Như nhìn thấy Túy Tây Phong, vẫn luôn tâm thần không yên, một bộ không vui, giống như gặp chuyện gì cũng mất đi hứng thú.
- Vậy sao nhìn bộ dáng của nàng như không vui?
Lưu Niên vương hỏi.
- Ta nào có không vui nha! Là ngài suy nghĩ nhiều.
Thủy Tâm Như rõ ràng chính là không vui, nhưng nàng lại không thừa nhận, lúc này bọn họ đều trầm mặc.
Một lát sau, Thủy Tâm Như đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi Vương gia, cái kia…… Phong tướng quân có phải rất thích Vân Yên công chúa hay không?
- Phong tướng quân từ nhỏ đã thích Vân Yên, Vân Yên cũng thực thích hắn.
Lưu Niên vương trả lời nói.
- Bọn họ vì sao lâu như vậy vẫn chưa thành thân?” Thủy Tâm Như hỏi.
- Bởi vì bổn vương.
Lưu Niên vương đáp.
- Bởi vì ngài??? Có ý gì?
Thủy Tâm Như nghi hoặc khó hiểu.
- Nguyên bản bổn vương cùng phong tướng quân là bạn tốt, nhưng quốc quân cố tình không cho chúng ta lui tới.
Lưu Niên vương nói:
- Vân Yên là thân muội muội của bổn vương, tự nhiên cũng không dám cùng phong tướng quân lui tới, bất quá bọn họ thường xuyên lén lút thư từ qua lại, thường xuyên trộm gặp mặt.
- Quốc quân vì sao không cho ngài cùng phong tướng quân lui tới?
Thủy Tâm Như hỏi.
- Vấn đề này, bổn vương cũng không rõ lắm, phỏng chừng là sợ bổn vương có chi tâm soán vị đi!
Lưu Niên vương trả lời.
- Vậy phong tướng quân cùng muội muội ngài gặp mặt ở nơi nào?
Thủy Tâm Như hỏi.
- Bọn họ thường xuyên ở gặp mặt hồ Nguyệt Quang gần phố hồng nhan, bất quá bọn họ sắp phải thành thân giống như chúng ta, về sau cũng không cần lén lút gặp mặt.
Lưu Niên vương trả lời.
Thủy Tâm Như nghe xong, thầm nghĩ: Phong tướng quân, ngài rốt cuộc có phải Phong đại ca của ta hay không? Hay là ngài mất đi ký ức, cho nên không nhớ rõ ta? Nếu ngài là bởi vì mất đi ký ức mới có thể không nhớ rõ ta, vậy thì ta không thể gả cho Vương gia, ngài cũng không thể cưới Vân Yên công chúa, nếu không chờ ngươi khôi phục ký ức, khẳng định sẽ hối hận, ở thế kỷ 21, ngài vì yêu ta mất đi tính mạng, hiện tại ở cổ đại, để cho ta tới bù đắp cho ngài. Cho dù là mất đi tính mạng, ta cũng cam tâm tình nguyện, cho nên ta không thể gả cho Vương gia, càng không thể để ngài cưới Vân Yên công chúa.
Nhưng trước hết nàng phải hẹn gặp được người đó. Trong lòng nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, không bằng mượn thân phận Vân Yên công chúa, viết một phong thư hẹn gặp mặt hắn ở hồ Nguyệt Quang.
- Tâm Như, ngươi suy nghĩ cái gì đó?
Lưu Niên vương thấy Thủy Tâm Như vẫn luôn không hé răng, giống như suy nghĩ chuyện gì, liền hỏi.
Nghe được giọng nói Lưu Niên vương, Thủy Tâm Như phục hồi tinh thần lại, sau đó nàng lắp bắp nói:
- Không…… Không nghĩ cái gì, chỉ là có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.
Lưu Niên vương nghe xong, xốc bức màn xe ngựa lên, nhìn bên ngoài một chút, sau đó nói:
- Kiên trì một hồi, sắp đến vương phủ rồi.
——————————————————————————
Lưu Niên vương cùng Thủy Tâm Như trở lại vương phủ, sau đó bọn họ từng người về tới phòng mình.
Lúc này, Thủy Tâm Như đang ngồi cạnh bàn trà trong phòng, trong tay còn bưng chung trà, vừa uống trà, vừa suy nghĩ.
A Phàm cùng Triều Tịch đứng ở trước mặt nàng.
Lúc này, A Phàm hỏi nàng:
- Tâm Như tỷ tỷ, quốc quân có đồng ý hôn sự của tỷ cùng Vương gia hay không?
- Đồng ý.
Thủy Tâm Như buông chung trà, nhàn nhạt nói.
- Vậy khi nào thành thân?
A Phàm hỏi.
- Nửa tháng sau.
Thủy Tâm Như nói.
- Đúng rồi, các ngươi có biết phủ tướng quân ở đâu không?
- Không biết.
A Phàm cùng Triều Tịch đồng thời lắc đầu nói, sau đó Triều Tịch hỏi:
- Tâm Như tỷ, tỷ hỏi phủ tướng quân làm gì nha?
- Tỷ sắp trở thành Vương phi, nhưng tỷ mất đi ký ức, không biết Vương gia thích cái gì, không thích cái gì.
Thủy Tâm Như muốn hẹn Túy Tây Phong, nhưng không dám quang minh chính đại hẹn, cho nên liền cố ý nói bừa lý do lừa gạt các nàng.
- Vương gia cùng đại tướng quân là hảo bằng hữu, ta nghĩ đại tướng quân khẳng định thực hiểu Vương gia, cho nên tỷ muốn đi phủ tướng quân tìm đại tướng quân hỏi một câu.
- Nghe nói Vương gia có một muội muội, người khác đều gọi nàng là Vân Yên công chúa. Tỷ muốn hiểu thêm về Vương gia, vì sao không đi tìm Vân Yên công chúa? Một hai phải tìm đại tướng quân?
Triều Tịch nói.
- Hôm nay ở trong cung, tỷ gặp được vị Vân Yên công chúa kia, nàng ta ghét bỏ tỷ là nữ tử thanh lâu, nàng ta không thích tỷ, cho nên ta không nghĩ đi tìm nàng.
Thủy Tâm Như nói.
Triều Tịch nghe xong, “Nga” một tiếng.
Lúc này A Phàm nói với Thủy Tâm Như:
- Tâm Như tỷ tỷ, chúng ta tuy rằng không biết phủ tướng quân ở đâu, nhưng bọn nha hoàn vương phủ khẳng định sẽ biết, nếu không để muội đi kêu một nha hoàn lại đây.
- Được, muội đi đi.
Thủy Tâm Như nói.
A Phàm nói: “vâng.” xong, liền xoay người rời đi.
A Phàm rời đi xong, Thủy Tâm Như nói với Triều Tịch:
- Triều Tịch, muội đi xuống đi!
- Tỷ tỷ, muội muốn bồi tỷ cùng đi phủ tướng quân.
Triều Tịch nói.
- Tỷ đi phủ tướng quân là muốn hỏi tướng quân một chút về chuyện của Vương gia, không phải đi chơi, muội đi làm gì?
Thủy Tâm Như nói.
Triều Tịch nói:
- Chính là……
Lời nói còn chưa xong, Thủy Tâm Như vội vàng đánh gãy lời nói của nàng:
- Đừng chính là, muội xuống trước đi.
Lần này Thủy Tâm Như hẹn Phong tướng quân, một khi bị người khác phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng, cho nên nàng cố ý không mang theo Triều Tịch đi, bởi vì nàng biết Triều Tịch thích Vương gia, vạn nhất bị Triều Tịch phát hiện, cáo trạng cho Vương gia, vậy thì nàng liền phiền toái.
- Vâng.
Triều Tịch lên tiếng rồi đi ra ngoài cửa.
Giờ phút này Triều Tịch, vừa đi vừa nghĩ: Vương phủ có nhiều nha hoàn như vậy, Thủy Tâm Như muốn biết gì về Vương gia, vì sao không hỏi nha hoàn vương phủ, cố tình đi hỏi đại tướng quân? Còn không cho nàng ta đi theo, nơi này khẳng định có ẩn tình, không được, nàng ta muốn trộm đi theo nàng, nhìn xem đến tột cùng là Thủy Tâm Như tìm đại tướng quân làm cái gì.
Triều Tịch nghĩ nghĩ, liền đi ra ngoài cửa, nhưng nàng không trở về phòng ở, mà là trốn ở ngoài phòng, góc nào đó, nàng ta muốn chờ Thủy Tâm Như đi rồi, trộm đi theo.
Trong phòng, Thủy Tâm Như đứng dậy đi đến án thư, cầm lấy bút lông, viết một phong thơ trên giấy.
Nội dung là: Gặp mặt ở hồ Nguyệt Quang. Chỗ ký tên còn lưu lại hai chữ “Vân Yên”.
Thủy Tâm Như viết tin xong, nhét vào trong quần áo.
Đúng lúc này, A Phàm mang theo một nha hoàn đi đến.
Nha hoàn kia nhìn Thủy Tâm Như, sau đó hỏi:
- Không biết Thủy cô nương gọi nô tỳ lại đây có gì phân phó?
- Ngươi tên là gì?
Thủy Tâm Như tiến vào vương phủ đã có vài ngày, nhưng nàng còn không biết tên bọn nha hoàn trong phủ, cho nên liền hỏi tên nha hoàn này trước.
- Nô tỳ là Linh Thuật.
Nha hoàn trả lời nói.
- Linh Thuật? Tên này dễ nghe. Đúng rồi Linh Thuật, ngươi có biết phủ tướng quân ở đâu không?
- Phủ tướng quân ở phía đông nam hồ Nguyệt Quang.
Linh Thuật nói.
- Hồ Nguyệt Quang ở đâu?
Thủy Tâm Như hỏi.
Không đợi Linh Thuật trả lời, A Phàm đứng ở một bên giành trước, nói:
- Muội biết hồ Nguyệt Quang ở đâu, trước kia ta hay đi qua nơi đó.
- Vậy muội cùng tỷ đi hồ Nguyệt Quang một chuyến.
Thủy Tâm Như nhìn A Phàm nói.
A Phàm nói: “Được.”
Thủy Tâm Như thấy A Phàm đáp ứng rồi, sau đó nói với Linh Thuật nói:
- Linh Thuật, ngươi trước đi xuống đi! Nếu Vương gia hỏi ta đi đâu, ngươi liền nói ta cùng A Phàm đi dạo một chút.
- Vâng.
Linh Thuật lên tiếng sau đó xoay người liền rời đi.
Linh Thuật rời đi, Thủy Tâm Như mang theo A Phàm rời khỏi Lưu Niên vương phủ, đi tới hồ Nguyệt Quang, nhưng các nàng lại không biết, Triều Tịch vẫn luôn theo dõi các nàng dọc theo đường đi.
——————————————————————————
Hồ Nguyệt Quang cách phố hồng nhan không xa, có rất nhiều người đi dạo phố đều sẽ tới nơi này du ngoạn.
Hồ Nguyệt Quang rất lớn, trên mặt hồ còn có mấy cái thuyền nhỏ.
Dưới mặt hồ, ánh nắng chiếu xuống dần hiện ra nhiều loại màu sắc, lan sắc, màu trắng, màu vàng, màu xanh lục, ngũ quang thập sắc, mỹ lệ vô cùng.
Bốn phía quanh hồ còn có rất nhiều cây lớn lớn bé bé, giữa hồ có đảo nhỏ.
Thủy Tâm Như cùng A Phàm đi vào ven hồ. Thủy Tâm Như móc từ trên người ra lá thư kia, đưa tới trước mặt A Phàm, nói:
- A Phàm, muội mang theo phong thư này, theo đông nam hồ mà đi, nếu thấy được phủ tướng quân, liền đem phong thư này đưa cho đại tướng quân. Nhớ lấy, không được nhìn lén phong thư này, cũng không thể cho tướng quân biết muội là người vương phủ, càng không thể nói là ta muốn tìm hắn.
- Vì sao a?
A Phàm nghe vẻ mặt nghi hoặc, liền hỏi.
- Đừng hỏi vì cái gì, làm theo lời ta nói là được.
Thủy Tâm Như nói.
A Phàm nghe xong, “Nga” một tiếng, sau đó nhận thư, đang muốn đi, lại bị Thủy Tâm Như gọi lại:
- Từ từ.
A Phàm thấy Thủy Tâm Như gọi nàng lại, vội vàng hỏi:
- Tâm Như tỷ, còn có chuyện gì sao?
- Muội đem tin đưa đến phủ tướng quân, sau đó cũng đừng quay lại hồ, trực tiếp trở về đi!
Thủy Tâm Như nói.
- Vậy còn tỷ?
A Phàm hỏi.
- Ta ở chỗ này một hồi.
Thủy Tâm Như nói:
- Muội mau đi đi.
A Phàm nói: “Nga! Tốt.” Sau đó xoay người hướng phía đông nam đi đến.
A Phàm đi rồi, Thủy Tâm Như nhìn lại mặt hồ, nghĩ thầm: Còn có nửa tháng, nàng liền phải gả cho vương gia, hắn cũng phải cưới công chúa, không được, ta không thể gả cho Vương gia, ta tuyệt đối không thể gả cho Vương gia, ta phải gả cho hắn, ta muốn trở thành nữ nhân của hắn, nhưng hắn hiện tại mất đi trí nhớ, căn bản không nhớ rõ nàng, phải làm thế nào mới có thể trở thành nữ nhân của hắn?
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên trong đầu sinh ra một cái ý niệm hoang đường, lại nghĩ: Nếu nàng hạ hợp hoan tán với hắn, hắn khẳng định sẽ không khống chế được chính mình, chờ hắn chạm vào nàng, nàng chính là nữ nhân của hắn, đến lúc đó, liền tính hắn không nghĩ cưới nàng cũng phải cưới.
Nghĩ vậy, nàng xoay người đi đến hiệu thuốc trên phố hồng nhan, tính toán mua hợp hoan tán, nhưng nàng lại không biết, Triều Tịch vẫn luôn tránh ở chỗ tối, giám thị nhất cử nhất động của nàng.